- Hừ, quản lý có gì khó, cùng lắm ta xóa bỏ văn minh lần này, chỉ chừa một ít nhân loại để chúng phát triển lại từ đầu là được...
Giang Bình An rùng mình, Lam quả nhiên là vô tình, xem mạng người như cỏ rác.
Đây chính là nguyên nhân tại sao có nhiều nền văn minh trên trái đất bị đứt gãy quá đột ngột. Hắn đâu thể để chuyện đó xảy ra một lần nữa nên vội can ngăn:
- Ấy đừng đừng... Khi xưa ngài bị phiền hà không chịu nổi, nên mới làm vậy, giờ có ta rồi, ta sẽ quản lý chải vuốt tất cả!
- Ta biết, nên ta mới trọng dụng ngươi đó! Nhưng chuyện Bổ Hồn Thiên Đan phải nhanh, ta muốn đột phá sớm lên linh hồn cấp 2.
- Vâng, ta sẽ có đan dược cho ngài trong 1 ngày nữa, ngày mai ta sẽ giao ngay!
...
Kết thúc nhanh cuộc giao lưu với Lam, Giang Bình An điều khiển thân mình bay về phía quê nhà, nơi có cha mẹ già của hắn.
Càng bay về gần đến nhà, Giang Bình An lại càng thấp thỏm trong tâm.
Lúc trước tuổi 30 hắn bị đột tử, giờ đã gần 6 năm, một khoảng thời gian không dài không ngắn. Khu xóm vắng ngày nào giờ đã trở nên đông đúc hơn, nhiều nhà cao tầng xinh đẹp đã bắt đầu hiện ra, ngược lại căn nhà cấp bốn nhỏ của cha mẹ lại trở nên sập xệ xuống dốc.
Giang Bình An bay lơ lửng trên nóc nhà, hắn dùng hồn nhãn quan sát cha mẹ bên trong.
Hai vợ chồng già đang lúi húi chuẩn bị nấu cơm trưa, mẹ vo gạo, cha thì lặt rau.
Thật nhanh bữa ăn đã sẵn sàng, nồi cơm chỉ lưng ba chén, một đĩa rau muống luộc, một trứng vịt chiên củ hành tây, một tô nước rau luộc vắt chanh làm nước canh.
Giang Văn Tuấn, cha của Giang Bình An vừa ăn cơm vừa khen:
- Mấy hôm nay bà nấu ăn sao tôi thấy ngon quá!
Triệu Thị Tuyết, mẹ của Giang Bình An chê cười:
- Ông này nói mắc cười thật. Về ở với ông cả 40 năm rồi, nấu ăn vẫn vậy thôi mà!
- Hổng lẽ gạo ngon hơn hay rau muống, trứng vịt ngon hơn ta?
- Hì hì... thôi đi ông ơi... gạo, rau, trứng vẫn vậy.
- Ôi trời, đó là do thế giới đang đánh nhau, giá gạo tăng cao chứ chúng ta vẫn ăn loại rẻ tiền. Còn chuyện ăn uống thấy ngon hơn thì chắc có nguyên nhân khác, đâu phải mình ông thấy vậy đâu, ngay cả tui cũng ăn ngon ngủ ngon hơn nhiều!
Giang phụ: - Chắc bà nói phải đó! Tui thấy vừa ăn ngon, ngủ ngon mà lại khỏe khoắn trong người cả chục bữa nay, cơ thể cũng hết dần nếp nhăn, cơ bắp từ từ săn chắc lại. Còn bà, tui thấy bà cũng khỏe hơn, săn sái hơn đúng không?
Giang mẫu: - Đúng là cả chục bữa nay tui rất khỏe, ngủ ngon, thức dậy không đau mình nhức mẩy nữa, cả người đầy sức lực, làm việc nhà hoài mà không mệt như trước... Tui còn thấy tóc tui và ông đang nhú lên tóc đen nữa kìa!
Bữa ăn đạm bạc được hai vợ chồng già xử lý nhanh gọn, Giang phụ rót nước trà cho vợ và đưa ra một phỏng đoán hết hồn:
- Bà ơi... có khi nào thằng An nó phù hộ cho mình khỏe mạnh không hả bà?
Giang mẫu sững sờ, đã 6 năm từ khi con trai ra đi, ông chồng hiếm khi nào nhắc đến con vì sợ bà khóc, lần này cũng vậy, vừa nghe tới con, bà lại rơi nước mắt như mưa và nghẹn ngào nói:
- Sao... sao... ông nói vậy?
- Ờ thì... tại mấy bữa nay tui nằm mơ thấy nó, tui thấy nó ở rất xa dòm ngó vợ chồng mình, nhưng nó không lên tiếng... mà lạ lùng một chỗ là nó có khuôn mặt khác, không phải của thằng An!
Giang mẫu nghe vậy càng sững sốt, nước mắt như đê vỡ, bà khóc nấc thành tiếng:
- Hu hu hu... tui cũng nằm mơ thấy nó, nhưng tui thấy gương mặt lạ, tóc trắng, mắt đỏ... nó không nói chuyện nhưng tui biết là thằng Bình An của tụi mình!
Giờ đến phiên Giang phụ giật mình, ông thản thốt nổi cả da gà:
- Trời ơi, vậy là đúng rồi, tui cũng thấy tóc trắng, mắt đỏ... rõ ràng không phải thằng An nhưng tui biết nó là con trai mình! Tui hối hận ray rứt quá, phải chi đừng hùn hạp làm ăn với người ta phải vỡ nợ thì thằng An đâu phải làm ngày làm đêm, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc... tiết kiệm tiền gửi về cho tui trả nợ. Đến nỗi đến lúc c·hết cũng không có được một người bạn gái tiễn đưa!
- Ông đừng nói vậy! Chuyện làm ăn thua lỗ mấy ai muốn! Cái gì qua cho nó qua đi...
...
Ở phía trên cao, Giang Bình An thấy cha mẹ cười vui ăn ngon thì hắn vui theo, thấy cha mẹ nhắc đến hắn rồi thương tâm khóc, hắn cũng khóc theo ngon lành như thể tâm can của hắn nối liền với hai người.
Cũng may những nỗi đau hắn gánh chịu không truyền ngược lại cho cha mẹ, hắn nguyện gánh một mình và quyết không hé môi với hai người.
Vốn dĩ theo kế hoạch, Giang Bình An sẽ biến hóa trở lại hình dạng cũ nhưng nghe cha mẹ kể chuyện trong mơ, hắn sựng người không biến hóa nữa.
"Trước giờ người ta cứ nói "con người có giác quan thứ sáu" mà ta không tin, nhưng giờ ta tin rồi. Ta chỉ từ xa dùng hồn nhãn xem cha mẹ, vậy mà cha mẹ đều cảm ứng thấy được hình dạng của ta!"
Giang Bình An một lần nữa vung tay lên lau nước mắt theo thói quen, hắn không muốn chần chờ thêm nữa, lập tức bay xuống sân nhỏ, bước vào ngôi nhà quen thuộc. Hắn cố gắng nói chuyện bình tĩnh rõ ràng nhưng sao cái giọng cứ nghẹn ngào khàn đục:
- Cha mẹ, con đã về rồi đây!
Cha mẹ già c·hết cứng thân hình, hai ly trà rớt rơi xuống đất nhưng không có tiếng bể ly nào cả.
Chúng được Giang Bình An dùng năng lượng bao bọc và dâng lên từ từ.. sau đó đặt chúng trở lại trên bàn.
Giang Bình An cố tình ra tay vì hắn ghét sự đổ vỡ trong ngày trùng phùng, đồng thời cũng tập cho cha mẹ quen thuộc sự phi thường của con trai mình.
Quả nhiên cha mẹ nhìn thấy hai ly trà tự bay lên bàn thì đồng loạt xoa mắt, nhưng hai ly trà đúng là không bể...
- Ha ha ha... con trai cưng về nhà không nhìn lại đi nhìn mấy cái ly trà là sao ta?
Giang mẫu mừng cuống quýt: - Ông ơi! Cái giọng điệu này là Bình An con mình đây mà, tóc bạc, mắt đỏ như trong mơ nữa chứ!
Vừa nói xong bà bỏ qua tất cả, chạy ào lại ôm Giang Bình An, linh tính người mẹ mách bảo cho bà, đây là con trai ruột 100%.
Giang phụ tuy hơi dè dặt hơn nhưng thấy vợ ôm "trai lạ" ông cũng vội chạy đến ôm theo, nhưng ông không khóc nức nở như vợ, mà chỉ lặng lẽ rớt nước mắt và sờ nắn Giang Bình An.
"Quái lạ, hoàn toàn khác thằng An, nhưng sao ta biết nó là thằng An nhỉ?"
Qua một phút ôm nhau xúc động, Giang phụ lên tiếng hỏi thăm:
- Con là thằng An sao? Vậy sao con trở thành như vầy?
- Dạ thưa cha mẹ, chuyện dài dòng lắm, đúng là con đ·ã c·hết, nhưng con gặp kì ngộ. Linh hồn con nhập vào một người khác ở thế giới khác. Sau đó con được tu luyện trở nên mạnh mẽ, giờ con quay về để báo hiếu cho cha mẹ.
Câu chuyện quá vắn tắt của con trai làm cha mẹ già nghe thì dễ hiểu nhưng không tin lắm.
- Mầy nói mầy là thằng An thì tao tin dù rằng chẳng giống! Nhưng nói tu luyện trở nên mạnh mẽ thì là sao? Không lẽ tu tiên giống trong phim à?
Giang Bình An mỉm cười, hai tay ôm cha và mẹ, dùng năng lượng bao bọc bảo vệ cho hai người, sau đó nhẹ nhàng bay bổng lên rồi bay ra cửa, thẳng tắp lên trời cao.
Á...
Á...
Cha mẹ già bị giật mình la to... nhưng rồi phát hiện ra không có việc gì nên bình tĩnh lại chút xíu.
Giang phụ gật đầu rối rít: - Hầy ... tao tin rồi, mầy đừng bay nữa!
Giang Bình An lại hạ xuống từ từ và bay vào nhà như cũ.
Cả buổi chiều hôm đó, gia đình ba người sum họp, Giang Bình An phất tay lấy ra sơn hào hải vị nhậu nhẹt với cha mẹ.
Người mẹ không quan tâm món ngon vật lạ, chỉ vuốt mái tóc bạc phơ của con và hỏi:
- Bình An, mấy năm vừa rồi con chịu khổ nhiều lắm phải không?