- Dạ thưa Bác... người đưa ra ý tưởng này là... Bác... đấy ạ!
Đáp án làm cả phòng họp quá bất ngờ và căm nín.
Chủ tịch Hà: - Bậy nào! Ta làm gì mà âm hiểm gom hết mỹ nữ trong thiên hạ về đây cơ chứ!
Nhất Thụ mếu máo: - Dạ Bác ơi, mấy tháng trước Bác có đưa cháu một túi giấy nói rằng đó là nội dung một chương trình giải trí, kêu cháu về nghiên cứu làm thử. Ban đầu đáng lẽ bị mọi người gạt bỏ vì quá thô tục, hầu như là dùng tiền để cưới vợ, nhưng sau lại bọn cháu nghĩ rằng đây dù gì cũng là ý tưởng của Bác nên nhắm mắt làm liều...
Anh chàng bộ trưởng Nhất Thụ này đúng là vẫn quá trẻ, không chịu lựa lời làm cho càng nói thì cả phòng họp càng không chịu nổi, không phải là tình hình nghiêm trọng không chịu nổi mà là nhịn cười không chịu nổi. (hiếm lắm mới có người giáp mặt nói rằng Bác âm hiểm)
Cơn nhịn cười này thật vất vả, ai cũng mặt mày đỏ gay, cả người rung rung như bom sắp nổ tung. Còn chủ tịch Hà khi nghe Nhất Thụ nói, ông dần dần hiểu ra mọi chuyện, ông cũng rất buồn cười, sau đó lại nhìn thấy mọi người nén cười thì chịu không nổi, làm người bùng phát tràng cười đầu tiên.
Ha ha ha ha ha ha...
Sau đó cả phòng cười theo như bom nổ rung chuyển cả phòng họp. Chỉ có Nhất Thụ vẫn còn mếu máo không hiểu chuyện gì. Chủ tịch Hà thấy thương quá nên bắt đầu giải thích căn do:
- Nhất Thụ này, cái túi giấy ấy đúng là ta đưa, nhưng ta chỉ chuyển dùm cho người khác, người đó còn dặn dò ta đừng xem và cũng đừng nhắc đến tên tuổi. Không ngờ bây giờ ta lại phải chịu tiếng oan thấu trời như vầy, thật sự là chuyện lạ hiếm có.
Nhất Thụ cau mày: - Úi giời... Không phải của Bác thế mà làm bọn cháu lo lắng mãi, phải thực hiện cho bằng được, thật sự là uổng phí tâm cơ.
Chủ tịch Hà cười tủm tỉm: - Không phí tâm cơ đâu, không phải các chú đã thành công làm ra một chương trình giải trí tuyệt vời rồi hay sao?
Nhất Thụ giật mình: - Dạ... Bác dạy rất phải ạ! Nhưng mà chẳng hay ai lại có tâm tư thâm hiểm như vậy ạ?
Chủ tịch Hà nghe đến đây thì hết cười nổi, cái vụ "thâm hiểm" này chính ông đã mở miệng khơi dòng, giờ há miệng mắc quai, biết nói làm sao...
Các đồng chí trẻ tuổi mới vào trung ương không biết chuyện, nhưng các đồng chí kỳ cựu thì có biết một hai, Khánh Long bộ trưởng thấy Bác tiến thoái lưỡng nan thì cười và đỡ lời thay cho Bác:
- Ha ha ha... Ta nói chú Nhất Thụ này, cả cái nước Đại Việt, người có thể giao tiếp với Bác thoải mái như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà người đó lại là người yêu S quốc của ta... nói như vậy đã rõ ràng đáp án chưa vậy đồng chí?
Nhất Thụ sửng sốt lắp bắp kinh hãi:
- Vậy... vậy... đó là...
Khánh Long: - Ha ha ha... Đúng, đó là Giang thủ tướng của chúng ta. Đánh biến thiên hạ vô địch thủ, thân không tại giang hồ nhưng truyền thuyết vẫn truyền lưu mãi mãi...
Cốc!
Khánh Long: - Ai ui da... Sao Bác lại đánh con?
Chủ tịch Hà : - Đánh cho chừa cái tội nói xấu lãnh đạo sau lưng.
Khánh Long đau khổ: - Con nói tốt mà!
Chủ tịch Hà: - Vậy thì đánh cái tội lộ bí mật cấp quốc gia. Tất cả mọi người hãy nhớ, chương trình Trai Tài Gái Sắc là của đồng chí Nhất Thụ sáng tác, không phải người khác làm nghe rõ chưa?
- Dạ rõ!
Mọi người đồng thanh đáp ứng và tiếp tục ôm bụng cười việc Nhất Thụ biến thành tác giả và một bí mật cấp quốc gia mới vừa xuất hiện.
Sau khi không khí tạm lắng, chủ tịch Hà quay sang hỏi bộ xây dựng:
- Hồng Ánh đồng chí, bản thân là nữ lại nhận nhiệm vụ bộ trưởng bộ xây dựng, chuyên đi công tác thị sát các công trình lớn, đồng chí có quen không?
Hồng Ánh: - Dạ thưa Bác, con được Bác và mọi người tin tưởng giao nhiệm vụ quan trọng thì đâu có gì là gian khổ. Huống chi giờ đi đâu cũng có máy bay, trực thăng, xe hơi, tàu cao tốc... Rất thoải mái, rất sung sướng.
Chủ tịch Hà: - Nếu thoải mái vậy cố gắng công tác nhé, lứa đồng chí lão thành giờ tuổi đã cao, lại thiếu kiến thức chuyên môn, sẽ dần để lớp trẻ như các đồng chí tiếp ca. Hôm nay ta muốn hỏi về bộ xây dựng, hiện tại các đường nhựa cao tốc, đường sắt cao tốc đã hoàn thành, vậy cả nước S quốc chúng ta rất nhiều đội thi công xây dựng sẽ làm gì?
Hồng Ánh: - Báo cáo Bác và mọi người, phần lớn các đội thi công xây dựng đều thuộc tập đoàn Hưng Nam của Giang thủ tướng. Sau khi hoàn thành đường nhựa và đường sắt cao tốc, tập đoàn Hưng Nam chia thành hai nhánh. Nhánh thứ nhất tiếp tục hoàn thành các đường nhựa xương cá trải rộng ra từng địa phương cơ sở. Nhánh thứ hai lại chuyển sang xây dựng các tòa nhà cao tầng để thành lập các khu đô thị đông dân cư, đây sẽ là cơ sở để sẵn sàng cho sự bùng nổ dân số tự nhiên trong S quốc cũng như lượng lớn du khách hoặc các nhân tài toàn thế giới đến đây làm việc và định cư.
Nghi Vũ vẫn quan tâm nhất đến vấn đề tài chính nên hỏi thăm:
- Giang thủ tướng vẫn làm hai dự án này miễn phí và phi lợi nhuận sao?
Hồng Ánh: - Chỉ phi lợi nhuận chứ không miễn phí. Khi làm đường nhựa xương cá, đi đến đâu làm và thu phí đến đó. Người dân cũng rất nhiệt tình đóng góp tiền, góp đất để làm đường...
Chủ tịch Hà: - Đây đúng là một thịnh cảnh. Người dân giàu có lên thì quốc lực hùng mạnh ngay!
Hồng Ánh: - Dạ đúng như vậy! Vả lại khi người dân nghe nói làm đường là tập đoàn Hưng Nam của thủ tướng Giang Bình An thì mọi người càng ào ào ủng hộ, thậm chí tranh nhau ủng hộ. Các đoàn công nhân làm đường ở đâu, thì người dân ở đó tự phát tổ chức nấu nướng chuẩn bị mọi thứ chu đáo phục vụ cho các công nhân...
Khánh Long cảm thán: - Ôi trời ơi, cảnh này đúng y như ngày xưa Quân Dân một lòng cùng nhau kháng chiến vậy!
Nghi Vũ: - Phải, ta nhớ khi ấy ta đi đến đâu cũng được nhân dân che chở, bảo bộc, nuôi dưỡng đến đó!
Chủ tịch Hà cũng rơm rớm nước mắt: - Hai chữ Hưng Nam quá xứng đáng. Nhân dân luôn luôn mắt sáng như đuốc, ai thương họ, lo cho họ thì họ biết ngay, và mọi người cũng sẽ bày tỏ tấm lòng biết ơn, chung tay góp sức... Ta phục nhất Giang thủ tướng ở một điểm...
Khánh Long: - Điểm gì vậy thưa Bác?
Chủ tịch Hà: - Mọi người biết không, xét về bản chất thì bác cháu ta đấu tranh vì đã không còn đường lui, không còn gì để mất... Còn Giang thủ tướng thì có tất cả, làm được tất cả... nhưng ngài ấy lại luôn luôn vì nước vì dân, lặng lẽ lao tâm lao lực làm rất nhiều điều. Chỉ nội cái chuyện Trai Tài Gái Sắc vừa nãy thì mọi người cũng đã hiểu, hoàn toàn không ai nghĩ ra làm như vậy cả, không ai quan tâm các nhà văn, nhà thơ, các bác học đang lẻ loi khổ sở, chỉ có ngài ấy là vừa quan tâm lại vừa hành động thiết thực, cụ thể và thành công!
Không khí trầm xuống giây lát, sau đó Nghi Vũ lại tiếp tục cuộc họp:
- Hồng Ánh bộ trưởng, chuyện làm đường là có thu phí và phi lợi nhuận, vậy còn chuyện làm các tòa nhà cao tầng, các khu đô thị mới thì sao?
Hồng Ánh: - Lần này thì khác, không miễn phí cũng không phi lợi nhuận mà trở thành hình thức kinh doanh.
Khánh Long: - Ủa... Hưng Nam nào giờ luôn phi lợi nhuận mà ta?
Chủ tịch Hà: - Chuyện này ta biết. Giang thủ tướng đã nói qua với ta. Ngài ấy nói sức dân đã dưỡng đủ mấy năm, nay bắt đầu chuyển qua hình thức kinh doanh với lợi nhuận "mỏng" để hình thành thị trường kinh tế. Không thể để người dân tích tiền mà không xài gây ảnh hưởng xấu đến dòng tiền lưu thông.
Nghi Vũ: - Nghe sao giống bọn Tư Bản thế nhỉ! Thế kinh doanh xuất hiện, sẽ làm phân hóa giàu nghèo chênh lệch khủng kh·iếp thì phải làm sao hở Bác?
Chủ tịch Hà buông ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài thật xa, ông trầm giọng khẽ nói:
- Cả thế giới giờ đều nằm trong tay chúng ta... Các chú cứ mãi sợ Tư Bản này nọ mà làm gì? Giang thủ tướng tâm lớn lắm, ngài ấy sắp lao ra tinh không vũ trụ rồi, các chú không thay đổi tư duy làm sao theo kịp bước chân của thủ tướng đây!