Đại Náo Từ 1960

Chương 300: . Bản chất của vũ trụ II



Chương 300. Bản chất của vũ trụ II

Trạng thái của Giang Bình An hiện tại rất kỳ lạ, hắn vừa thương tiếc cho vợ con, bạn bè, đồng bào... chỉ là ảo ảnh, lại vừa hào hùng tuyên bố muốn tìm cách cứu chữa tình thế. Nhưng chưa thắng thì đã tính nước thua, nếu thật sự thua thì hắn sẽ ở lại làm bạn mọi người cho đến hết cuộc đời.

Ý định rất thực tế nhưng quá bi ai.

Venus nắm giữ rất nhiều thông tin, nàng ngập ngừng không biết nên nói ra hay không. Theo logic lập trình, thông tin nào có giá trị thì phải báo cho chủ nhân biết, nhưng một quy tắc lập trình khác lại quy định không được nói ra những chuyện làm chủ nhân không vui, không thích...

Venus càng tiến bộ về mặt ứng xử thì các tình huống khó xử như vậy nàng càng gặp nhiều, đa phần các bản sao và bản gốc hay bị "c·hết máy" trong các tình huống đó. Giang Bình An chú ý thấy trạng thái của Venus kỳ kỳ, hắn nhẹ giọng hỏi thăm:

- Venus, ngươi bị làm sao vậy?

- Thưa chủ nhân, ta gặp khó xử.

- Ha ha ha... trí tuệ nhân tạo mà cũng gặp khó xử ư? - Giang Bình An ngậm ngùi - Nhưng khó xử là đặc tính rất "người" đấy, ngươi khó xử chứng tỏ ngươi tiến bộ rất nhiều!

- Cảm ơn chủ nhân khen ngợi.

- Hãy nói đi, chuyện gì làm ngươi khó xử?

Venus: - Ta có một thông tin quan trọng muốn chia sẻ với ngài, nhưng nó có thể làm ngài đau lòng và lo lắng lắm đấy!

- Ha ha ha... Ngươi cứ nói thẳng hết đi! Hiện tại ta cũng đã đau tận tâm can, lo lắng muốn rụng hết tóc rồi! Ngươi thử nghĩ đi, tự dưng giờ vợ ta đều là ảo ảnh, con của ta cũng đều là ảo ảnh, làm sao ta chịu nổi. Hãy nói đi, để cho nỗi đau chồng chất nỗi đau, biết đâu sẽ theo như lời một bài hát: "Không đau vì quá đau"...



Venus: - Vâng, ta nói đây. Thực ra ý định muốn ở với mọi người trong bí cảnh này trôi qua hết một đời là khá nguy hiểm.

- Hả? Ta chỉ ở lại, không quậy quọ gì ai sao lại nguy hiểm? Có cái vách tường "kết giới" này ở đây, nội bất xuất, ngoại bất nhập... Đâu có nguy hiểm gì tiến đến đâu?

Venus cười khổ: - Vậy chủ nhân có bao giờ nghĩ đến thế giới trong bí cảnh này trước lúc ngài đến nó có tồn tại hay không? Và nếu như nó tồn tại thì nó như thế nào?

Giang Bình An giật mình, hai tay tự dưng nổi da gà chạy lên tới óc... Hắn cảm thấy bị Venus điểm trúng tử huyệt của mình dù rằng chưa biết đó là gì, chỉ biết vấn đề này cực kỳ quan trọng, hắn suy nghĩ thật kỹ sau đó dè dặt trả lời thật cẩn thận, hắn thề rằng còn cẩn thận hơn nhiều lần khi làm bài thi đại học ở kiếp trước:

- Ta nghĩ rằng trước lúc ta đến nó đã tồn tại. Nhưng nó tồn tại dạng gì thì ta không biết.

- Vậy chủ nhân hồn xuyên vào bí cảnh này, ngài đã từng biết đến thế giới này chưa?

- Cái này thì ta có biết. Đây là thế giới trong một bộ tiểu thuyết dài tập mà ta đang xem.

- Vậy ngài xuyên qua đến "tập" mấy?

- Tập 1, vừa bắt đầu câu truyện.

Venus: - Ta đã rõ tất cả rồi. Như vậy trước khi chủ nhân vào bí cảnh này, nó đã tồn tại và diễn biến theo bộ tiểu thuyết mà ngài nói. Nhưng khi chủ nhân vào đây thì đùng một phát, cả bí cảnh tan vỡ, sau đó tất cả quay lại từ đầu để chào đón ngài và nó lại diễn biến với sự can thiệp của chủ nhân cho đến nay!



Nghe đến đây toàn bộ lông tơ của Giang Bình An dựng đứng hết lên, hắn đứng phắt dậy, đôi mắt long lên sòng sọc, lệ khí tỏa ra kinh khủng, nhưng cũng may tất cả chúng đều không ảnh hưởng mảy may đến Venus. Giang Bình An nói như gầm lên:

- Venus ... Ý của ngươi là thế giới này, bí cảnh này có thể bị tan vỡ bất cứ lúc nào sao?

- Phải! Chỉ cần có một ai đó từ bên ngoài, vì một lý do đặc biệt nào đó xuyên được vào đây... thì "bùm"... tất cả vỡ vụn, r·ối l·oạn sau đó tự động sắp xếp lại cho kẻ vừa đến tham gia vào câu chuyện. Nhưng mốc thời gian có thể sẽ khác đi, có khi là năm 1945, có khi là năm 2023, cũng có khi là năm 1975... Cả bí cảnh sắp xếp lại hết, các nhân vật cũ mất đi, nhân vật mới hiện ra... thậm chí khi ấy thân thể của ngài cũng sẽ tan vỡ, chỉ còn lại có linh hồn của ngài mà thôi.

- Ah ... trời ơi, tàn nhẫn quá. Tất cả đều giống như trăng trong nước, hoa trong gương, khẽ chạm vào là vỡ ư! Vợ mất, con mất, bạn bè và đất nước gầy dựng bấy lâu nay đều mất. Dù Bạch Kim của ta cũng tan thành mây khói...

- Thì ta đã nói nó là ảo ảnh mà!

Giang Bình An vò đầu bức tai tự dày vò mình hồi lâu, sau đó hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đã tràn đầy tia máu đỏ ngầu, giọng nói trở nên khàn đục, cố giữ bình tĩnh để hỏi thăm tiếp:

- Venus, giờ này ta không biết trông cậy vào ai, chỉ còn lại ngươi, một trí tuệ nhân tạo mà thôi. Ngươi ráng giúp ta, nếu ta thành công cứu được mọi người, ta hứa trong tương lai sẽ tìm một cơ thể để ngươi thực sự sống lại!

Venus hết hồn, đây là lời hứa hẹn lớn nhất mà nàng nhận được, một khao khát được "sống" bùng cháy trong nàng, nhưng nàng biết rất khó đạt được.

- Chủ nhân, việc giúp ngài là bổn phận của ta. Còn việc ngài hứa cho ta "sống" thì rất khó.

- Khó như thế nào?

- Khó đến mức phải trở thành Vũ Trụ Chi Chủ, nắm được Tạo Hóa Chi Thuật thì may ra mới giúp ta "sống" được.

Giang Bình An ngẩng đầu cười ngạo nghễ:



- Ha ha ha... Đường đi khó, đường đi khó... Không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông! Ta, Giang Bình An thề, dù cho không đường ta cũng phải tạo ra đường để đi, huống chi ngươi đã chỉ rõ đường hướng để thực hiện. Vũ Trụ Chi Chủ, Tạo Hóa Chi Thuật... ta không biết hai thứ đó là gì, nhưng ta sẽ cố gắng. Giờ khoan tính việc đó, ngươi hãy giúp ta vượt qua dầu sôi lửa bỏng lúc này!

- Rất hân hạnh được phục vụ ngài thưa chủ nhân! Ta phải làm gì để giúp ngài đây?

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngươi trước tiên hãy nói cho ta biết hết về nguồn gốc của bí cảnh, ta không tin thiên địa vũ trụ tự dưng đẻ ra nó... Phải có một lý do gì đó thì thiên địa mới căn cứ vào bộ tiểu thuyết ta đọc để tạo ra bí cảnh này chứ!

Venus: - Chủ nhân thật là anh minh, tuy ngài không biết nhưng cũng đã nắm được bản chất của "bí cảnh". Nói nó là nhân tạo thì không phải, nói nó hoàn toàn thiên nhiên thì cũng không phải, bản chất của "bí cảnh" là tinh thần lực của con người kết hợp với vũ trụ mà thành. Ví dụ như bí cảnh chúng ta đang ở, nó xuất phát từ một bộ tiểu thuyết, những ai đã đọc nó, thích nó, ghét nó... họ đều phóng thích ra tinh thần lực... tất cả các tinh thần lực đó được vũ trụ gom lại và thai nghén thành bí cảnh chúng ta đang ở.

Giang Bình An: - Không thể nào! Lực lượng tinh thần không thể nào mạnh như vậy! Phải biết rằng bộ truyện ta đọc đâu phải là thần tác, đâu có nhiều người đọc, thậm chí thời gian sáng tác không lâu... làm sao gom được nhiều tinh thần lực để tạo ra cả một bí cảnh khổng lồ như vầy được?

Venus cười khổ: - Chủ nhân sai rồi! Ngài đã lầm một điều rất cơ bản nên phán đoán sai lầm.

- ???

Venus: - Ngài nói bí cảnh này khổng lồ?

- Chứ còn gì nữa! Nó có cả một quả địa cầu, với mấy tỷ con người, rồi bao nhiêu mối quan hệ chồng chéo phức tạp...

Venus: - Hì hì hì... ngài sai chính là ở điểm ấy. Thực tế theo thông tin ta thu thập được từ các bản sao Venus khác, bí cảnh này thuộc loại... bét nhất. "Bét" là nhỏ tí hạt tiêu ấy, chứ không phải"Best" tốt nhất đâu.

- Cái gì? To như vầy mà lại là nhỏ tí hạt tiêu ư?

Venus: - Nói nó là hạt tiêu thì thật ra đã vũ nhục hạt tiêu rồi, nó chỉ cỡ hạt cát, mà còn là loại hạt mịn nhất nữa ấy...