Rời khỏi thủ đô trong đêm tối, Giang Bình An quay về với vợ con ở Sông Bé, cả hắn và thần long đều không biết thuật pháp "chúc phúc may mắn" chuyển qua thành cấm thuật xém chút hại c·hết Giang Bình An.
Cũng may Giang Bình An phúc đức thâm hậu vì giúp được 3-4 tỷ người có được cuộc sống bình an ổn định, vì vậy mới thừa nhận được cấm thuật tạo ra tới 9 màu sắc cực phẩm may mắn.
Vốn dĩ thân thể phàm thai là chỉ chịu nổi tối đa 5 màu may mắn, còn 7 màu thì phải bậc đế vương vua chúa, 9 màu hầu như chỉ dành cho các bậc thánh hiền, chỉ có họ mới đủ "đức độ" thừa nhận. Mấy điều này không có ghi chú trong truyền thừa của long tộc, bọn họ ỷ y đâu có con rồng nào ngu đến nỗi dùng 1/5 bổn nguyên để thi pháp.
Cả Giang Bình An lẫn thần long không biết nên vụ việc này chìm vào quên lãng...
Nhưng có mất tất có được. Thần long mất quá nhiều bổn nguyên, Giang Bình An thì suýt c·hết... cả hai trả giá đạt được 9 màu sắc may mắn cực phẩm và nó đã bắt đầu phát huy tác dụng một cách vô thanh vô tức.
Từng luồng vận khí may mắn của Giang Bình An toả ra lan vào hư vô, trôi đi thật xa một cách vô định, bắt đầu ảnh hưởng đến các sợi dây định mệnh của Giang Bình An, điều chỉnh nó theo hướng có lợi cho hắn một cách âm thầm lặng lẽ... và có lẽ chỉ cần một cơ hội thì vận may này sẽ bùng phát lên dữ dội, tạo niềm vui bất ngờ cho Giang Bình An.
...
Giang Bình An về nhà thấp thỏm chờ, chờ và chờ đến 5 ngày, đang lúc hắn suy nghĩ có nên đi bắt thần long đền viên Quy Ngọc hay không thì bí bảo này bắt đầu hoạt động một cách... tuyệt vời.
Giang Bình An thử nghiệm ngồi nghe chim hót, vọng vào tai hắn vẫn là tiếng chim nhưng hắn đã hiểu rõ hơn rất nhiều những gì mấy con chim muốn nói. Đặc sắc nhất là những lời tỏ tình của chúng khi muốn ghép cặp, còn khi hai con chim trống gặp nhau thì chửi nhau, khiêu khích nhau ỏm tỏi nhức cả cái đầu.
Giang Bình An tiến thêm một bước thử nghiệm chức năng "thông linh". Trên nguyên tắc, chức năng này chỉ dùng để truyền đạt giao lưu ý niệm cho các sinh vật đã được khai mở linh trí, ví dụ như Quy Phù Nam và thần long.
Nhưng Giang Bình An ngẫm nghĩ, một chức năng trâu bò như vầy không xài thì phí, biết đâu nó cũng có tác dụng một chút với các loài động vật thông thường thì sao! Còn nếu chờ tìm sinh vật đã khai mở linh trí thì biết tìm ở đâu, trong khi cả trái đất đã không còn linh khí trong tự nhiên nữa.
(PS: Giang Bình An mua linh thủy, linh thảo và linh thạch không tính)
Hắn nhìn thấy một con chim sâu đang đứng rỉa lông, hắn tập trung suy nghĩ, truyền ý niệm cho nó:
"Xin chào"
Con chim ngay lập tức giật mình, ngừng việc rỉa lông và cảnh giác nhìn xung quanh. Giang Bình An mừng rỡ vì hắn biết "thông linh" có tác dụng, sau đó hắn bỏ ra năm phút truyền các loại ý niệm cho con chim sâu, mỗi lần nó đều bị giật mình nhưng nó không hiểu và không có ý niệm gì truyền lại cho Giang Bình An cả.
Cuối cùng con chim sâu có vẻ chán bị làm phiền nên bay vụt đi mất. Lúc này Giang Bình An mới thấm thía vì sao "thông linh" chỉ dành để giao lưu với các sinh vật đã mở linh trí, ngay cả cây sen Nhật Minh Thiên Hương tuy là linh thảo nhưng chưa mở linh trí, nên cũng không thể nào giao lưu.
Giang Bình An vẫn không nản lòng, hắn quay sang làm nhiệm vụ hàng ngày: chăm sóc và thu hoạch Dù Bạch Kim trên 18 triệu km². Khi làm việc này, hắn không thể không thừa nhận, một mình hắn chăm sóc các cây Dù Bạch Kim không thể nào tốt bằng có người chăm sóc tỉ mỉ được, năng suất giảm khá rõ, các cây cũng bị côn trùng sâu bọ t·ấn c·ông đáng kể... Nhưng có còn hơn không, miễn sao đủ tiền mua phi thuyền vũ trụ là được rồi.
Vừa chăm sóc thu hoạch Dù Bạch Kim mỗi ngày, Giang Bình An vừa tìm các động vậy khác nhau để thực nghiệm "thông linh".
Có ví dụ của chim sâu, hắn bắt đầu nghĩ rằng khai mở linh trí nghĩa là liên quan đến trình độ thông minh. Mà nếu bàn về thông minh thì liên quan đến não. Giang Bình An thấy chim nhỏ quá, hắn tìm các động vật có não lớn hơn. Thế là hắn tìm đến gà, vịt... Gà vịt cũng ngác ngơ không hiểu.
Hắn lại tìm đến mèo. Lần này thú vị hơn nhiều. Khi hắn vừa truyền ý niệm: "Xin chào" thì con mèo đang nằm ngủ lim dim trong nhà bỗng nhiên giật bắn người lên cao, xù lông kêu lớn sau đó hốt hoảng chạy mất như bị ma nhát.
Ngay lúc ấy Giang Bình An vừa vui vì thấy mình suy đoán đúng, lại vừa thấy tội lỗi vì mình giống như vừa nhát ma con mèo tội nghiệp vậy. Nói nó tội nghiệp là vì nó bị doạ bỏ luôn nhà đi hoang biền biệt.
Con mèo này là một con mèo tam thể có bộ lông rất đẹp, là thú cưng của Giang Như Hoa, con gái của Tần Hoài Như (lúc trước gọi là bé tiểu Đương). Bé đi học về tìm kiếm con mèo hoài mà không gặp, thấy con ăn cơm quá rầu rĩ, cuối cùng Giang Bình An phải "làm sai tự sửa" phải rà quét bán kính 5 km xung quanh nhà mới tìm gặp và bắt về được con mèo cho Như Hoa.
Thấy đối tượng mèo phản ứng mạnh quá, Giang Bình An đành bỏ và quay qua loài vật lớn hơn: chó.
Lần này hắn học khôn, không chọc phá chó nhà, toàn là thú cưng của các con, lỡ có gì bất lương thì khổ nữa, hắn chắp tay sau đít đi tìm... chó nhà người ta. Giang Bình An nghĩ nếu mình dùng chúng nó thí nghiệm thì cũng phải trả thù lao mới hợp lý. Thế là hắn phất tay lấy vài con cá khô trong bếp để dụ cho một con chó màu vàng trong xóm ăn.
- Wey...chụt chụt.. lại đây tao cho cá khô ăn...
Hắn trả thù lao trước cho đối tượng thử nghiệm mới, nhưng thực tế chỉ là thủ đoạn gây chú ý và dụ con chó lại gần mà thôi. Điều này là hắn rút kinh nghiệm từ vụ con mèo bị nhát ma. Nếu đột ngột truyền ý niệm, chắc chắn dù là vật hay người đều sẽ bị giật mình, vì thế gây sự chú ý trước có lẽ sẽ tốt hơn.
Sau đó là đến một buổi "thông linh" giao tiếp vất vả giữa Giang Bình An và con chó màu vàng.
"Xin chào"
Gâu~~
"Mày hiểu ý tao không?"
Gâu~~ Gâu~~
"Ngồi xuống"
Gâu~~ Gâu~~
"Đứng lên " "Xoay một vòng " "Đừng sủa"
...
Trải qua 7 lần 7 bốn mươi chín phút "thông linh" cuối cùng cả người và chó đều mệt bò lăn ra đất, nhưng Giang Bình An lại cười khằng khặc vì đã bước đầu có hiệu quả, hắn đã có thể dần dần cho con chó làm theo ý muốn của hắn.
Nhưng oái oăm thay, không phải hoàn toàn bằng tác dụng của "thông linh" mà là phải phối hợp giữa thông linh và khả năng "sơ hiểu thú ngữ" của Quy Ngọc.
Nghĩa là hắn tìm hiểu thú ngữ sau đó lợi dụng thú ngữ hiểu được để bắt chước nó truyền ý niệm qua "thông linh". Như vậy cách thông linh bằng thú ngữ sẽ khiến các con vật dễ hiểu ý niệm sai khiến của hắn hơn.
Vài ngày sau đó là những ngày tiến bộ vui vẻ của Giang Bình An. Nhờ siêng năng tập luyện thông linh bằng thú ngữ mà Giang Bình An đã thành công dùng vài con mối trên tay dụ dỗ chim sâu trên cây bay xuống tay hắn để ăn mối.
Đây là một tiến bộ ghê gớm, giúp Giang Bình An bước đầu bước vào lãnh vực thuần thú, giao tiếp với muôn thú, rất giống một Tarzan, chúa tể của rừng xanh. Dù rằng điều này chẳng giúp ích được hắn kiếm tiền HP hay giúp cho cuộc sống hiện tại, nhưng hắn vẫn làm miệt mài không thấy chán, hắn xem đây như là một trò tiêu khiển, giống người khác nuôi chim, nuôi cá...
...
Bước qua đầu tháng 4, dù chưa nghỉ hè nhưng tiếng ve đã ra rả râm ran khắp nơi, Giang Bình An thảnh thơi dạo bước qua phim trường vui vẻ xem xét tình hình. Hắn nghe nói khai trương vài tháng nhưng phim trường đã thu hút gần chục đoàn phim trong nước đến để quay chụp.
Càng làm việc ở đây các đoàn phim trong nước càng thích thú về ngoại cảnh đẹp, điều kiện ăn ở toàn là 3-4-5 sao, giá cả lại tiện nghi. Đặc biệt là tất cả các loại trang phục, phụ kiện quay chụp, máy móc hỗ trợ... có đầy đủ để thỏa mãn tất cả nhu cầu của các đoàn phim. Không ai không choáng ngợp trước các kho trang phục, trang thiết bị khổng lồ mênh mông của phim trường Vui Vẻ.
Giang Bình An đi thật chậm, nhìn nơi này, ngó nơi kia như một kẻ rỗi hơi tò mò... Thế nhưng ngay lúc này, một cú điện thoại đã cắt đứt sự nhàn nhã của hắn:
- Chồng ơi, qua phim trường chỗ bọn em quay phim gấp...