Đại Náo Từ 1960

Chương 256: . Ma là gì



Chương 256. Ma là gì

Tội nghiệp cho 11 thiên tài cấp trạng nguyên của S quốc, vừa tốt nghiệp thì gặp ngay sự cố trong ngày: Thịnh Đế Phổ Nghi và hoàng tử băng hà. Làm cho bọn họ vốn đã bị căn dặn im hơi lặng tiếng phát đại tài, giờ lại còn bị sự kiện này lấn át chìm lỉm. Không một nước nào biết S quốc vừa xuất hiện 11 thiên tài cái thế, và quan trọng hơn nữa lại là nhân tạo, có thể mài giũa theo hệ thống cho ra cuồn cuộn thiên tài giúp ích đất nước.

Vốn dĩ ban đầu chỉ có 3 thiên tài trạng nguyên quản lý hành chính, nhưng may mắn người thứ 11 tốt nghiệp bổ sung lại cũng có thiên phú về quản lý hành chính. Gom góp lại cuối cùng được 4 người quản lý hành chính trực tiếp ở lại trung ương, thành lập 4 tiểu tổ riêng biệt chuyên giải quyết các việc đại sự quốc gia, dĩ nhiên bắt đầu từ việc nhỏ sau đó mới rèn luyện cho làm việc lớn.

Điều đặc biệt nhất khi 11 người thiên tài này tốt nghiệp là 11 hướng đạo sinh người máy của họ cũng rời khỏi trường Trác Ngọc để đi theo cận kề làm trợ lý riêng. Trợ lý này chỉ hỗ trợ về nguồn thực phẩm thuốc bổ, về y tế sức khỏe, và quan trọng là kích thích sóng âm khai phá não bộ tiếp tục cho các thiên tài. Điều này là rất cần thiết, nếu không lỡ xảy ra sự cố thì tổn thất cho đất nước sẽ rất to lớn.

4 thiên tài quản lý ở lại thủ đô làm việc. 7 thiên tài còn lại được nghỉ phép nữa tháng cùng gia đình sau đó quay vào Sông Bé ở miền Nam, tham gia các phòng thí nghiệm nghiên cứu, sẽ được Giang Bình An cho tiếp xúc các loại học thuyết, kỹ thuật càng ngày càng cao cấp hơn. Ngoài ra họ cũng đảm nhiệm vai trò trợ giảng, rồi giảng viên chính đào tạo cấp bậc đại học cho những nhân tài bình thường khác.

Cả 7 người quay về Sông Bé cùng với 7 hướng đạo sinh đi theo với chức danh trợ lý riêng, chuyên chăm sóc cuộc sống. Tất cả mọi người đã quen thuộc điều này khi học tập một năm rưỡi ở trường Trác Ngọc, các hướng đạo sinh này rất hay, họ rất ít khi xuất hiện trước mặt các thiên tài, họ chỉ ở xa xa, quan sát thu thập số liệu, kích thích sóng não, cung cấp chất bổ dưỡng, dược phẩm cần thiết cho các thiên tài, tránh ảnh hưởng cuộc sống của họ hết sức có thể.

...

Giang Bình An nhìn tin nhắn trong điện thoại, báo cáo về việc sắp xếp nơi làm việc cho 11 thiên tài... Hắn thở dài, thôi thì đành phải vắng vẻ bọn họ vì gặp biến cố quá bất ngờ, hắn không thể bỏ ở đây để quay về được. Hiện giờ Giang Bình An đang nhờ cửa hàng ảo gia công, làm ra một cái áo quan độc nhất vô nhị cho Thịnh Đế Phổ Nghi.

Lần này làm áo quan, Giang Bình An vẫn theo phong cách cũ: tài đại khí thô, làm áo quan toàn bằng vàng ròng, xung quanh trang trí hoa văn phức tạp rườm rà, khảm châu báu đá quý xa hoa rực rỡ, lóa mắt nhất là một viên kim cương trên đỉnh áo quan, viên kim cương trắng này thuộc loại siêu đẳng, to bằng nắm tay người lớn, chỉ cần chút ánh sáng chiếu tới nó thì lập tức nó sẽ phản xạ lóe mắt, sáng loà không gian xung quanh.

Trọng lượng của chiếc áo quan to lớn này là 9.999,9 kg. Giang Bình An không biết đây là tốt hay xấu, hắn chỉ nghe người ta hay nói "Cửu ngũ chí tôn" nên hắn lấy năm con số 9 cho phù hợp với địa vị bạn thân Thịnh Đế Phổ Nghi.

Làm xong áo quan, thị nữ sắp xếp vào đó long bào, mũ mão cân đai... Sau đó phong kín áo quan, Giang Bình An cho đặt ngay đại sảnh tầng trệt của Thịnh Cung, xung quanh đã có quan viên trang trí đầy hoa và lụa trắng, hương trầm nghi ngút, nghiêm trang túc mục.

Mọi người thay tang phục màu trắng, riêng Giang Bình An khỏi thay vì hắn lúc nào cũng mặc vest trắng, kể cả giày cũng trắng.

Nhóm khách viếng đầu tiên là chủ tịch Hà, U Nu, Hamani Diori. Ai cũng đỏ hồng đôi mắt, rưng rưng rơi lệ khi thắp hương tưởng niệm bạn hiền...



Chủ tịch Hà: - Phổ Nghi, đôi ta quen biết rất sớm, ngài luôn hòa nhã lương thiện, yêu dân như con. Vậy mà bọn thù địch vẫn không buông tha cho ngài. Giờ ngài đã đi về cõi vĩnh hằng, mong ngài ở thế giới bên kia được yên bình mãi mãi!

Hamani Diori: - Phổ Nghi, cả nhóm 5 người, ta và ông là hai người vô dụng nhất. Nay ông đi rồi bỏ lại mình ta lẻ loi. Mong ông được vui vẻ ở thế giới cực lạc, ta sẽ mãi mãi nhớ ông!

U Nu: - Phổ Nghi, ngài cứ yên tâm, nợ máu sẽ trả bằng máu. Dù cho huyết tẩy tất cả, ta và mọi người nhất định cũng phải báo thù cho ngài!

...

Bên này bạn bè và người thân đau đớn, bên kia kẻ thù hả hê, trong phòng họp của Bắc Kinh, vị tân chủ tịch cười lớn hết cỡ vì đắc ý:

- Khà khà khà khà... Kế hoạch thuận lợi rồi, phía Mỹ, Anh, Pháp, Đức... đều chấp nhận phương án chia sẻ cổ phần khu công nghiệp của Đại Thịnh đế quốc để trợ giúp chúng ta lấy lại Hoa Nam. Chuyến này Đại Thịnh đế quốc tiêu tùng thật rồi.

- Chủ tịch nói rất đúng. Nhưng tiếc rằng phải mất gần hết cổ phần của khu công nghiệp rồi.

Tân chủ tịch: - Không bỏ hài tử đâu bẫy được sói. Chỉ có lợi ích to lớn mới dụ dỗ được đám đế quốc tham lam kia.

Lão Lý lãnh đạo: - Hừ... ta xem chưa chắc. Không chừng không bắt được gà lại phải mất cả nắm thóc luôn đó.

Tân chủ tịch: - Lão Lý! Đừng làm nản lòng mọi người. Ta biết ông ngán cái tên Giang Bình An kia! Nhưng hắn ta mềm yếu vô năng. Uổng có tài phép thông thiên mà không dám tranh giành thiên hạ, nếu ta mà có được một nửa tài phép như vậy thì quốc kỳ Trung Hoa đã cắm hết thế giới từ lâu rồi. Giờ chúng ta sử dụng đại thế, tất cả các nước lớn đều ủng hộ chúng ta hợp nhất Hoa Nam, làm sao tên mềm yếu ẻo lả đó dám chống cự. Hắn ta chỉ giỏi đam mê nữ sắc mà thôi!

Tân chủ tịch quay qua trùm gián điệp:

- Phía gián điệp đã cho người tổ chức b·iểu t·ình ở cả Hoa Bắc và Hoa Nam chưa?



Trùm gián điệp hai mắt ủ rũ, nói như đưa đám: - Dạ bẩm chủ tịch, chúng ta đã cho triển khai nhưng không có tác dụng!

Tân chủ tịch: - Tại sao?

- Ở Hoa Bắc giờ đây người dân thưa thớt mười phần chỉ còn lại 1-2, tất cả đều chạy sang tị nạn bên Hoa Nam rồi, những người ở lại toàn là những người già tinh ranh, họ vừa nghe phát động b·iểu t·ình thì liền giả vờ ngã bệnh, ốm nằm liệt giường.

Tân chủ tịch: - Vậy còn bên Hoa Nam? Bên đó nhiều người, lại trẻ trung dễ bị kích động đúng không?

- Dạ đúng là dễ bị kích động, nhưng là kích động đi đánh mấy gián điệp của chúng ta.

- ???

- Tại sao?

- Dạ tại vì bên đó mọi người đang rất bi thương để tang Thịnh Đế Phổ Nghi, giờ nghe có người xúi giục b·iểu t·ình quay về chịu Bắc Kinh quản lý thì họ nổi khùng lên và đánh người rất dã man. Các gián điệp của chúng ta hầu như tất cả đều gãy tay gãy chân, thậm chí có vài trường hợp bị đ·ánh c·hết tại chỗ!

- Hả? C·hết luôn à?

- Dạ, c·hết luôn!

- Ác thật mà!

Rầm...



Tân chủ tịch tức giận học Mao chủ tịch ngày xưa đập bàn thật mạnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt nói:

- Hừ... toàn là lũ điêu dân. Ngày xưa phản bội chúng ta, phản bội tổ quốc vượt biên ra đi. Giờ lại khóc than cho tên Phổ Nghi bất tài đó, lại dám đ·ánh đ·ập gián điệp, phá hư đại kế của chúng ta, quả là đáng g·iết ngàn vạn lần.

Trùm gián điệp: - Chủ tịch xin hãy bớt giận. Xưa nay mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Dân đen đâu biết cái gì gọi là "quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách". Nay kế tạo áp lực từ dân không thành, chúng ta vẫn còn các đại quốc đứng về phía mình, ép Đại Thịnh đế quốc quay về lại Bắc Kinh mà!

Tân chủ tịch: - Đúng vậy!

Lão Lý lại chen ngang gây cụt hứng: - Ta nói cho mọi người nghe để mà cảnh giác. Người dân ở Hoa Bắc và cả Hoa Nam đều phản đối chuyện Đại Thịnh đế quốc quay về, chứng tỏ lòng dân không thuận. Trong ba yếu tố: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nhân Hòa đã không có. Mọi người phải coi chừng ah!

Tân chủ tịch: - Lại gây mất hứng! Cảnh vệ đâu? Lôi Lý lão về nhà dưỡng lão đi, đừng cho ông ta đi ra khỏi cửa kẻo lại mị hoặc lòng dân.

Ngay sau đó Lý lão bị lôi kéo đi, nhưng lạ kỳ ở chỗ Lý lão chỉ mỉm cười điềm nhiên mà rời đi, không chút buồn bực hoặc kháng cự la lối. Mọi người ngạc nhiên, đều cho rằng ông già này đã điên rồi, đại kế thiên thu của Trung Hoa sắp thành mà cứ gây sự đến nỗi phải bị đuổi đi.

Nhưng đâu ai hay biết, Lý lão bỏ đi nhưng trong đầu lại rất thanh minh rõ ràng:

"Ha ha ha... thế gian cười ta điên, đâu ai biết ta tỉnh cả thế gian đều điên. Thôi thôi... rời khỏi chốn thị phi ngay lúc này xem ra không chừng lại là "Tái ông thất mã" mất cái này được cái khác."

...

Bằng sự hứa hẹn giựt dây của phía Bắc Kinh, các đại quốc như Mỹ, Pháp, Đức, Anh... tất cả đều nhiệt tình phái các phái đoàn cao cấp nhất để đi viếng t·ang l·ễ Thịnh Đế Phổ Nghi.

Từng phái đoàn ra vào tấp nập viếng lễ, nhưng họ không hề tỏ vẻ đau buồn để kính trọng Thịnh Đế Phổ Nghi, mà nói nói cười cười rôm rả vì sắp được chia cái bánh kem lớn nhất thế giới hiện giờ: khu công nghiệp của Đại Thịnh đế quốc.

Giang Bình An vẻ mặt lạnh tanh, nhìn thấy hết tất cả, ghi hận hết trong lòng. Các đại quốc càng ngông nghênh hoang đường càng thôi thúc ý định điên rồ trong hắn. Đây là một ý nghĩ to lớn ghê gớm, thật lòng trước kia hắn không bao giờ muốn làm như vậy, nhưng giờ hắn đã khác, hắn đã "nhập ma"!

Ma là gì? Nói nôm na một câu cho dễ hiểu: ma tính nghĩa là ích kỷ!

Thà ta phụ hết người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta...