Đại Náo Từ 1960

Chương 283: . Bí bảo cốt ngọc



Chương 283. Bí bảo cốt ngọc

- Ha ha ha... Thần long... hãy cho ta một siêu cấp phi thuyền vũ trụ có bước nhảy không gian xịn sò, nếu là hiện đại nhất liên vũ trụ thì càng tốt...

Thần long ngượng ngùng quay cuồng thân hình khổng lồ một chút và yếu ớt truyền thần niệm:

- Ân công, ta không làm ra được phi thuyền... Đổi một cái khác ah!

- ???

Giang Bình An: - Vậy hãy cho ta một cánh cổng thời không, có thể xuyên qua không gian và thời gian, đi đến bất cứ đâu...

- Cái này... cái này... ta cũng không có luôn ân công... Xin ngài hãy đổi một cái khác đi!

Giang Bình An bắt đầu hoài nghi: - Này thần long, tại sao ngươi không có?

Thần long nức nở: - Ta làm sao mà biến hóa ra được... Ta nói rồi, ta chỉ có thể sử dụng bổn nguyên làm một ít việc mà thôi!

- Ví dụ?

- Ví dụ như để trả ơn cho con rùa nhỏ dưới kia ta dùng bổn nguyên thanh lọc cơ thể cho nó, thuận tiện làm nó đột phá linh thú cấp hai và đột phá linh nhãn của nó lên một cấp mà thôi.

Nghe thanh lọc cơ thể, đột phá gì gì đó, Giang Bình An hai mắt sáng rỡ, hắn thèm chảy nước miếng.

- Thần long... vậy ngươi hãy thanh lọc cơ thể cho ta, giúp ta đột phá...

Thần long sửng sốt, nó không ngờ ân công lại muốn điều này, nó e dè hỏi lại:

- Ân công có chắc là muốn làm như vậy hay không? Con rùa nhỏ là linh thú, khi tinh lọc đã co rút lại 1-2 phần 10, và đột phá. Còn ân công là phàm thai, khi tinh lọc trực tiếp co lại hơn một nửa, và đâu có gì đột phá, chỉ là mạnh hơn khá nhiều mà thôi.

Giang Bình An run lẩy bẩy, hú hồn hú vía là thần long hỏi rõ lại, nếu không tự dưng teo nhỏ lại hơn gấp đôi, chẳng phải là trở thành "Conan" phiên bản thứ hai sao!

(PS: Conan trong Thám Tử Lừng Danh Conan, một bộ truyện tranh Nhật Bản)



Nhớ đến những tình tiết dở khóc dở cười của cậu nhóc Conan bị teo nhỏ và cô bạn gái xinh đẹp Ran Mori, làm Giang Bình An không dám suy nghĩ chuyện mình teo nhỏ ở giữa vòng vây của tám kiều thê như hoa như ngọc sẽ ra sao!

- Thần long... thôi bỏ vụ thanh lọc cơ thể đi, không vui một chút nào.

Ngẫm nghĩ đôi chút, Giang Bình An nghĩ hắn không có thiếu thốn gì, hầu như cửa hàng ảo đều có tất cả, chỉ cần đủ HP và đủ cấp bậc là được, thậm chí "cánh cổng thời không" cũng có bán nữa là! Cuối cùng Giang Bình An nhớ ra một vật liên quan đến chữ "linh" rất có thể thần long sẽ giúp nó trở nên tốt hơn, hắn vung tay lấy ra một vật, đưa ra cho thần long xem và nói ra ước nguyện thứ nhất.

- Đây là Quy Ngọc, Quy Phù Nam đã tặng nó cho ta, nó rất hữu dụng đối với ta. Thần long có thể gia tăng uy lực cho nó được không?

Lần này thần long cũng quay cuồng thân hình nhưng không phải vì ngượng ngùng mà vì hưng phấn vì chuyện này nó làm được và làm rất tốt nữa là khác, nó truyền ý niệm mạnh mẽ và tự tin hẳn lên:

- Ân công muốn ta làm điều này thì quá đúng rồi! Ta được truyền thừa từ tổ tiên long tộc... Tuy ta không có thần thông nhưng kiến thức khá nhiều. Long tộc vốn dĩ là đại tộc, thú trung chi Hoàng, vì vậy về mặt ngôn ngữ, thông linh... với tất cả giống loài khác rất mạnh. Hiện tại ta cũng đang dùng kỹ năng "thông linh" để giao tiếp với ân công đó. Giờ ta sẽ sao chép và truyền kỹ năng "thông linh" vào viên Cốt Ngọc, đồng thời cũng rèn luyện tài chất của nó một chút cho rắn chắc hơn, khó bị phá vỡ và có uy năng mạnh mẽ hơn!

Vừa nói xong không đợi Giang Bình An có ý kiến hồi đáp, thần long đã vội vàng dùng sức thổi một luồng bổn nguyên vào viên Quy Ngọc trên tay Giang Bình An, nó sợ ân công mà đổi ý bắt làm chuyện khác thì e rằng... lại không làm được.

(PS: "bổn nguyên" là sức mạnh căn bản nhất của một cá thể. Sức mạnh bổn nguyên có thể hồi phục, nhưng nếu hao tổn nhiều quá thì rất khó hồi phục)

Giang Bình An không để ý tính toán nhỏ nhặt của thần long, hắn chỉ chú ý viên Quy Ngọc trên tay. Khi nãy thần long gọi nó là Cốt Ngọc, chắc có lẽ xuất phát từ bản chất là khúc xương hoành ngang miệng của Quy Phù Nam, nhưng cái tên Quy Ngọc nghe oách hơn nhiều, hắn vẫn sử dụng tên Quy Ngọc cho đẹp.

Luồng bổn nguyên của thần long là một luồng khí vô hình vô sắc trong mắt người thường, nhưng dưới cái nhìn của "linh nhãn" thì vẫn long lanh lóng lánh một chút bao bọc Quy Ngọc, Giang Bình An thấy rõ ràng Quy Ngọc bắt đầu xoay tròn khá nhanh, nó càng xoay thì càng nhỏ lại, chỉ trong 10 giây nó đã nhỏ lại một phần ba và luồng bổn nguyên của thần long cũng đã tiêu hao hết.

Giang Bình An nhìn lại Quy Ngọc, giờ nó đã trở nên rất đẹp, tròn vo như một viên ngọc trai thượng phẩm đường kính 7-8mm, màu trắng ngà, sờ vào ôn nhu nhẵn mịn rất đã tay.

Thần long thấy Giang Bình An thích thú say mê viên cốt ngọc, nó nở nụ cười khoái chí vì ân công thích món quà trả ơn đầu tiên này của nó.

- Ân công, ngài có hài lòng không?

- Ta rất hài lòng, cảm ơn thần long nhiều nha! Giờ nó đã thăng cấp, ta sẽ làm sợi dây chuyền, mỗi lần sử dụng thì lấy ra đeo cho đẹp và thuận tiện.

- Không cần phiền phức như vậy đâu vì nó đã được ta rèn luyện trở thành "bí bảo".

- Bí bảo là gì? Là pháp bảo sao?



- Đúng vậy, là một dạng pháp bảo, nhưng "bí bảo" lại có các công năng đặc biệt, ví dụ như viên cốt ngọc này, nó có thể cho cả phàm nhân sử dụng. Ân công chỉ cần nhỏ máu nhận chủ thì cốt ngọc sẽ tự động chui vào không gian tinh thần của ân công, như vậy ngài sẽ không đánh mất nó, luôn luôn có thể sử dụng nó để "thông linh" giao tiếp với vạn vật đã sinh ra linh trí. Ngoài ra viên cốt ngọc này sẽ luôn được tinh thần lực của ngài tẩy rửa rèn luyện, lâu dài về sau rất có thể sẽ đề thăng cấp bậc...

- Wow... đề thăng nữa sao! Vậy sẽ mất bao lâu để đề thăng?

- Với tinh thần lực hiện tại của ngài, chỉ cần vài trăm ngàn năm là tăng lên thôi!

Giang Bình An cảm thấy đầu óc quay cuồng muốn té ngửa. Vài trăm ngàn năm, tức là vài chục vạn năm, lâu lắc xa xôi quá!

Nhìn nét mặt hụt hẫng của ân công, thần long cười hắc hắc, nó vui vì trả đũa được vụ mất mặt khi nãy, nhưng lại không đành lòng đả kích ân công quá nhiều vì chắc chắn sau này nó còn phải nhờ vả ân công dài dài, vì vậy nó nhanh chóng an ủi ân công:

- Ngài đừng nản lòng. Phải biết rằng hiện tại ngài chỉ là phàm nhân, tinh thần lực vừa ít ỏi vừa lỏng lẻo, tốn vài chục vạn năm rèn luyện thăng cấp bí bảo đã là một chuyện ghê gớm lắm rồi.

- Nhưng vài chục vạn năm làm sao ta chờ nổi?

- Đó chỉ là vì ngài chưa đột phá. Chỉ cần ngài đột phá tinh thần lực thì thời gian rèn luyện có thể rút ngắn cả trăm, cả ngàn lần. Tinh thần lực càng mạnh thì rèn luyện bí bảo càng nhanh.

- Tinh thần lực mà cũng đột phá nữa sao?

- Có chứ. Cơ thể sống của mọi loài đều có 3 phần: thân thể, tinh thần và linh hồn. Bất kỳ đột phá nào trong ba khía cạnh trên thì cơ thể đã vượt qua một cấp độ khác của giống loài. Cả vũ trụ này và các vũ trụ to lớn khác, có rất nhiều nền văn minh với nhiều cách tu luyện khác nhau. Nhưng tất cả đều có thể gom lại trong ba lĩnh vực trên.

- Ôi xa xôi quá, bỏ qua đi! Giờ ta quý trọng trước mắt là chính. Ta nhỏ máu nhận chủ trước đây!

Giang Bình An học người xưa dùng răng cắn đầu ngón tay cho chảy máu, sau đó nhỏ từng giọt vào Quy Ngọc.

1 giọt

2

3

...



10

20

29...

- Trời ơi... thần long, tại sao nhỏ hoài mà không đủ vậy?

- Ách... cái này... cái này ta cũng không rõ, truyền thừa ký ức chỉ cách làm, nhưng ta chỉ mới làm lần đầu mà thôi!

Giang Bình An cắn răng kiên trì kẻo quá trình nhận chủ thất bại thì toi, lỡ đâm lao thì phải theo lao, hắn tiếp tục bóp nặn từng giọt máu tươi vào Quy Ngọc, viên ngọc này cũng rất thần dị, máu nhỏ đến đâu nó hút hết vào đến đó, sau đó nó... vẫn trơ trơ!

30 giọt

35

50

57

- Dừng lại đi ân công, giọt thứ 57 vừa rồi viên cốt ngọc không hút nữa trôi xuống lòng bàn tay của ngài rồi!

- Ừ nhỉ, vậy là nó chỉ hút 56 giọt máu thôi! Nhưng cũng chả thấy nó phản ứng gì, không ngờ nó bé tí thế này mà lại hút nhiều máu như vậy, nó chứa ở đâu nhỉ? Chẳng lẽ thần long ngươi luyện chế Quy Ngọc trở thành Hút Máu ngọc rồi?

Thần long giãy nãy: - Làm gì có, chẳng qua có lẽ máu của phàm nhân quá loãng, quá thiếu năng lượng để khởi động bí bảo mà thôi!

Giang Bình An gật gù: - Ngươi nói có lý! Nhưng giờ phải làm sao?

Một người một rồng, bốn mắt nhìn nhau đầy bối rối. Cũng may ngay lúc này bí bảo cốt ngọc có phản ứng, nó đang nằm trong lòng bàn tay của Giang Bình An bỗng nhiên tỏa sáng dìu dịu và từ từ bay lên lơ lửng thật chậm, nó vừa bay lên vừa chậm rãi xoay tròn.

Quy ngọc xoay tròn càng ngày càng nhanh, nó cũng tỏa sáng càng mạnh, chỉ vài giây nó đã xoay tít hình thành một điểm sáng chói mắt và bay vèo vào đầu của Giang Bình An như một viên đạn.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Giang Bình An chỉ kịp suy nghĩ: "Mạng ta xong rồi!"

Sau đó... sau đó chả có gì ghê gớm xảy ra, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có viên Quy Ngọc là biến mất. Lúc này Giang Bình An mới hoàn hồn, trí tuệ một lần nữa bay trở về với hắn sau khi đã bị doạ bay đi mất vừa rồi.

- Quái lạ thật! Quy Ngọc xoay tròn tỏa sáng, rồi bay vào đầu ta, chẳng những ta không sao, mà ngọc phù Bình An cũng không tự động hộ chủ là sao?