Đại Náo Từ 1960

Chương 323: Chính truyện 3. Giang Bình An ngươi đừng quá đáng



Chính truyện 3. Giang Bình An ngươi đừng quá đáng

- Ta chịu thua. Chúng ta lập hợp đồng vay nợ đi...

Giang Bình An: - Ha ha ha... vậy có phải dễ thương không? Ngươi là chủ nợ, ta là con nợ, ngày đêm cực khổ trả nợ cho ngươi...

Hệ thống: - Thôi thôi... ngài nói cứ như ta là đỉa hút máu không bằng. Giờ ta lập hợp đồng đây, ta nói ngài nghe xem ổn thỏa không nhé:

* Quý khách Giang Bình An vào ngày 13/13/1960, lúc 11h45' sáng giờ địa phương, vay tiền 2,5 triệu HP để thực hiện giao kèo 24 giờ sau sẽ thăng cấp từ khách hàng cấp 0 lên cấp 4.

* Nếu hoàn thành giao kèo, quý khách Giang Bình An sẽ được xóa nợ xem như quà tặng từ hệ thống.

* Nếu không hoàn thành giao kèo, quý khách Giang Bình An phải trả nợ đã vay với lãi suất 50% mỗi tháng cho đến khi hết nợ gốc.

- Ha ha ha... lãi suất 50% một tháng, tức là 600% một năm. Vậy mà ngươi nói không hút máu?

- Ta công nhận lãi suất hơi cao, nhưng không bằng lãi suất tính theo "ngày" đâu!

Giang Bình An không thèm chọc ghẹo nữa, mục đích "mượn gà ấp trứng" của hắn đã đạt được, hắn lập tức kết thúc buổi giao lưu "vui vẻ" đầu tiên với hệ thống:

- OK... thống nhất như vậy đi, ta chấp nhận hợp đồng giao kèo. Giờ chuyển tiền nhanh đi, thời gian chỉ có 24 giờ.

Tinh!

- Tài khoản của quý khách đã được chuyển vào 2,5 triệu HP.

Thông báo tự động về tài khoản vừa vang lên, Giang Bình An liền biết con đường chinh phục thế giới 1960 lần này của mình đã bắt đầu, hắn xua đuổi ngay hệ thống:

- Khà khà khà... tiền vốn đã có. Giờ ta phải bận rộn thăng cấp đây, bye bye nhé hệ thống dễ thương!

- ???

Hệ thống ảo não, lại bị khách phản thành chủ, nào giờ hệ thống luôn chủ động, chỉ gặp vị khách kỳ lạ này là lúng ta lúng túng. Nó ngậm ngùi rút lui và nghĩ về hợp đồng quá hời mới thành lập để tự an ủi rằng dù gì mình cũng chiến thắng.



...

Hình ảnh cửa hàng ảo vừa biến mất, Giang Bình An thở phào nhẹ nhõm. Tuy hắn xí gạt thành công hệ thống con nhưng hắn sợ bất thình lình cấp trên Đệ Tam của nó nhảy ra hủy hợp đồng, không cho mượn tiền thì "xôi hỏng bỏng không" hết.

- Hắc hắc hắc... tiền đã tới tay. Không ngờ ta lúc trước đường đường là cấp 5 khách hàng, tài sản mấy trăm ngàn tỷ HP, bị phong ấn hết đến mức giờ lưu lạc đi lừa vài triệu bạc HP của hệ thống con... Ai ... đúng là một văn tiền làm khó anh hùng!

- Thôi, tiền đã tới tay, thương cảm mà làm gì, chuyện quan trọng nhất bây giờ là... ăn cái đã! Đói quá rồi!

Ăn ở đây là mua đồ ăn chứ không nấu nướng gì hết. Cái nhã hứng nấu nướng đã "c·hết" cùng với gia đình vợ con của hắn mất rồi, thậm chí hắn còn hoài nghi bữa ăn đầu tiên sau xảy ra đại nạn, không biết hắn có còn nuốt trôi một bữa ăn bình thường nữa hay không?

Giang Bình An xe nhẹ đường quen, mở ra cửa hàng ảo, dò tìm và chọn mua thực phẩm không có giới hạn cấp bậc khách hàng:

[Vật phẩm giao dịch: bánh bao nhân thịt heo

Hệ thống thu mua: 1 HP/500 cái

Hệ thống bán ra: 2 HP/500 cái

Ghi chú: bánh bao nóng hổi, vừa thổi vừa ăn.]

Đây là hàng ngon giá rẻ, hầu như là "thánh vật" cứu đói trong mọi trường hợp, mì tôm còn phải nấu nước sôi hoặc nhai sống khổ sở, riêng nó chỉ cần 2 HP là thơm - ngon - nóng hôi hổi, mọi lúc mọi nơi.

Giang Bình An đang định mua thì sực nhớ hắn không còn không gian trữ vật để chứa đựng nữa.

Không gian trữ vật rộng mấy chục km³ của hắn lúc trước đã bị phong ấn, hắn chỉ hồn xuyên vào thế giới này, hoàn toàn tay trắng trắng tay.

Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, có HP là có tất cả, Giang Bình An lựa chọn mua không gian trữ vật, thật may nó và bán kính thu hút vật phẩm cũng không có giới hạn cấp bậc khách hàng, được tự do mua sắm.

Không gian trữ vật: 100 HP / m³, đặc điểm là bên trong không có thời gian, mọi thứ đều đứng yên tuyệt đối, bỏ vào như thế nào thì lấy ra như vậy, kể cả vật sống.

(PS: đây là hạn chế chưa đột phá được của liên vũ trụ chứ không phải cố tình, có giải thích sâu hơn ở tiền truyện, những chương trên 300 giải thích về cấu trúc Vũ Trụ)



Giang Bình An nhấn nút mua 5000 m³ không gian trữ vật với giá 500.000 HP.

Ting!

- Giao dịch đã thực hiện thành công.

Ví tiền ảo:

Tổng tồn: 2 triệu HP

Tổng chi: 0,5 triệu HP

Ting!

- Chúc mừng quý khách đủ điều kiện thăng cấp 1 và 2. Hệ thống đang gửi yêu cầu về tổng bộ để xét duyệt, xin quý khách chờ đợi trong giây lát để tổng bộ điều chỉnh.

Giang Bình An bật cười sảng khoái trong lòng:

"Ha ha ha... Nhớ năm xưa ta trầy trật như thế nào, lén la lén lút ra sao mới lên được cấp 2... Giờ chỉ cần động mồm động mép, ngồi một chỗ mà đã lên cấp nhẹ nhàng. Quả nhiên động não nhanh hơn động thủ!"

Có không gian trữ vật to lớn rồi, Giang Bình An vung tay mua bánh bao, chút tiền lẻ giờ hắn không thèm để ý, ngay cả hệ thống cũng không hiển thị dữ liệu giao dịch vì vài HP quá lẻ so với tài khoản.

Hai tay hai cái bánh bao trắng bóc nóng hổi, hắn tà ác bóp bóp cảm nhận thử... bánh bao.

- Ái chà... vẫn luôn trắng - tròn - co giãn - thơm - mềm... khà khà khà...

Cười tà tà là thế, nhưng hỡi ơi, bánh bao thơm ngon là thế nhưng vừa vào miệng thì Giang Bình An lại nhai như nhai "sáp".

Không phải cái lưỡi hắn bị dơ hoặc mất vị giống bị Covid, mà là vị giác của hắn truyền tín hiệu từ đầu lưỡi lên não đã bị lệ khí chặn đứng mất giữa đường.

Chẳng những nhai như nhai sáp, mà hắn còn rớt cả nước mắt vì tức cảnh sinh tình. Chính căn nhà này, chính cái bánh bao nóng hổi loại này hắn đã cưới được Tần Hoài Như, người thê tử hắn yêu thương nhất.



Khi ấy chỉ một cái bánh bao nóng, một ly nước ấm hắn đã xâm nhập được vào trái tim của nàng, từ đó về sau hắn cứu nàng thoát khỏi bể khổ, hai người song túc song phi...

Càng ăn, càng bớt đói, nước mắt càng rơi, sau đó chuyển thành huyết lệ, lệ khí lại được dịp làm chân tóc của hắn bạc phơ thêm một lóng tay.

Hai cái bánh bao hắn ăn ngấu nghiến cho mau hết, sau đó tìm gương soi nhìn lại khuôn mặt:

- Oa... người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thân thể là tiền vốn cách mạng, ta không thể xem nhẹ.

Ngay lúc này, thông báo từ hệ thống lại đến:

Ting!

- Xin chúc mừng quý khách Giang Bình An đã thành công thăng liền hai cấp trở thành cấp 2 khách hàng.

Ting!

- Tổng bộ có một lời nhắn riêng cho ngài!

Từ cửa hàng ảo vụt bay ra một phong thơ mỏng, nhỏ. Đây là lần đầu tiên Giang Bình An gặp vụ nhắn riêng này, hắn tò mò nhìn phong thơ, trên đó chỉ viết nguệch ngoạc một dòng bằng tiếng Việt:

"Đệ Tam: Giang Bình An ngươi đừng quá đáng!"

Hắn chưa kịp cảm nhận được vui buồn gì thì phong thơ tự động b·ốc c·háy hừng hực thành tro tàn làm tay hắn hơi đau, hắn bực bội lầm bầm:

- Gớm... Đồ keo kiệt nhỏ mọn, mượn tí tiền đã gửi thư cảnh cáo, lại còn bày trò đốt thư tự hủy như bọn gián điệp nữa chứ, ý là muốn phỏng tay ta để cảnh cáo sao? Hừ, tính thêm lần này hồn xuyên nữa là ta đ·ã c·hết 2 lần, nhiêu đây nhằm nhò gì mà muốn ta sợ. Chỉ cần tuân thủ quy tắc, ta có thể làm rất nhiều chuyện, khặc khặc khặc... Giờ cấp bậc khách hàng đã đủ, đã đến lúc để ta "phiêu" đây!

- Trước tiên mua kỳ quả điều dưỡng cái thân thể ốm đói này trước.

[Vật phẩm giao dịch: chu quả thành thục.

Hệ thống thu mua: 250 HP/ quả

Hệ thống bán ra: 500 HP/ quả

* Công dụng: người thường ăn vào giúp bồi bổ thân thể, tăng cường sức mạnh. Ăn nhiều bổ nhiều, khuyến cáo mỗi ngày chỉ nên ăn 1 quả và phải tập luyện để hấp thu chất dinh dưỡng tốt nhất.

* Ghi chú: Cần cấp 1 khách hàng trở lên mới mua được. Chu quả có một ít Hoả thuộc tính, nên ăn vào mùa đông giá rét, có công dụng chống lạnh cho thân thể. Đối với người thể trạng cao, có thể ăn nhiều trái cùng lúc để tăng tác dụng.]