- Ý của ngươi là không ai có thể làm thời gian chuyển động một cách bình thường trong không gian trữ vật sao?
Venus: - Chủ nhân, nói cho đúng là không ai có thể đưa thời gian vào không gian trữ vật. Khi tạo ra không gian trữ vật, bên trong không có thời gian, nên mọi thứ mới đứng yên, thậm chí không có cả sinh tử.
Giang Bình An: - Nói cách khác, các đại năng không ai nắm giữ và điều khiển được thời gian như trong các loại tiểu thuyết, phim ảnh? Ngay cả việc quay về quá khứ cũng không có?
Venus: - Thế giới thực thì không, nhưng trong các bí cảnh thì có. Trong hằng hà sa số các bí cảnh, có rất nhiều cao thủ nắm giữ được thời gian và không gian, có thể thoải mái quay về quá khứ, hoặc cho thời gian đứng im. Nhưng bên ngoài bí cảnh, thời gian là chí cao, không ai nắm giữ được, nó đã trôi qua thì không quay lại được.
- Vậy còn việc các đại năng siêu thoát, nhảy ra khỏi được "thời gian chi hà" lên bờ nhìn xuống ... ... thì sao?
- Hì hì hì... thì nó chỉ có trong các bí cảnh thôi chứ sao. Thậm chí có rất nhiều bí cảnh có các vị thần linh, chỉ cần phất tay là tiêu diệt được một hoặc vài vũ trụ, ghê gớm không?
- Vậy các vị thần linh đó, hoặc các đại năng ghê gớm nắm giữ được thời gian trong các bí cảnh khi ra ngoài thế giới thực thì sao? Họ mạnh cỡ nào?
- Đầu tiên, chủ nhân phải biết rằng các "bí cảnh" chỉ là ảo ảnh. Nó được hình thành tự nhiên từ "lực lượng tinh thần". Các nhân vật trong bí cảnh không thể ra ngoài thế giới thực. Nếu vì một lý do bất thường nào đó họ thoát ra được bí cảnh, thì họ sẽ chỉ là một phàm nhân không hơn không kém. Các pháp thuật, các tiên thuật... mất hết; các thân thể luyện đến kim cương bất hoại, bất hủ, tích huyết sống lại... cũng biến mất... thậm chí trí nhớ cũng bị xóa sạch sẽ!
Giang Bình An: - Trường hợp ta bán một người cho cửa hàng ảo, như vậy có phải là "lý do bất thường" đưa người trong bí cảnh ra đời thực như ngươi nói không?
Venus: - Chính xác!
- Vậy họ sẽ mất trí nhớ?
- Phải. Điều đó cũng xảy ra khi chủ nhân đem người trong bí cảnh bỏ vào không gian trữ vật sau đó dùng biện pháp gì đấy thoát ra bên ngoài, lúc ấy khi ngài lấy người từ không gian trữ vật ra, họ vẫn bị mất hết trí nhớ và thân thể trở thành người thường!
Giang Bình An hai mắt tỏa sáng, hắn như người c·hết đ·uối vớ được cọc:
- Ngươi có biện pháp giúp ta thoát ra ngoài được sao?
Venus: - Không, ta không có!
Giang Bình An tâm tình như rơi vào vực sâu.
Venus: - Nhưng ta biết có người có biện pháp!
- Ai? Nói mau!
- Hệ thống giao dịch liên vũ trụ Thịnh Vượng. Nó hầu như vô địch về mặt sử dụng và điều khiển không gian bên ngoài thế giới thực. Nhờ vậy nó mới có thể giao dịch trong cả liên vũ trụ bao la. Thu phí giao dịch cao đến 50% mà không một đại năng nào dám bất mãn hay ý kiến ý cò cả.
Giang Bình An phục hồi tinh thần, giọng hắn hăm hở trở lại:
- Phải, đúng rồi, ta bán cho nó vật phẩm, nó dễ dàng mang đi, và cũng dễ dàng đưa vật phẩm đến cho ta từ bên ngoài. Chuyện mang ta ra ngoài chắc chắn dễ như trở bàn tay đối với nó.
Nhưng nghĩ một chút, Giang Bình An vẫn thấy bất ổn:
- Venus, hồi nãy ngươi nói đem người ra ngoài thế giới thực, họ sẽ bị mất trí nhớ. Vậy hệ thống giao dịch đem ta ra ngoài, nếu ta mất trí nhớ hết thì cầm bằng như đ·ã c·hết rồi còn đâu!
- Chủ nhân nói chính xác. Nhưng tình hình có lẽ không bi đát như vậy đâu.
- Là sao?
Venus: - Ta nghe kỹ sư trưởng Interaccc, chồng của phu nhân và cũng là khách hàng của hệ thống giao dịch nói rằng: hệ thống giao dịch này tuyển khách hàng toàn bộ đều là người từ thế giới thực. Bởi vì người của các bí cảnh bị hạn chế, không phát triển cao lên được!
Giang Bình An khoái chí vỗ đùi cái đét xém chút tét luôn ống quần, hắn ngửa mặt cười chảy nước mắt:
- Ha ha ha ha... vậy mà ta xém tí nữa là quên, ta là người từ bên ngoài xuyên vào đây, như vậy ta có thể đi ra an toàn.
Venus: - Chủ nhân, trường hợp của ngài ta không rõ, ngài có thể nói cụ thể để ta tư vấn kỹ hơn!
- Đúng đúng... Ngươi phải tư vấn cho ta, ta là n·gười c·hết ở bên ngoài thế giới thực, hệ thống giao dịch cho ta hồn xuyên vào thế giới này và trở thành khách hàng của nó. Vậy ta ra ngoài được phải không?
- Chúc mừng chủ nhân, ngài thật may mắn khi trở thành khách hàng của hệ thống giao dịch. Chắc chắn ngài có thể ra ngoài mà không bị mất đi trí nhớ, nhưng đồng thời ngài cũng phải trả giá không nhỏ đâu!
- Trả giá gì?
- Thân thể của ngài là người trong bí cảnh, nếu ngài dùng nó để đi ra ngoài thì nó sẽ trở thành một thân thể hết sức bình thường. Các loại võ công hoặc các kết quả ngài rèn luyện được đều sẽ trở về số "0".
Giang Bình An tiếc nuối, thân thể này hắn tập luyện ăn biết bao đau khổ, thậm chí vì rèn luyện mà có tới vài lần suýt c·hết... Giờ phải từ bỏ tất cả, từ một người có sức mạnh gần như siêu phàm, đá bay thần tượng võ thuật Lý Tiểu Long một cách nhẹ nhàng, giờ trở thành thư sinh tay trói gà không chặt...
Nhưng tiếc nuối đó chỉ là 1, ngay lập tức Giang Bình An lại cảm giác được sự tiếc nuối gấp 100 lần như vậy:
- C·hết cha rồi! Còn vợ con của ta, bạn bè của ta thì sao?
Venus nhún vai không trả lời, nó biết chủ nhân đã có đáp án, nhưng đáp án quá đau lòng.
Giang Bình An ngã gục một lần nữa, hắn thều thào:
- Hết thật rồi sao? Vợ ta, con ta, còn đứa con trong bụng của Lý Tố Linh chưa sanh nữa... Họ chỉ là ảo ảnh sao???
...
Phi thuyền Siêu Bọ Nhảy đang dừng giữa không gian vũ trụ, sát bên cạnh vách tường bí ẩn được gọi là "kết giới" bên trong phi thuyền, chủ nhân Giang Bình An tâm thần thất thủ, chìm sâu vào nỗi hối tiếc...
Venus không giúp được gì, thiết luật của liên vũ trụ là như vậy, nàng chỉ là một trí tuệ nhân tạo nhỏ bé, dùng hết tất cả kiến thức góp nhặt được để giải thích cho chủ nhân đã là quá giỏi rồi. Thực ra các chị em bản sao copy thu lượm được kiến thức không nhiều, phần lớn đều là do Venus bản gốc nghe chủ nhân thực thụ của các nàng, kỹ sư trưởng Interaccc, truyền thụ kiến thức.
Đột nhiên sau vài chục phút, Venus nghe được Giang Bình An lầm bầm tự hỏi:
- Nếu như ngày đó hồn xuyên qua Bắc Kinh, ta không trêu ghẹo Tần Kinh Như, không ẵm Tần Hoài Như lên giường, không đưa nàng bánh bao, không đưa nàng nước ấm, không liên hệ Lâu Hiểu Nga, không ôm Hà Vũ Thủy, không... không... không tất cả... thì giờ đây đã một thân một mình, không hối tiếc, tiến thoái lưỡng nan. Hỡi ơi! Sao cái câu "yêu thì khổ không yêu thì lỗ" lại đúng một cách dã man như vậy?
Nhưng vài phút sau, Venus lại nghe chủ nhân tự lật ngược vấn đề:
- Ai dà... nếu không cứu Tần Hoài Như, nàng vẫn ngụp lặn trong địa ngục Giả gia, không cứu Lâu Hiểu Nga thì nàng vẫn bị tên đê tiện tiểu nhân Hứa Đại Mậu làm hại cả nhà. Lương Lạp Đệ thì vì 4 đứa con sẽ hết đường xoay sở. Lý Tố Linh vẫn đi g·iết người như ngóe, và rồi có ngày bị người g·iết lại... Thật nhiều, thật nhiều người được ta cứu giúp. Cả miền Nam được ta thống nhất sớm, Bác kính yêu cũng được ta chữa trị cơ thể phục hồi thanh xuân, kết hôn cưới vợ sanh con...
Suy nghĩ và tự vấn đến đây, Giang Bình An như chợt giác ngộ, gương mặt của hắn tuy vẫn hốc hác tiều tụy nhưng hai mắt lại sáng quắc vì tìm ra được đáp án, hắn bật cười chua chát và cất cao giọng đầy xót xa:
- Ha ha ha ha... sống có gì vui, c·hết có gì khổ? Ta đ·ã c·hết một lần, giờ sống lại đã là trời cao ban ơn... Những gì ta đã làm ta quyết không hối hận... Đúng thì tốt, sai thì có thể sửa... Chuyện đã xảy ra rồi, than khóc mà làm gì! Chỉ cần cố gắng tìm cách khắc phục. Cùng lắm ta ở lại nơi bí cảnh lao tù này, làm bạn với vợ con, bằng hữu cho hết kiếp nhân sinh của họ, sau đó ra đi cũng không muộn...
Venus nhìn chủ nhân, một "ma thần" Giang Bình An đã trở lại, bễ nghễ chúng sinh...