Giang Bình An thành công giảm bớt sự bi thương cho người thân và bạn bè bằng lý do nửa thật nửa giả: Thế giới sắp tận thế, hắn phải đi khỏi đây để tìm sư phụ cầu cứu.
Lúc hắn chuẩn bị đi, Tần Hoài Như gặp riêng hắn để chia tay lần cuối.
- Anh hãy nói thật với em, chuyến đi này anh có bị nguy hiểm gì không?
Giang Bình An thổn thức: - Điều khó tin nhất là anh lại an toàn nhất. Anh đi rồi, dù cứu thế giới này được hay không thì anh cũng không bị nguy hiểm.
- Vậy nếu cứu được thì sao, cứu không được thì sao?
- Nếu anh cứu không được, thế giới sẽ tan biến, nếu anh cứu được thì thế giới không tan biến...
- Vậy nếu thế giới không tan biến, anh có quay về đây không?
- Đây chính là điều anh đau khổ nhất - Giang Bình An khó chịu trong lòng - Sợ nhất là trường hợp thế giới vẫn tồn tại mà anh không vào lại được đây...
Giang Bình An còn nửa câu sau giấu trong lòng không dám nói ra: "Nếu anh không cứu được, anh mà vào thì mọi người tan biến ngay!"
- Tại sao vậy hả Giang lang?
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, thế giới ngoài kia cũng có quy luật riêng của nó, mà anh giờ đây vẫn còn quá bé nhỏ, không bẻ gãy được những quy luật đó.
- Vậy còn Giang gia chúng ta khi đó sẽ phải làm sao nếu vắng chàng?
Giang Bình An thở dài thăm thẳm: - Vấn đề an toàn thì anh đã sắp xếp cho một thế thân người máy ở lại, nó sẽ nắm giữ hệ thống v·ũ k·hí từ vệ tinh, nếu có b·ạo đ·ộng sẽ tiêu diệt kẻ địch ngay lập tức.
- Ủa... hồi nào đến giờ anh luôn phản đối v·ũ k·hí, đổ máu, c·hết người mà?
- Trước khác giờ khác, có anh ở đây thì bảo vệ mọi người được, nhưng anh đi rồi cần phải có vũ lực để phòng ngừa. Hệ thống v·ũ k·hí vệ tinh này anh mới cho lắp đặt, nó cực kỳ hiện đại, độ chính xác khi bắn tia laser xuống mục tiêu chỉ lệch 1-2 mm.
- Nhưng lúc cả nhà nhớ anh thì sao?
- Hãy lấy các đoạn phim cũ có anh ra xem. Hãy nuôi dạy các con chúng ta cho tốt, hãy để chúng theo đuổi sở thích của mình, miễn đừng gây hại cho bản thân và xã hội...
Giang Bình An từ biệt mọi người thật đơn giản, leo lên phi thuyền Siêu Bọ Nhảy, bay vọt đi làm vài chuyện cuối cùng.
Phi thuyền dừng lại lơ lửng giữa bầu trời trên đầu khu công nghiệp của Đại Thịnh đế quốc cũ. Lẽ ra hắn chỉ cần phất tay là có thể hoàn thành việc cần làm, nhưng hắn muốn nhìn lại Đại Thịnh đế quốc một lần cuối, dù gì đây cũng là nơi hắn bắt đầu quát tháo phong vân...
...
Ở nhà của Giang Bình An, bóng phi thuyền vừa khuất dạng (không mở chế độ ẩn thân) thì vợ con đã không kìm được ôm nhau khóc nức nở.
Ở bên cạnh, các vợ con của 4 gia đình bằng hữu cũng rơi lệ nhưng vẫn cố đi đến khuyên nhủ an ủi.
Toàn trường chỉ còn lại bốn lão hữu ngậm ngùi nhìn cái bóng phi thuyền biến mất. Cả bốn người tuy đỏ mắt nhưng không rơi lệ, mỗi người ai cũng đều đã từng trải quá nhiều, huống chi đây chỉ là sinh ly chứ chưa phải tử biệt.
U Nu: - Giang thủ tướng ra đi thật nhẹ nhàng, không chút nào luyến tiếc giang sơn hay mỹ nhân cả!
Hamani Diori: - Gặp ta thì không đi đâu hết!
Tiêu Dao: - Thế ông ngồi chịu c·hết à?
Hamani Diori: - Ừ nhỉ, ở lại cũng c·hết, nhưng đi liệu có ổn không? Tận thế đâu có dễ dàng ngăn cản như vậy?
U Nu: - Chính vì không dễ dàng nên Giang thủ tướng mới phải ra đi, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều! Chỉ hy vọng ngài ấy thành công.
Cả ba lão hữu rối rắm phân tích, chỉ có chủ tịch Hà là im lặng đau lòng, ông đau vì một người bạn thân, một đại ân nhân phải ra đi tìm đường cứu thế giới. Điều này làm ông thản thốt nhớ lại năm mươi mấy năm trước ông cũng khăn gói cất bước leo lên tàu ở bến cảng Nhà Rồng, ra đi tìm đường cứu quốc.
Cùng là tìm đường cứu quốc, ông thì cứu S quốc, Giang thủ tướng cứu Đại Việt... Nhưng S quốc lúc đó dầu sôi lửa bỏng, trăm họ lầm than, rên rỉ giãy dụa dưới ách thống trị bốc lột của bọn thực dân Pháp, còn Giang thủ tướng lần này lại ra đi khi thiên hạ thái bình, cả thế giới mọi người đều đang sinh sống hạnh phúc.
"Không biết tâm trạng bây giờ của Giang thủ tướng ra sao? Có vô định, bất an, lo buồn như ta lúc xưa không nhỉ? Ôi giá mà ta giúp được gì cho ngài ấy..."
...
Trên bầu trời của khu công nghiệp, Giang Bình An lặng lẽ nhìn ngắm hồi lâu, sau đó hắn thu hồi tâm tư, phất tay thu lấy cả chục người máy quản lý khu công nghiệp lên phi thuyền Siêu Bọ Nhảy, ngay lập tức trong phi thuyền đã trở nên chen chúc rất nhiều.
Giang Bình An tiêu hao một số lượng tiền ảo khổng lồ để tăng kích thước không gian trữ vật cho các người máy quản lý này.
40 aHP --> 40 ngàn tỷ HP --> 400 km³ không gian trữ vật
Ví tiền ảo:
Tổng tồn: 59 aHP
Tổng chi: 161 aHP
Người máy quản lý: - Sao chủ nhân tăng lên không gian trữ vật cho bọn ta?
Giang Bình An: - Ta sắp đi xa, không hẹn ngày trở về, ta muốn lấy hết số quặng mỏ tài nguyên của trái đất đưa cho các ngươi cất chứa để sử dụng dần dần.
- Nhưng mà sao nhiều không gian trữ vật dữ vậy?
Giang Bình An: - Nhiêu đây chưa thấm tháp gì đâu, nhưng chủ nhân của các ngươi hết tiền rồi.
- Trời! Quặng mỏ gì mà nhiều vậy chủ nhân?
- Quặng mỏ cả trái đất, lúc trước ta lấy đi để sử dụng và ngăn cản thế giới điên cuồng phát triển công nghiệp tàn phá môi trường cả hành tinh.
Người máy quản lý: - Nhưng hiện tại khu công nghiệp của chúng ta cũng đang phát triển công nghiệp mà?
- Khác nhau rất nhiều! Thế giới sử dụng công nghệ lạc hậu cấp thấp, gây ô nhiễm trầm trọng. Khu công nghiệp này lại sử dụng toàn là kỹ thuật cao cấp ta mua từ liên vũ trụ, đảm bảo xử lý sạch sẽ các vấn đề ô nhiễm môi trường, đặc biệt là sử dụng các quặng mỏ hóa thạch với hiệu suất cao nhất, tiện lợi đủ điều...
- Vậy giờ chủ nhân bỏ lại quặng mỏ hết ở trái đất ư?
- Phải! Có câu nói: của thiên thì trả địa, ta sắp đi rồi, không muốn mang theo gánh nặng, và ta cũng hy vọng hành động này sẽ nâng cao khả năng thành công "đại sự" sắp tới một chút... Số không gian trữ vật mới nâng cấp tuy nhiều, nhưng không đủ chứa, ta chỉ cho vào đó số khí gas tự nhiên, số dầu thô linh tinh để dễ bảo tồn, còn số lượng khổng lồ than đá thì tìm vài bồn địa thả vào đó, cho người máy canh gác, các ngươi cần sử dụng thì cứ đến đó thu lấy là được!
- Vâng thưa chủ nhân!
Giang Bình An phất tay trả lại các người máy xuống khu công nghiệp, sau đó hắn mở cửa hàng ảo ra và lại vào mục nhờ trợ giúp để ra đi...
...
...
...
Quay trở lại vũ trụ xa xôi, nơi có hành tinh bị tàn phá của Gaia cổ thụ và Elf chi vương.
Cuối cùng bó tay hết cách, không còn đường cứu vãn thế cục và không có cách bỏ chạy khỏi một cao thủ cấp Thái Dương, Elf chi vương bắt buộc phải vận dụng nút màu Đỏ cứu mạng của cửa hàng ảo.
Nút này là một đặc quyền ghê gớm của hệ thống giao dịch dành cho khách hàng của nó, và chỉ được sử dụng duy nhất 1 lần, cực kỳ trân quý. Có khách hàng thắc mắc tại sao không được sử dụng nhiều lần, hệ thống giao dịch đã dán luôn thông cáo nêu rõ về vấn đề này:
"Vũ trụ quá to lớn, liên vũ trụ còn to lớn gấp n lần. Khách hàng thì rất nhiều, luôn luôn có rất nhiều người gặp nguy hiểm.
Nếu cơ chế cứu mạng có thể sử dụng bất kỳ lúc nào thì các khách hàng có thể sẽ l·ạm d·ụng hệ thống để thoát khỏi nguy hiểm! Điều này có thể dẫn đến tổng bộ của hệ thống quá tải và có thể sụp đổ.
Vì vậy nút màu Đỏ chỉ được sử dụng một lần trong đời, hệ thống giao dịch không thu phí, nhưng khách hàng sử dụng cơ chế cứu mạng này sẽ phải trả một cái giá rất đắt: Mất tự do"