Khắp đại sảnh đường, tất cả phái đoàn bị bộ dạng của Giang Bình An làm cho kh·iếp vía sởn cả gai ốc. Họ không biết, chính họ đã ép một Giang Bình An thánh mẫu hiền lành trở thành một Ma Thần đầy ích kỷ:
Thuận ta thì sống
Nghịch ta thì c·hết
Tin ta thì được hạnh phúc an lành...
Giang Bình An nheo nheo cặp mắt tàn khốc đánh giá mọi người một vòng, sau đó hắn mở miệng:
- Chủ tịch Trung Hoa hỏi ý kiến của ta về việc sát nhập Hoa Nam và Hoa Bắc. Trước khi trả lời, ta muốn hỏi tất cả quý vị, hiện tại ngay ở đây, các quyết định quốc gia đại sự có hợp pháp hay không? Có được quốc tế cũng như quốc gia của các vị công nhận hay không? Hoặc là các nguyên thủ quốc gia ở đây có quyền đại diện cho quốc gia của mình hay không?
Tân chủ tịch Trung Hoa lúc này đâu thể lùi bước, ông ta dõng dạc tuyên bố: - Ta hoàn toàn đại diện được cho cả nước Trung Hoa.
- Ta cũng đại diện được cho nước Mỹ.
- Ta đại diện cho Pháp...
Hơn một trăm phái đoàn nhao nhao bày tỏ rằng mình đại diện được và hoàn toàn hợp pháp hợp lý. Giang Bình An quay qua hỏi một quan chức chuyên làm truyền thông của Đại Thịnh đế quốc:
- Vừa rồi có quay phát trực tiếp trên toàn cầu không?
- Dạ đã phát trực tiếp trên toàn cầu rồi thưa thủ tướng.
- Tốt.
Giang Bình An quay sang nhìn các phái đoàn, đặc biệt là phái đoàn Bắc Kinh dẫn đầu, hắn tiến lên thêm 2 bước, hoàn toàn lẻ loi đối lập với kẻ địch, hắn cất giọng chậm rãi rõ ràng:
- Nếu mọi người đã khẳng định tại đây tất cả quyết định liên quan đến quốc gia đại sự là hoàn toàn hợp pháp thì giờ đây ta, thủ tướng của Đại Thịnh đế quốc, quyết định cho Hoa Nam sát nhập vào Hoa Bắc. Nhưng trước khi sát nhập ta còn muốn hỏi rõ một chuyện!
Phía Bắc Kinh nghe Giang Bình An đồng ý sát nhập, cả đám vui sướng run rẩy cả người, nào ngờ lại còn phải chờ đợi hỏi rõ nữa là sao? Thật cụt hứng! Nhưng thắng lợi ngay ở trước mặt, tân chủ tịch Trung Hoa đâu thể bỏ qua, ông ta hưng phấn hỏi ngay:
- Giang thủ tướng muốn hỏi chuyện gì?
- Xưa nay sát nhập, luôn lấy lớn mạnh làm chủ, nhỏ yếu làm thứ. Hiện tại Đại Thịnh đế quốc hùng mạnh giàu có gấp cả trăm lần Trung Hoa, vậy khi sát nhập do ta làm chủ phải không?
Tân chủ tịch Trung Hoa nhảy nhổm, ông ta phản đối kịch liệt:
- Không thể nào! Không thể tính như vậy được, dù Đại Thịnh đế quốc giàu có mạnh mẽ, nhưng Trung Hoa diện tích to lớn đồ sộ. Phải lấy Trung Hoa làm chủ!
- To lớn đồ sộ? Vậy xin hỏi Trung Hoa hiện giờ có bao nhiêu dân số?
- Cái này... cái này...
- Là bao nhiêu? Không lẽ thân là chủ tịch nước mà ông không biết hay sao?
Tân chủ tịch Trung Hoa bị chiếu bí liền đỏ mặt tía tai, sau đó nghiến răng nói thẳng ra một con số:
- Hiện tại Trung Hoa có gần 50 triệu dân số.
Các phái đoàn khác ồ lên ngạc nhiên và xôn xao bàn tán:
- Cái gì, mấy năm trước hơn 600 triệu, mà giờ chỉ còn chưa đến 50 triệu!
- Không biết phía Bắc Kinh làm ăn kiểu gì mà mười không còn được một như thế này nữa.
- Còn làm ăn cái gì, năm ngoái năm kia Bắc Kinh bị đói, chạy vạy vay mượn khắp nơi nhưng có ai giúp đâu. Cuối cùng chắc người dân đói quá đành chạy qua Đại Thịnh đế quốc hết rồi.
- Cũng có lý! Nhưng chạy tị nạn nhiều như vậy, Đại Thịnh đế quốc không ngăn cản sao?
- Không, Đại Thịnh đế quốc mở rộng cửa chào đón tất cả nạn dân. Chẳng những cho ăn mặc còn cấp nhà ở và việc làm ổn định. Vì vậy hút hết dân qua luôn đó ...
Lời bàn tán tuy xôn xao nhưng ai cũng chú ý mật thiết cuộc đấu khẩu giữa Giang Bình An và chủ tịch Trung Hoa.
Giang Bình An: - Theo thông tin ta nắm, hiện tại Trung Hoa chỉ còn hơn 30 triệu người dân mà thôi, ở đâu ra mà gần 50 triệu. Mà Đại Thịnh đế quốc hiện giờ đã vượt qua 700 triệu dân cư. Hai nước chênh lệch 20 lần dân số, kinh tế lại chênh lệch mấy trăm lần, sát nhập rồi Đại Thịnh đế quốc không làm chủ sao được?
Tân chủ tịch Trung Hoa: - Không, Bắc Kinh mới là chính thống, Bắc Kinh phải làm chủ...
Lời qua tiếng lại cãi nhau không đi về đâu, cuối cùng cả hai bên thống nhất hai chính quyền thành lập gom lại làm một rồi biểu quyết ra người lãnh đạo.
Giang Bình An cười gằn trong bụng, chuyện giành quyền lãnh đạo này thực ra chỉ là trò mèo vờn chuột trước khi dứt điểm mà thôi. Hắn biết tỏng cái đám Bắc Kinh định chơi xấu nữa nhưng hắn chẳng những không sợ mà còn tương kế tựu kế:
- Được, tranh cãi nhiều cũng không đi đến đâu, giờ ngay tại đây có tất cả các quốc gia làm chứng, chúng ta ký kết điều luật sát nhập Hoa Nam và Hoa Bắc lại làm một thể thống nhất, ngay sau đó sẽ bầu chọn ra chính quyền lâm thời điều hành đất nước Trung Hoa mới.
Điều luật được đem ra, ký tên rõ ràng. Tất cả phái đoàn các đại quốc mừng rơn vì sắp được ăn bánh kem chia của khu công nghiệp của Đại Thịnh đế quốc. Họ không hề sợ Trung Hoa lật mặt vì tất cả đã có ký cam kết, thậm chí ký cả hợp đồng chuyển nhượng cổ phần bao nhiêu % cho nước A, nước B... hết cả rồi.
Sau đó đến phần biểu quyết ra chính quyền điều hành nước Trung Hoa mới, phía Trung Hoa người đông thế mạnh tới 30-40 người, phía Đại Thịnh đế quốc chỉ có Giang Bình An, 4 phó thủ tướng và mười vị bộ trưởng, lộ rõ nhân tài keo kiệt, khó mà giành thắng lợi trong cuộc bầu chọn ngay tại đây.
Lúc tân chủ tịch Trung Hoa muốn tri hô biểu quyết, bỗng nhiên hiện trường xuất hiện một nhóm lính đánh thuê võ trang đầy đủ, Giang Bình An la hét ra lệnh:
- Bắt hết h·ung t·hủ lại cho ta!
Đội lính này nhanh chóng còng tay bắt hết đám đại biểu của phái đoàn Trung Hoa.
Tổng thống Mỹ sợ hãi la hét: - Cái c·hết tiệt gì thế này? Tại sao bắt bọn họ hả Giang thủ tướng?
Tân chủ tịch Trung Hoa cũng vùng vẫy: - Tại sao lại bắt chúng ta? Ngươi muốn g·iết người diệt khẩu à?
Tổng thống Pháp: - Giang thủ tướng, ngài không thể b·ạo l·ực như vậy, hiện tại ở đây có truyền hình trực tiếp ra cả thế giới, thế giới đang phán xét ngài đấy! ...
Tiếng người la hét phản đối ỏm tỏi, Giang Bình An giận dữ gầm lên:
- Tất cả câm miệng lại cho ta! Đây là đội thi hành án của Liên Minh Thịnh Vượng, đang tiến hành bắt giữ điều tra về vụ án đầu độc Thịnh Đế Phổ Nghi và hoàng tử. Mọi người đừng quên, Thịnh Đế Phổ Nghi là một trong năm lãnh đạo cao nhất của Liên Minh Thịnh Vượng. Ngài ấy bị hại c·hết, Liên Minh luôn điều tra ráo riết để bắt h·ung t·hủ ra quy án. Tất cả những người b·ị b·ắt đều đã có bằng chứng, vật chứng, chứng minh họ là h·ung t·hủ.
Tân chủ tịch Trung Hoa: - Ta không phục! Ngươi bắt người rồi ngụy tạo chứng cứ, sau đó ép cung buộc chúng ta ký tên nhận tội chứ gì? Như vậy là t·rái p·háp l·uật quốc tế!
Giang Bình An: - Được! Nếu không phục, ta sẽ xét xử tra hỏi ngay trước mặt mọi người, vậy là được rồi chứ gì?
Tân chủ tịch Trung Hoa: - Hảo! Ngươi tra hỏi đi, ngay tại đây, trước mặt bạn bè quốc tế và cả thế giới đang theo dõi. Nếu tra ra ta mới phục, còn tra không ra ngươi phải thả người ngay lập tức và phải xin lỗi công khai.
Giang Bình An: - Được, ta sẽ tra ngay tại đây cho các ngươi tâm phục khẩu phục.
Giang Bình An quay qua nhìn các phái đoàn và lớn tiếng tuyên bố:
- Tất cả mọi người đã nghe rồi đấy, hãy giữ trật tự để ta tra xét tại chỗ. Nếu h·ung t·hủ nhận tội, mọi người phải làm chứng cho công bằng.
Giang Bình An đi đến trước linh đường của Thịnh Đế Phổ Nghi, hắn châm ba nén hương trầm, cung kính khấn vái to và rõ cho mọi người nghe được:
- Bệ hạ, ngài sống khôn thác thiêng xin về đây chứng giám Giang Bình An ta tra án để bắt h·ung t·hủ s·át h·ại bệ hạ và hoàng tử.
Giọng điệu thê lương ai oán của Giang Bình An tràn ngập quanh quẩn cả đại sảnh đường làm mọi người nổi cả da gà, ngay lúc ấy bỗng dưng đèn vụt tắt, cả đại sảnh đường rối ren la hét, nhưng chỉ tíc tắc một giây, đèn đã sáng lên, tiếng la hét tạm lắng, mọi người lại nghe giọng bi thương của Giang Bình An vang lên:
- Bệ hạ... ngài đã về đó sao? Về để xem ta bắt h·ung t·hủ sao? Ngài yên tâm, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát...
Nói đến đây, Giang Bình An cắm hương, sau đó quay lưng lại, vạt áo loang lổ v·ết m·áu tươi càng gây ra thêm cảm giác âm trầm khủng bố, hắn cho người dọn ra bàn thẩm án, tất cả 36 người phái đoàn Trung Hoa đều bị nhét giẻ vào miệng, mắt bịt kín, hai tai nhét hai nút cao su không cho nghe, thấy, nói năng gì cả.
Giang Bình An cho lấy ra một tên chức vụ thấp nhất trong phái đoàn Trung Hoa, tên này vừa ra công đường thiết lập lâm thời, bị Giang Bình An quát hỏi vài câu đã thú nhận m·ưu đ·ồ của Bắc Kinh đầu độc cả nhà Thịnh Đế Phổ Nghi.
Hiện trường mọi người ồ lên:
- Cái khỉ gì vậy trời! Sao mới quát hỏi vài câu đã cung khai tất cả?
- Không lẽ đây là nội gián, điệp viên hai mang? Đứng ra nhận tội để hại c·hết Bắc Kinh?
Sau đó là tên quan chức thứ 2, 3, 4... 35 tất cả đều bị hỏi vài câu là run rẩy thú tội cung khai tất cả. Nào là c·hất đ·ộc gì, ai phối chế, phục kích Thịnh Đế Phổ Nghi ở đâu, dùng thứ thức ăn gì đầu độc, các thủ phạm ra tay đã t·ự s·át như thế nào, Bắc Kinh có liên hoàn kế 1-2-3 ra sao...
May mắn là không ai hé răng tiết lộ vụ hối lộ các đại quốc chia sẻ cổ phần của khu công nghiệp của Đại Thịnh đế quốc, các phái đoàn của các đại quốc thở phào nhẹ nhõm, xem như may mắn trong bất hạnh...