Đại Náo Từ 1960

Chương 377: Chính truyện 57. Nâng cao tầm mắt



Chính truyện 57. Nâng cao tầm mắt

- Bình An, mấy năm vừa rồi con chịu khổ nhiều lắm phải không?

Giang Bình An biết bộ dạng của hắn không giấu được cha mẹ, hắn gật đầu nhưng cố lấp liếm:

- Ha ha ha... chỉ có ăn khổ hơn người mới trở thành nhân thượng nhân! Con trai của mẹ ăn khổ càng nhiều, càng thành công... nhờ vậy con mới có thể sống sót trở về, giúp cha mẹ trẻ khỏe lại đó!

Giang phụ: - A... thì ra cả chục ngày nay là con giở trò giúp cha mẹ à?

- Dạ phải!

- Nhưng bằng cách nào?

- Dạ bằng linh đan diệu dược, con lén cho cha mẹ uống!

Trò chuyện hồi lâu, cuối cùng Giang phụ hỏi một điều mấu chốt nhất:

- Con định sắp tới sẽ làm gì? Tìm việc, mở công ty hay cưới vợ sinh con?

Giang mẫu nghe chuyện cưới dâu, bà liền mừng rỡ chờ mong, nhưng cả cha và mẹ đều không biết tâm của con trai đang tan nát cỡ nào. Giang Bình An cười gượng đánh lạc hướng:

- Cha mẹ, lần này con trở về đây mang theo một nhiệm vụ rất lớn: con phải cải biến và quản lý cả trái đất này.

- Ôi trời ơi! Con có điên không đó An? Chuyện làng xóm ta còn không xía vào được, chuyện quốc gia đại sự cũng miễn bàn, đằng này lại đòi quản lý cả trái đất...

Giang mẫu cũng hoảng sợ chen vào:

- Bình An con ơi, khó khăn lắm con mới từ cõi c·hết trở về, giờ hãy cùng cha mẹ sống ẩn dật, rau cháo có nhau để vượt qua thời buổi rối ren hiện giờ!

Giang Bình An nghe cha mẹ già khuyên nhủ mà trong lòng ấm áp vô biên. Cảm giác được quan tâm chăm sóc thật là tốt, hắn cũng muốn ở vậy chăm sóc cha mẹ già vài chục năm để trọn đạo hiếu nhưng lại không làm được. Một bên là Lam luôn đe doạ xóa xổ trái đất, một bên là vợ con bạn bè hàng đêm trong giấc mộng luôn làm hắn đau đớn, muốn cứu họ trở về!

Giang Bình An cười khổ: - Cha mẹ nói con hiểu hết, nhưng tình hình càng rối ren thì con càng phải mau chóng chấm dứt tất cả nếu không trời cao sẽ xóa bỏ tất cả, loài người sẽ diệt vong!

Giang phụ tức cười: - Ha ha ha... con đừng có điên quá! Xưa nay c·hiến t·ranh là bình thường, c·hiến t·ranh thế giới thứ I và thứ II có sao đâu!



- Cha à, giọt nước tràn ly, tức nước thì vỡ bờ, cọng rơm cuối cùng sẽ đè gục con lạc đà...

- Rồi rồi... chuyện đó thì ta biết... nhưng ai mà xóa bỏ được loài người chứ! Chúng ta đã bay ra vũ trụ rồi, trên trời không có thiên đình, không có thượng đế... mọi thứ đều trống rỗng!

Giang Bình An gật gù, thuyết vô thần thì hắn biết, con người bay ra được trái đất liền phủ nhận tất cả... nhưng họ chưa khám phá được đa chiều không gian, không biết sát bên cạnh đang có người nhìn chằm chằm!

Giang Bình An ráng kiên nhẫn giải thích:

- Có thể cha mẹ không tin, nhưng sự thật thì... ngay cả con cũng dư sức phá hủy tất cả mọi thứ trên trái đất này trong chớp mắt!

Hai vợ chồng già cười sặc sụa nghĩ rằng con mình đùa. Giang Bình An lẳng lặng mở tivi, lựa chọn đài đang phát sóng trực tiếp về tin tức, hắn chỉ vào màn hình và nói:

- Đây là truyền hình trực tiếp một đài ở Hà Nội, cách chúng ta 2000 km, trên bàn của họ có 2 cuốn sổ tay màu đen, giờ cha mẹ nhìn kỹ đi, con sẽ lấy cuốn sổ bên trái trước nhé, nào 3-2-1...

Hai vợ chồng già nhìn trong tivi chăm chú quả nhiên quyển sổ bên trái biến mất, hai người kinh dị nhìn con trai mình, thấy Giang Bình An đang phe phẩy cuốn sổ đen.

- Nào, bây giờ cha mẹ nhìn kỹ đi, con sẽ lấy cuốn bên phải, 3-2-1...

Sự việc lập lại y chang như lần đầu, lúc này cha mẹ đã tái mặt.

Giang Bình An lại chuyển kênh khác, một kênh tường thuật trực tiếp bóng đá Anh, hắn lại kêu cha mẹ nhìn kỹ trái banh và lại lấy về trong nhà trái banh da. Sân bóng lập tức r·ối l·oạn, mọi người trên sân cỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra...

Lần này cha mẹ già không còn tái mặt kinh dị mà chuyển biến thành đỏ bừng vì hưng phấn cho năng lực siêu phàm của con trai.

Giang phụ xoa tay cười ha hả: - Chuyến này phát tài rồi. Khi xưa cha hùn vốn nuôi tôm sú bị thua đến phá sản, vỡ nợ. Bây giờ con có năng lực như vậy thì trực tiếp bắt tôm biển về cho cha bán kiếm tiền cho sướng!

Giang Bình An cười hắc hắc, hắn biết tôm sú là tâm bệnh của cha già nên cũng chiều ý ông vui đùa chút chơi, hắn ngoắc tay dùng năng lượng câu lấy một cái rổ nhựa to như cái thúng từ dưới bếp lên phòng khách.

Sau đó hắn mở hệ thống giao dịch, rà soát ngoài biển Đông, lựa một khu có tôm sú to, bắt lấy cả trăm kg bỏ vào không gian trữ vật, tiếp đó lấy ra tôm sú biển tươi roi rói cho vào tràn đầy rổ nhựa trước mặt.

Hai vợ chồng hưng phấn đến độ không biết nói gì hơn.

Cuối cùng Giang mẫu đột nhiên tỉnh ngộ, bà đấm nhẹ lưng ông chồng một phát rồi la nhỏ:



- Cái ông này, lấy tôm đi bán kiếm tiền lẻ làm gì, kêu Bình An trực tiếp kiếm vàng về không hơn à?

Giang phụ lúc này bừng tỉnh gật gù. Giang Bình An biết cha mẹ già vẫn chưa thông suốt tầm mắt, vẫn còn luẩn quẩn chuyện cơm áo gạo tiền nên hắn không trách, hắn mỉm cười vui vẻ và tiếp tục phất tay.

Lập tức trên bàn nước cũ kỹ hiện ra một khối vàng ròng tự nhiên to như trái banh bóng đá, hình dạng xù xì bất quy tắc.

Cha mẹ già lại một lần thất kinh và mừng rỡ, nhìn ngắm kiệt tác vô giá của thiên nhiên, Giang phụ buộc miệng:

- Ôi trời, cục vàng to quá, nhưng chắc khó xài lắm, phải chi vàng miếng hay vàng nhẫn thì dễ xài hơn!

Giang Bình An lại vui vẻ phất tay, hôm nay hắn quyết giúp cha mẹ nâng cao tầm mắt, vượt qua được chấp niệm về tiền tài vật chất.

Trên bàn nước lại hiện ra một đống vàng lá, vàng thỏi, vàng nhẫn, đá quý, kim cương...

(không gian trữ vật cũ của Giang Bình An có rất nhiều do hắn vơ vét ở bí cảnh lần đầu)

...

Mãi nửa giờ sau, cha mẹ già mới tỉnh táo thoát khỏi sức hút của vàng bạc đá quý.

Giang Bình An may mắn là mình đã cho cha mẹ phục dụng Hồi Dương đan và Hồi Xuân đan nên hiện giờ dù hưng phấn kích thích cực độ, hai ông bà vẫn không bị nguy hiểm nhồi máu cơ tim hay xuất huyết não...

Giang phụ trầm ngâm: - Cái thằng An này nó làm tui hết hứng thú kiếm tiền rồi bà ơi!

Giang mẫu cũng chép miệng: - Còn kiếm cái gì nữa, muốn cái gì nó phất tay một chút là có ngay rồi!

Giang phụ hỏi thẳng vô vấn đề: - An, bây giờ con giàu cỡ nào rồi?

- Ha ha ha... cha hỏi một câu rất hay, nhưng trả lời chính xác rất khó vì không có ai để so sánh được. Bây giờ con dẫn cha mẹ đi xem một nơi có tài sản lớn nhất của con hiện giờ chịu hông?

- Chịu.

- Chịu.



Vừa thấy cha mẹ đồng ý, Giang Bình An liền dùng linh hồn lực bao vây lấy cha mẹ sau đó hắn mang cha mẹ vào Đại Náo tiểu vũ trụ.

Giang Bình An hy vọng cha mẹ sẽ ở lại trong này, làm 2 nhân loại đầu tiên của cả tiểu vũ trụ.

...

Giang phụ và Giang mẫu thấy trước mắt chợt lóe lên một chút thì mình đã không còn ở nhà mà đang ở trong một không gian tối đen, được chiếu sáng bởi vô vàn điểm sáng nhiều màu.

- An ơi, mầy đem tao với mẹ mầy đi đâu đây?

- Đây là tài sản lớn nhất của con. Nó là một tiểu vũ trụ. Phía xa thật xa kia có cái đĩa sáng lóng lánh thật đẹp đó chính là Thiên Hà đầu tiên của tiểu vũ trụ này.

Giang mẫu lắp bắp: - Tất... tất cả... đều là của con à?

Giang Bình An gật đầu.

Giang mẫu lại hỏi tiếp cực kỳ ngây thơ:

- Vậy tất cả nơi này so với trái đất thì bên nào lớn?

- Dạ thưa mẹ, mỗi điểm sáng lấp lánh đều là một thiên hà mà mẹ đang xem đằng kia, mỗi thiên hà lại có hàng tỷ tỷ hành tinh như trái đất.

- Ôi mèn ơi to quá!

Giang phụ trầm ngâm sau đó chỉ ra nhược điểm:

- To đấy, nhưng trống rỗng không có ai!

- Ha ha ha... cha nói đúng, để con cho cha mẹ xem hai hành tinh rất tuyệt vời!

Giang Bình An lợi dụng mầm vũ trụ dịch chuyển giới thiệu cho cha mẹ về Xích Tinh và Tử Tinh.

Nhìn Xích Tinh có tinh linh trú đóng, cha mẹ già há hốc mồm kinh hô: - Ô, người ngoài hành tinh!

Nhìn Tử Tinh có 100.000 tòa nhà cao tầng trống rỗng, Giang phụ lại thèm thuồng:

- An à! Nhiêu đây nhà cửa phòng ốc, chúng ta mà kinh doanh bất động sản thì giàu to rồi!