- Quái lạ thật! Quy Ngọc xoay tròn tỏa sáng, rồi bay vào đầu ta, chẳng những ta không sao, mà ngọc phù Bình An cũng không tự động hộ chủ là sao?
Thần long: - Ân công yên tâm, khi nãy nó xoay tròn nhanh như vậy là vì muốn chuyển từ thực sang hư để chui vào không gian tinh thần của ngài. Và vì nó đã biến thành "hư" nên ngài đâu có bị tổn thương và ngọc phù cũng không cần khởi động để bảo vệ.
- Chẳng lẽ những bí bảo và pháp bảo khác muốn chui vào người chủ nhân đều phải xoay vòng như vậy à?
- Không, đây chỉ là vì bí bảo cốt ngọc quá sơ cấp và mới lần đầu nhận chủ. Chỉ cần tinh thần lực của chủ nhân rèn luyện cho nó một thời gian, những lần sau chui ra chui vào sẽ nhẹ nhàng nhanh chóng hơn rất nhiều. Thậm chí chỉ cần tâm động là pháp bảo từ không gian tinh thần hiện ra lòng bàn tay ngay.
- Vậy cứ hễ là pháp bảo thì đều vào trú trong không gian tinh thần hay sao hả thần long?
- Không, nó chia theo từng hệ thống tu luyện và tùy tính chất của pháp bảo. Ví dụ như pháp bảo luyện thể thì có thể nhập vào tay, chân, thân mình, pháp bảo về linh hồn thì nằm trong thần hồn...
- Ấy dà dà... phức tạp ghê gớm! Ta bỏ qua đi. Để ta thử nghiệm bí bảo mới này cái đã.
Vừa nói xong, Giang Bình An quay nhìn xuống mặt nước, hắn thấy có một con cá chép to lớn đang thổi bong bóng, hắn tập trung nhìn nó và mặc niệm trong lòng sử dụng kỹ năng "thông linh".
Tuy nhiên nhìn vài giây rồi mà hắn không thấy có ý niệm nào giao lưu cả, thậm chí chức năng "sơ thông thú ngữ" trước kia của Quy Ngọc cũng bị biến mất. Giang Bình An mặt mày xạm xịt, bất mãn nghĩ rằng thần long luyện hóa sai làm hư Quy Ngọc.
- Thần long, Quy Ngọc không còn chút tác dụng nào! Mới cũng không mà cũ cũng chẳng còn.
- Ui trời... xin ân công bớt giận, bí bảo này quá thấp cấp, chắc nó cần 2-3 ngày rèn luyện với tinh thần lực của ngài mới bắt đầu sử dụng được. Ngài ráng kiên nhẫn chờ vài ngày nhé!
- Đành chờ vậy thôi! Giờ ta đi đây, tạm biệt thần long nhé!
- Khoan đã ân công, còn một nguyện vọng nữa, ngài muốn làm gì không?
- Ta muốn thì ngươi không có, thanh lọc cơ thể lại không được... Chắc thôi đi vậy!
- Ậy... đâu có được. Long tộc chúng ta ân oán phân minh, khó mà có ân không báo. Nếu ân công không đưa ra nguyện vọng vậy ta xin tự ý "chúc phúc may mắn" cho ngài được không?
- "Chúc phúc may mắn" là gì?
- "May mắn" là điều bất kỳ ai, bất kỳ vật gì tồn tại cũng đều cần thiết để sinh tồn. "Chúc phúc may mắn" là ta lợi dụng bổn nguyên, lợi dụng khí vận quốc gia để tăng lên vận may của ngài. Khi đó ngài sẽ thuận lợi trong công việc hoặc sẽ gặp được những điều tốt đẹp bất ngờ...
- Hay quá... Nghe rất tuyệt. Vậy ta chấp nhận, ngươi hãy chúc phúc đi.
- Trước khi chúc phúc, ta muốn nói một chút về chuyện này. Đây là lần đầu tiên ta chúc phúc nên không quen thuộc lắm. Trí nhớ truyền thừa có nói rằng tùy vào công lực của kẻ chúc phúc và tùy vào phúc vận của người được chúc phúc mà kết quả có thể khác biệt to lớn. Chúc phúc sẽ tạo ra một màng bao bọc ảo ảnh trong nháy mắt, nếu có 3 màu sắc thì là may mắn sơ cấp, nếu có 5 màu thì là trung cấp, nếu có 7 màu là cao cấp... Còn 9 màu là siêu cấp.
Giang Bình An tò mò hỏi: - 3 màu là sơ cấp, vậy nếu chỉ 1 màu thì sao?
Thần long cười khổ: - Ân công à, ngài đừng trêu chọc ta nữa... Một màu coi như bình thường rồi, khi đó chúc phúc thất bại, bổn nguyên tiêu hao uổng phí. Giờ ta chúc phúc cho ngài nhé!
Giang Bình An hơi bất an, nhưng vẫn gật đầu, không hiểu sao thần long không làm cho hắn tin tưởng được chút nào cả. Xin phi thuyền vũ trụ không có, xin cổng thời không thì cũng không có, nâng cấp Quy Ngọc thì mất tiêu luôn tác dụng... Giang Bình An ác ý nghĩ thầm:
"Không lẽ mình và thần long không hợp nhau???"
Giang Bình An đâu có biết, "thông linh" xét về một mức độ nào đó là có thể nhìn thấu suy nghĩ về nhau, đặc biệt giống như trường hợp của thần long có tinh thần lực cao hơn Giang Bình An rất nhiều. Vì vậy sự nghi ngờ thất vọng của Giang Bình An làm thần long bực bội. Nhưng nó không bực bội ân công mà bực bội bản thân nó vô dụng.
Long tộc nổi tiếng trong liên vũ trụ về sự mạnh mẽ và lòng tự cao tự đại, không cho phép ai khinh thường bản thân của mình. Thần long ở đây cũng vậy, nó tự ái ghê gớm, đặc biệt là trước mặt ân công, nếu lần "chúc phúc may mắn" này mà tịt ngòi nữa thì nó không còn biết gác mặt mũi để đâu nữa.
Vì vậy thần long âm thầm vận lực thật lớn, thay vì chỉ sử dụng 1-5% bổn nguyên thì lần này nó chơi luôn 20% bổn nguyên để liều mạng lấy lại mặt mũi một lần. Điều này rất nguy hiểm, giống như một người chỉ có 5 lít máu mà bỗng dưng rút ra 1 lít máu để sử dụng. Trên thực tế sức mạnh bổn nguyên còn quan trọng và quý giá hơn cả máu đối với cơ thể.
(PS: Mỗi lần hiến máu toàn phần không quá 250 ml với người có cân nặng từ 42 kg đến dưới 45 kg; không quá 500ml mỗi lần đối với người có cân nặng 45 kg trở lên. Nếu mất 1 lít máu có thể c·hết vì bị sốc)
Giang Bình An không hề hay biết thần long đang liều mạng, chẳng những rất nguy hiểm cho nó mà còn rất nguy hiểm cho bản thân hắn. Thật ra "chúc phúc may mắn" là một thuật pháp được truyền thừa trong long tộc, nó rất an toàn với điều kiện sử dụng một cách nhẹ nhàng, ví dụ như đạp xe đạp, chỉ cần đạp nhẹ nhàng ở khu vực trống trải thì rất an toàn kể cả với trẻ em.
Nhưng khốn nỗi thần long giận quá mất khôn, sử dụng quá nhiều bổn nguyên để thi pháp, khiến cho "chúc phúc may mắn" từ một thuật pháp bình thường trở thành một cấm thuật đầy nguy hiểm. Trên thế gian, bất kỳ điều gì khi quá lố đều sẽ trở nên nguy hiểm, ví dụ như đua xe đạp, chạy lên tới tốc độ 80-90 km/h có thể ngã c·hết người. Còn may mắn cũng vậy, nếu quá may mắn cũng có thể c·hết người, ví dụ như ngồi xuồng câu cá, may mắn quá câu trúng cả một con thủy quái thì c·hết ngay lập tức. Đây chính là vật cực tất phản.
Diều thì cần gió để bay lên, gió to thì bay cao. Nhưng gió quá to thì diều bị đứt dây hoặc bị xé nát. Trong trường hợp này, chỉ có bản thân con diều chắc chắn thâm hậu, dây thả diều phải to chắc dẻo dai thì diều mới mượn cơn gió to mà bay lượn cửu thiên, tránh thoát được kết cục phấn thân toái cốt.
Quay trở lại với thần long, nó nổi giận mất khôn, liều mạng dùng 1/5 bổn nguyên chúc phúc may mắn cho Giang Bình An, việc thi pháp thành công mỹ mãn, Giang Bình An chợt thấy xung quanh thân mình hiện lên một lớp màng mỏng bao bọc có tận chín màu giao thoa xen lẫn rất đẹp mắt: Đỏ cam vàng lục lam chàm tím 7 màu của cầu vồng và thêm hai màu đen - trắng.
Lớp màng bọc này chỉ hiển hiện trong tíc tắc biểu thị thuật pháp chúc phúc thành công, sau đó nó gom sát lại và chui tọt vào người của Giang Bình An, hắn thấy vậy liền cười vui sướng:
- Wow... thành công rồi thần long ơi! Có tới 9 màu thuộc loại siêu cấp luôn! Vậy là ta may mắn siêu cấp rồi ah!
Vừa nói xong Giang Bình An nhìn về thần long nhưng chỉ thấy khúc đuôi của nó đang uốn lượn chui vào đám mây khí vận khổng lồ. Một ý niệm của thần long truyền ra:
- Ta đã đền ơn cho ân công rồi đó. Giờ ta phải ngủ để hồi phục bổn nguyên. Chúc ngài may mắn nhé!
Giang Bình An chưng hửng, không có thần long chia vui, niềm vui bỗng thiếu đi một ít. Hắn đành quay qua chào hỏi Quy Phù Nam rồi về nhà.
Thần long ẩn mình trong đám mây khí vận, thấy ân công bỏ đi thì thở phào nhẹ nhõm, khi nãy nó phải chạy trốn nhanh vì không muốn cho ân công nhìn thấy nét uể oải ghê gớm của nó vì mất bổn nguyên quá nhiều. Còn chuyện đi ngủ là thật sự, nó quá mệt mỏi phải ngủ để mong phục hồi lại bổn nguyên đã mất...