Đại Náo Từ 1960

Chương 313: . Nước mắt chia tay



Chương 313. Nước mắt chia tay

- Quý khách vừa hỏi một câu hỏi cực kỳ... thông minh và tinh quái! Câu trả lời là... Có. Đã có người rất xuất sắc, đưa ra giải pháp hoàn mỹ...

Giang Bình An sững sờ, thật ra hắn chỉ hỏi hú hoạ, tìm nghe thử trường hợp giải quyết tốt nhất ra sao để học hỏi, ai ngờ lại có người làm được "hoàn mỹ". Hai chữ này đâu dễ gì làm được, đặc biệt là từ sự đánh giá của người ở tổng bộ, người này quản lý cả khu vực gồm nhiều vũ trụ, tầm mắt của người ta chắc chắn cao tuyệt...

Giang Bình An hồi hộp: - Dạ thưa ngài, xin ngài hãy nói về nó!

- Giải pháp hoàn mỹ là... cứu luôn mọi người trong bí cảnh, thậm chí thu luôn cả một bí cảnh và biến nó thành hiện thực.

Giang Bình An há hốc mồm không thể tin nổi những gì lỗ tai hắn vừa nghe được:

- Ách... sao... sao Gaia thế giới đó chấp nhận điều đó được?

- Ngài thử nghĩ xem đi!

Giang Bình An hồi tỉnh trở lại, trí thông minh khiêm tốn của hắn lại một lần nữa quay trở về, tính tới tính lui cuối cùng hắn tập trung vào hai yếu tố quan trọng nhất:

- Ta nghĩ chỉ có hai lý do chính. Một là thân phận, thực lực hoặc của cải của người yêu cầu rất to lớn. Thứ hai là cái giá bỏ ra để đổi cả bí cảnh phải rất lớn.

- Khá lắm, ngài thông minh ngoài suy đoán của ta.

- ???

- Hai lý do ngài nói rất chính xác, và ta không ngại bật mí cho ngài một chút, người có giải pháp hoàn mỹ đó là một Vũ Trụ Chi Chủ. Người này dùng thân phận một Vũ Trụ Chi Chủ trao đổi với một nguyên linh thế giới và rất dễ dàng thành công.

Giang Bình An thở dài ngao ngán, hắn giống như một quả bong bóng bị chính cái thở dài ấy làm hết hơi xẹp xuống... Giang Bình An rên rỉ:

- Trời ơi, giờ ta còn chưa đột phá được cực hạn của nhân loại... thì biết bao giờ thành Vũ Trụ Chi Chủ đây.

- Vậy giờ ngài quyết định ra sao đây quý khách?

- Ta xin nghe lời ngài khuyên bảo, sẽ chia tay mọi người trong bí cảnh, sau đó chuẩn bị tinh thần "mất tất cả" để đi ra ngoài thế giới thực gặp mặt Gaia trái đất. Sau đó kết quả thế nào thì may nhờ rủi chịu vậy!

- Chúc mừng quý khách, ngài đã quyết định sáng suốt. Chúc quý khách thuận lợi trong mọi việc, hệ thống giao dịch liên vũ trụ Thịnh Vượng sẽ luôn đồng hành và trợ giúp cho ngài. Xin tạm biệt và hẹn gặp lại.



Giang Bình An ngã ngồi xuống ghế bành, trong lòng ngũ vị tạp trần. Vốn dĩ hồn xuyên vào bí cảnh này, tay nắm cửa hàng ảo, bễ nghễ chúng sinh, không có ai, không có bất kỳ thế lực nào là đối thủ. Nhưng giờ vừa bắt đầu tiếp xúc với vũ trụ, hắn bỗng nhiên thấy mình yếu ớt như trẻ sơ sinh, giống như tôm tép nhãi nhép lần đầu ra sông lớn có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào.

- Venus ơi, giờ cho phi thuyền về nhà đi, ta phải trân quý thời gian sau cùng với mọi người.

...

Về đến nhà ở Sông Bé, Giang Bình An tụ tập mọi người trong nhà và bạn bè nhậu nhẹt chia tay, thậm chí có mời cả hai vợ chồng Tiêu Dao đang ẩn cư (Phổ Nghi ngày xưa) nay hai vợ chồng đã có một đứa con, nhưng mà là con gái. Tiêu Dao còn ồn ào đòi làm xui với Giang Bình An.

Các lão bằng hữu thấy vậy cũng nhao nhao đòi làm xui gia. Giang Bình An cười mà như mếu, chưa bao giờ hắn cười mà đắng lòng như vậy, giọng hắn nghẹn ngào:

- Khà khà khà... Ta... ta chấp nhận làm xui gia hết, mười mấy đứa con tha hồ kết tình thông gia...

Cả bàn tiệc mọi người phát hiện thấy bất thường, phía sát bên ngồi toàn phụ nữ, Tần Hoài Như cũng nhận ra giọng ái lang của mình chưa bao giờ thương cảm như vậy, trừ bỏ lúc cha con Phổ Nghi bị trúng độc. Nàng vội chạy qua xem thử chuyện gì, phản ứng của Hoài Như làm cả bàn phụ nữ cũng không yên, cùng kéo qua hết xem sao!

Giang Bình An cười mà mặt mày méo xẹo, hắn giờ đây quá thương cảm, quá lo lắng cho mọi người, mắt hắn đã đỏ, ươn ướt như chực rơi lệ.

- Ta muốn thông báo... thông báo với mọi người rằng... ta...

Chủ tịch Hà linh cảm thấy điều bất lành, ông hỏi nhanh, và lần đầu tiên kêu thẳng tên của hắn:

- Bình An, đừng quá xúc động, có chuyện gì nói cho mọi người nghe đi!

Giang Bình An: - Ai dà... Ta sắp đi xa rồi...

Không khí im như tờ, cả hai phút sau Hamani Diori mới phá vỡ sự im lặng, giọng ông ta cũng khàn khàn:

- Đi xa là đi đâu vậy Giang thủ tướng?

Giang Bình An: - Xa khỏi thiên địa này... xa đến mức không ai tìm thấy... xa đến nỗi mọi người sẽ quên mất ta là ai...

Nước mắt của hắn đã rơi... Tần Hoài Như không chịu nổi, òa khóc lao vào ôm chồng...

U Nu định lên tiếng an ủi nhưng bị chủ tịch Hà và Tiêu Dao ngăn cản, lôi kéo ra ngoài sân, nhường không gian lại cho vợ con của Giang Bình An.



Tần Hoài Như nước mắt rơi như thác đổ, nàng nức nở chất vấn:

- Giang lang ơi, sao chàng bỏ ta mà đi? Ta biết phải làm sao đây?

Giang Bình An ôm chầm lấy người vợ duy nhất hắn chủ động c·ướp lấy vào tay trong thế giới ảo ảnh này, hơi ấm của nàng vẫn như vậy, nàng vẫn mị hoặc động lòng người như vậy.

- Ta phải đi, không còn cách nào khác đâu Hoài Như!

- Nhưng mọi chuyện đang rất tốt mà, thiên hạ đại thống nhất, nơi nơi đều là thái bình, ấm no hạnh phúc...

- Không đâu Hoài Như, thế giới này có thể bị tan biến bất kỳ lúc nào - Giang Bình An quyết định nói ra nửa thật nửa giả để mọi người chuẩn bị tinh thần một ít - Ta phải ra đi để giải cứu nó, giải cứu mọi người.

- Ta không tin. Làm sao thế giới tan biến được, trừ khi tận thế... hả, không lẽ là tận thế thật sao Giang lang?

- Đúng vậy, nên ta mới gấp gáp từ biệt mọi người để ra đi tìm cách...

Lâu Hiểu Nga cũng rơi nước mắt như mưa, nhưng nàng bình tĩnh hơn, nàng rất thông cảm cho chồng nên tìm cách giúp:

- Bình An, chúng ta kết hôn đã mấy năm, chàng làm cho bọn ta cực kỳ hạnh phúc. Nay chàng nói đại nạn kéo đến, chúng ta sức hèn lực mọn nhưng sẽ không bàng quan, chàng có muốn chúng ta làm gì không?

Giang Bình An giang tay ôm thêm Lâu Hiểu Nga vào lòng, hắn khen ngợi:

- Hiểu Nga giỏi quá, nhớ luôn tỉnh táo để giúp cả nhà bình tĩnh khi ta ra đi.

Lý Tố Linh lo lắng sốt ruột: - Phu quân, chàng một mình đi tìm cách cứu thế, nguy hiểm quá làm sao bây giờ?

Giang Bình An gượng cười cho mọi người yên lòng:

- Ta mới là người an toàn nhất nè, các nàng đừng lo.

Không ai tin vào câu nói "thật" nhất của hắn, cả tám kiều thê đều bĩu môi dài cả thước.

- Tại các nàng không biết đó thôi. Thế giới này sắp tận thế, ta bỏ đi để làm gì các nàng biết không?



Hà Vũ Thủy chu môi hờn dỗi: - Thì chàng đi tìm cách!

- Vậy đó là cách gì?

Tần Kinh Như vẫn đang khóc sướt mướt:

- Hic hic... chàng không nói làm sao ta biết!

- Ta không đủ tài phép để cứu thế vậy ta phải làm sao?

Lúc này con trai lớn Tri Nhân reo lên: - Cái này con biết nè, cha không đủ tài phép thì cha đi tìm người có đủ tài phép, ví dụ như Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai phật tổ...

Giang Bình An lắc đầu: - Ta không quen bọn họ!

Tần Hoài Như nghe đến đây thì đã biết đáp án của chồng: - Ta biết rồi, chàng đi đi tìm sư phụ phải không? Sư phụ vừa có tài phép giỏi hơn chàng, vừa quen biết với chàng mà lại luôn cứu nhân độ thế!

Lâu Hiểu Nga, Tần Kinh Như, Hà Vũ Thủy cả ba người cũng biết về vị sư phụ tưởng tượng này của chồng nên cùng reo to tán thưởng, cả nhà nhờ vậy đã bớt đi sự thương cảm rất nhiều, bắt đầu tíu tít trò chuyện về vị sư phụ thần bí, ai cũng tìm được hy vọng, thấy được ánh rạng đông trước mắt...

...

Phía bên ngoài, Chủ tịch Hà, Hamani Diori, U Nu và Tiêu Dao bốn người tìm một bộ bàn ghế ngồi đàm đạo.

Tiêu Dao: - Ta biết trước sau gì Giang thủ tướng cũng bỏ đi.

Hamani Diori: - Tại sao? Hiện giờ tình thế rất tốt mà?

Tiêu Dao: - Khi xưa gặp ta, Giang thủ tướng đã từng nói mình là thần tiên chuyển thế để cứu độ chúng sanh. Bây giờ chúng sanh đã cứu độ thành công thì không đi sao được!

Hamani Diori: - Ặc... nói như Tiêu Dao thì cũng không sai!

U Nu nghi ngờ: - Ta coi bộ không phải! Tại sao cứu độ xong lại phải bỏ đi mà không được ở lại? Dù gì Giang thủ tướng háo sắc như vậy, tám bà vợ, mười mấy đứa con bỏ đi sao đành?

Tiêu Dao: - Ta e rằng Giang thủ tướng có nhiệm vụ mới, không thể không đi. Còn chuyện vợ con phong lưu thì hồi nãy Giang thủ tướng mới khóc nghẹn ngào như vậy đó. Chứ nào giờ mấy năm quen biết có bao giờ ta thấy ngài ấy khóc như vậy đâu!

Chủ tịch Hà vuốt râu: - Ta có thấy rồi!

Tiêu Dao: - Lúc nào?

- Lúc ngươi ọc máu c·hết... thủ tướng khóc rất thương tâm...