Chủ tịch Hà: - ... Eo ôi... một lần xem mất hơn 3 tiếng, thật là xa xỉ.
Khánh Long bộ trưởng bộ Nông Nghiệp:
- Phim này hay quá, nội dung lôi cuốn logic, diễn viên diễn quá thật, hình ảnh và âm thanh tuyệt vời. Đặc sắc nhất là khung cảnh quay phim toàn cảnh thật. Các cảnh đánh nhau toàn sát chiêu. Mọi người ở đây đều xuất thân từ bộ đội mà nhìn thấy đánh nhau trong phim còn rợn cả tóc gáy...
Chủ tịch Hà: - Vì hay như thế nên thế giới giờ mới hiểu thêm về nước chúng ta. Một bộ phim kinh điển đi vào lòng mọi người, in đậm dấu ấn S quốc còn hơn cả chục, cả trăm bộ sách lịch sử.
Khánh Long: - Đúng vậy thưa Bác, bởi lẽ sách lịch sử đâu ai thèm tìm đọc và đâu hấp dẫn bằng phim.
Ha ha ha ha ha ha...
Cả phòng họp cười tán thưởng. Nhưng chủ tịch Hà vẫn than thở:
- Hay thì hay thật, nhưng xét đến cùng bộ phim này vẫn có cái dở đấy các chú ạ!
- ???
Chủ tịch Hà: - Vợ ta và nhất là con của ta, bé Nam, nó lại vừa đòi ta dẫn đi xem thêm một lần trước khi vào học mẫu giáo kìa! Quá mất thời gian luôn ấy chứ!
Câu pha trò lại làm mọi người cười vui vẻ. Dạo gần đây, mọi người thấy Bác càng ngày càng vui vẻ, cười đùa nhiều hơn, ai cũng rất thích.
Bộ trưởng thuế vụ Nghi Vũ: - Bác ơi, giờ đã khác xưa, Bác hãy nghỉ ngơi thư giãn nhiều hơn đi ạ! Mọi việc đã có chúng ta lo liệu.
Chủ tịch Hà: - Chú nói cũng đúng, phải học giao việc thì các chú và lớp trẻ mới được rèn luyện và phát triển nhanh hơn.
Bộ trưởng Văn Hóa Truyền Thông là Nhất Thụ cũng lên tiếng: - Cảm ơn Bác, cũng nhờ Bác và mọi người nâng đỡ nên lớp trẻ chúng cháu mới trưởng thành và nắm giữ các chức vụ cao trong khi tuổi đời chỉ ngoài 30.
Chủ tịch Hà: - Nhất Thụ à, chúng ta đang có chủ trương trẻ hóa tầng lớp lãnh đạo đấy. Nên để lớp cán bộ cao tuổi về hưu để an hưởng tuổi già. Lương hưu thì cao ngất ngưởng, đủ để chu toàn cuộc sống. Các chú trẻ tuổi, cứ mạnh dạn công tác, đừng sợ sai, miễn là lấy dân làm gốc, không t·ham n·hũng, tự tư tự lợi là được.
Nhất thụ: - Nhất định chúng cháu sẽ cố gắng. Riêng chuyện t·ham n·hũng thì Bác cứ yên tâm, chưa nói đến Ban Thanh Tra toàn những người mặt lạnh thiết diện vô tư kia, chỉ nội việc đang chuyển từ sử dụng tiền mặt sang sử dụng tiền thẻ tín dụng thì đã rất khó t·ham n·hũng. Mọi khoản thu chi của các quan chức đều được theo dõi sát sao, kể cả người nhà cũng vậy. Bên cạnh đó tiền lương quan chức liên tục được tăng lên cao chót vót. Chỉ cần đi làm chăm chỉ và hết lòng thì đã đủ làm giàu rồi. Nếu ai ăn hối lộ thì thật đúng là tham lam quá độ, đáng bị Ban Thanh Tra xử lý.
Nghi Vũ: - Đồng chí Nhất Thụ nói rất hay. Chuyện chuyển đổi từ tiền mặt sang thẻ tín dụng quá tuyệt vời. Nhờ sử dụng tiền số mà lượng công việc kiểm kê phân phối của bộ Thuế Vụ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chỉ có điều phía phòng kỹ thuật an ninh mạng và kỹ thuật số là vất vả thôi. Nhưng rất may trong phòng đó các kỹ thuật viên không hiểu sao lại giỏi và siêng năng khủng kh·iếp, họ quản lý mọi chuyện rất trơn tru, không để sơ sẩy mảy may chút nào!
Chủ tịch Hà ngồi nghe Nghi Vũ bộ trưởng khen ngợi mà cười tủm tỉm, chỉ có ông mới biết đó là người máy, kể cả Ban Thanh Tra cũng là người máy. Chính họ đã giữ vững khung xương của Đại Việt thật chắc chắn. Chủ tịch Hà ngậm ngùi nhớ lại trong quá khứ gian khổ, tự tay ông cũng đã phải vài lần ký án tử vài vụ đại án t·ham n·hũng, xử lý toàn tai to mặt bự, làm đau lòng các đồng chí khác khôn xiết.
Nhưng từ khi Giang Bình An tài trợ người máy quản lý, người máy thanh tra, người máy kỹ thuật... thì mọi chuyện đã khác. Việc t·ham n·hũng hầu như vắng bóng, cộng thêm chính sách "Lương cao dưỡng liêm" của Giang Bình An đưa ra cũng quá thành công, cả hai một đánh một xoa làm các cơ quan chức quyền quản lý không khí càng ngày càng thanh liêm trong trẻo.
Chủ tịch Hà đang suy nghĩ thất thần thì lại nghe Nhất Thụ báo cáo:
- Báo cáo với mọi người, ngoài thành công rực rỡ của phim Thánh Gióng, các thể loại văn hóa khác của chúng ta cũng đã có những thành tựu to lớn. Số lượng tác phẩm văn học như tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện tranh, thơ ... tăng lên mãnh liệt và có chất lượng rất cao, tạo tiếng vang tốt trong xã hội. Làm được điều này hoàn toàn là nhờ đầu tư tiền bạc của chính phủ: tăng tiền nhuận bút, tăng tiền chia huê hồng... cho các tác giả, làm họ sống được với nghề, lại có của ăn của để... khiến nhiệt tình sáng tác của họ tăng cao mạnh mẽ, liên tục cho ra nhiều tác phẩm hay, và như vậy càng làm cho độc giả yêu thích, mua sắm chúng, tạo một vòng tuần hoàn rất tốt để văn học phát triển.
Nghe nhắc đến đầu tư tiền, bộ trưởng Thuế Vụ Nghi Vũ vừa đau lòng vừa đắc chí lên tiếng:
- Đúng như vậy! Văn học và các mảng nghệ thuật khác đã được chính phủ dốc toàn lực, đổ vào rất nhiều tiền bạc để làm "cú huých" đẩy nền văn hoá riêng của S quốc chúng ta phát triển. Tôi nghĩ rằng ngoài văn học, các lĩnh vực khác cũng rất rực rỡ phải không đồng chí Nhất Thụ?
Nhất Thụ: - Đúng là như vậy. Ví dụ như ca cổ nhạc và ca hiện đại, múa rối dân gian, đóng phim dài tập truyền hình, các trò chơi trên truyền hình... đều thành công to lớn. Gần đây nhất có một chương trình rất tuyệt, thu hút được cực kỳ nhiều khán giả quan tâm, đó chính là chương trình vừa kết hợp thi sắc đẹp vừa kết hợp làm mai mối se duyên cho đôi lứa.
Chủ tịch Hà: - Nhất Thụ nói đến đây ta mới nhớ, vợ ta lúc này cũng đang theo dõi chương trình Trai Tài Gái Sắc trên ti vi mỗi tối. Phải là chương trình đó không?
Nhất Thụ: - Dạ phải thưa Bác. Chương trình này mới đầu không được xem trọng lắm vì có liên quan đến nhan sắc và tiền tài. Thế nhưng thật bất ngờ, nó lại được mọi người bầu chọn là chương trình giải trí hay nhất trong ngày.
Nghi Vũ: - Ha ha ha... Mọi người ai mà không thích đề tài về sắc đẹp và tiền bạc cơ chứ! Ta tuy chưa từng xem, nhưng vừa nghe thì đã linh cảm thấy nó thành công rồi. Nhất Thụ, đồng chí có thể kể sơ về chương trình này cho ta nghe không?
Nghe vị thần tài chuyên nắm bao tiền tài trợ của mình lên tiếng, Nhất Thụ hưng phấn trả lời:
- Đây là một chương trình kén chọn bạn gái. Người kén chọn là các nhà văn, nhà thơ, khoa học gia... thành công nhưng còn độc thân của S quốc chúng ta. Họ nổi danh, có tiền nhưng thiếu bạn gái để cưới vợ, được chương trình mời đến để chọn bạn gái và tiến đến hôn nhân.
Nghi Vũ: - Ô... hay quá vậy! Mấy ông nhà văn, nhà thơ, bác học... nổi tiếng là gàn bướng nên ế nhệ, có người còn thất tình liên tục mấy chục năm, giờ có cơ hội cưới vợ thì quá tuyệt. Thế nhưng mấy người đẹp trong chương trình này ở đâu ra?
Nhất Thụ: - Đây mới là điểm sáng hấp dẫn nhất của cả chương trình. Tất cả mỹ nữ tham gia chương trình đều là người nước ngoài. Các nhân viên của chương trình đi đến các vùng nông thôn xa xôi, sưu tầm các người đẹp dân dã trẻ tuổi chưa bạn trai và chưa chồng con. Sau đó mời họ tham gia chương trình Trai Tài Gái Sắc. Ban đầu rất khó mời, nhưng chỉ sau 2-3 lần phát sóng đầu tiên thì mọi người đều biết về chương trình và bắt đầu dễ dàng nhận lời mời hơn.
Nghi Vũ sờ cằm suy nghĩ sau đó sáng mắt lên phát biểu:
- Trời! Đây còn không phải vơ vét mỹ nữ cả thế giới về làm con dâu cho S quốc sao?
Chủ tịch Hà: - Ha ha ha... ta cũng có cảm giác như vậy đấy, chủ ý này tuyệt đối là thâm độc nhưng lại rất yêu nước. Nhất Thụ, ai là người có ý tưởng thiên tài nhưng quá ác này?
Nhất Thụ đang hứng chí bừng bừng kể chuyện thì bỗng nhiên bị sặc bởi câu hỏi của chủ tịch Hà, anh ta ngập ngừng, lúng túng đỏ ngầu cả mặt, không biết trả lời ra sao.
Khánh Long: - Ơ hay... cái anh chàng này... Bác đã hỏi thì cậu cứ thưa thốt trả lời, có gì mà phải lúng ta lúng túng như thế!
Nhất Thụ bị hối thúc, anh ta quýnh quáng lên đành có sao nói vậy:
- Dạ thưa Bác... người đưa ra ý tưởng này là... Bác... đấy ạ!