Đại Náo Từ 1960

Chương 434: Chính truyện 114. Liệt Thiên Đao



Chính truyện 114. Liệt Thiên Đao

Nghe Giang Bình An hỏi thăm năng lực, Liệt Thiên khí linh cười dài.

"Ha ha ha... Tiểu tử ngươi hỏi ta rất trọng điểm, ta thân là v·ũ k·hí, mà v·ũ k·hí là để g·iết địch. Trong đấu tranh cấp vũ trụ, quan trọng nhất là hệ số tổn thương, lão phu có hệ số tổn thương rất lớn mà lại không hề phụ thuộc vào mức năng lượng ngươi sử dụng để xuất chiêu!"

"Wow... làm sao tiền bối làm được?"

"Ha ha ha... nãy giờ ngươi thấy ta hút năng lượng từ ngươi nhanh hay chậm?"

"Quá nhanh"

"Nhiêu đó mà nhằm nhò gì, nói thiệt với ngươi, ta có thể hút nhanh gấp cả ngàn vạn lần như vậy. Vì thế ngươi chỉ cần đâm ta vào cơ thể của địch thủ thì ta có thể hút lấy năng lượng của đối phương thực nhanh chóng. Như vậy có phải hệ số tổn thương cao khủng kh·iếp không?"

"Ối trời ơi... Quả nhiên là chí cường chí bảo, năng lực này nhìn như bình thường nhưng lại quá nghịch thiên, kết hợp với khả năng sắc bén vô song của tiền bối nữa thì ai mà đỡ nổi... Nhưng ta thấy có hai vấn đề sai sai, một là tại sao cụ tổ Xích Hổ tộc không phát hiện khả năng này? Hai là tiền bối không thích năng lượng tạp nham thì làm sao hút tùm lum vào cơ thể của ngài được?"

"Thông minh đấy tiểu tử! Điểm thứ nhất là khi ở trong tay các tiểu tử trước đâu có ai truyền đủ năng lượng cao cấp và linh hồn lực tinh khiết đủ để ta thức tỉnh, bày ra khả năng hút cực mạnh! Điểm thứ hai là ta có một không gian trữ vật rất lớn bên trong, có thể làm kho hàng chứa đựng năng lượng tạp nham. Những năng lượng này dùng để thiêu đốt cho ta hoạt động hoặc tạo bom năng lượng."

"Bom năng lượng là gì?"

"Ha ha ha... đây chỉ là một cách đặt tên cho một chiêu thức bùng nổ p·há h·oại của ta thôi. Trong chiến đấu, đâu phải lúc nào cũng đâm chém, còn có những khi phải phá hủy các mục tiêu to lớn. Khi đó ngươi đâm ta vào mục tiêu ta sẽ kích hoạt cho nổ một lượng lớn năng lượng và... bùm... mục tiêu bị công phá."

"Ôi trời, quá đỉnh. Ta có rất nhiều năng lượng, tiền bối sẽ tha hồ mà sử dụng."

"Câu đó ta thích nghe đấy. Nhưng ta báo cho ngươi chuẩn bị tinh thần, ta còn cần ít nhất 90 tỷ linh hồn lực để phục hồi linh hồn cấp 4 đấy."

"Ha ha ha... Tiền bối yên tâm, năng lượng sẽ có, linh hồn lực sẽ có!"

...



Vừa cắt đứt liên hệ với Liệt Thiên khí linh, ý niệm lo lắng hỏi thăm của Mộc Minh Ái đã đến:

"Công tử, chàng có bị sao không, sao nãy giờ bất động lâu quá vậy?"

"Ha ha ha... Chúng ta phát tài rồi Minh Ái ơi! Mảnh vỡ này tuy nhỏ nhưng còn tồn tại khí linh và có uy năng nghịch thiên"

"Chúc mừng công tử đã thu được chí cường chí bảo mảnh vỡ. Nhưng ngài đừng phụ lòng người ta, ta thấy tội nghiệp cho nàng ấy quá..."

"Hừm ... cái số ta sao mà khổ..."

Than thầm một câu Giang Bình An mở mắt ra nhìn lại "Hoàng kim vuốt" trong tay, giờ này nó đã hết nặng nề và lạnh băng mà trở thành nhẹ như lông hồng, ấm áp như một phần cơ thể của chính hắn.

Giang Bình An có cảm giác mình có thể điều chỉnh nó theo ý muốn, thế là hắn lẩm bẩm:

- Biến... biến... biến...

"Hoàng kim vuốt" thật sự biến hình dần dần trở thành một... con dao bầu trong tay Giang Bình An.

Nhưng hắn thấy màu vàng kim chói mắt quá.

- Biến... biến...

Lập tức con dao bầu hóa thành màu đen tuyền không chút phản xạ lại ánh sáng, ngay cả lưỡi và mũi nhọn cũng không thấy sắc bén chút nào, nhưng hắn biết đó chỉ là biểu hiện giả dối, ai đụng trúng ai xui xẻo ngay!

Giang Bình An cầm chặt đao bầu, một cảm giác huyết nhục tương liên sinh ra, cây đao như trở thành cánh tay và bàn tay của hắn tha hồ sai sử. Chỉ nhiêu đó thôi mà trình độ Khoái đao pháp của hắn đã tiến bộ hai ba cấp bậc.

Giang Bình An bước vài bước ra chỗ trống, múa một bài Khoái đao pháp, mọi người ban đầu còn thấy được thân ảnh của Giang Bình An, nhưng thật mau, chỉ còn thấy một bức màn màu đen tuyền loang loáng di chuyển...



Cụ tổ: - Hảo đao, hảo đao pháp. Giang công tử hãy đặt tên mới cho nó đi.

Giang Bình An dừng tay, hắn ve vuốt đao bầu:

- Gọi nó là Liệt Thiên Đao vậy! Xin cảm ơn Sophie và Xích Hổ tộc đã tặng ta báu vật vô giá. Ta xin hứa khi nào cứu được vợ con sẽ rước Sophie làm vợ. Nếu 1 vạn năm trôi qua kể từ hôm nay ta vẫn chưa cứu được vợ con, ta cũng sẽ rước nàng làm vợ, miễn là lúc đó nàng vẫn còn đồng ý.

Sophie nước mắt như mưa: - Hic hic... Ta nhất quyết chờ chàng 1 vạn năm.

Cụ tổ và cha mẹ của Sophie thở phào nhẹ nhõm, cả ba nghĩ rằng đối phương đặt ra giao ước 1 vạn năm là vì chống đỡ mặt mũi, đối với họ một vạn năm quá ngắn ngủi nhưng họ đâu biết Giang Bình An hiện tại còn sống chưa đến 40 năm tuổi, 1 vạn năm đối với hắn mà nói xa xôi cực kỳ.

Giang Bình An: - Thật lòng mà nói món báu vật ta đạt được quá trân quý so với lời hứa cửa miệng của ta, vì vậy để trả lễ, ta sẽ thành lập giao dịch số lượng lớn Minh Ái trà với Xích Hổ tộc. Hy vọng dựa vào giao dịch Minh Ái trà, Xích Hổ tộc sẽ có thêm tài nguyên để phát triển, đồng thời có thể trợ giúp Sophie nhiều hơn...

Sophie chớp đôi mắt đẹp nhìn ý trung nhân mà cảm động, riêng cụ tổ và cha mẹ nàng nhìn nhau gật gù.

Chuyện định chung thân cho Sophie chỉ là chuyện tư, mục đích của cụ tổ và cha mẹ nàng khi chọn Giang Bình An làm rể hoàn toàn là nhắm vào giao dịch Minh Ái trà.

May mắn Giang Bình An đã rất biết điều khi tự động mở miệng mà không đợi nhà gái lên tiếng đòi hỏi, điều này làm cả hai đẹp mặt mũi hẳn ra.

Vừa bàn vào chuyện công, cha của Sophie với vai trò là tộc trưởng lập tức lên tiếng:

- Cảm ơn Giang công tử chiếu cố cho sinh ý của Xích Hổ tộc. Không biết chúng tôi được mua tối đa bao nhiêu, giá cả ra sao?

Sophie không chen vào vì giúp bên nào cũng khó coi. Nàng chỉ thầm mong ý trung nhân đừng quá chặt chém như đối với người xa lạ.

Giang Bình An nhìn nàng lo lắng mà cười ngâm ngâm, hắn nào giờ đâu phải hạng người keo kiệt, đặc biệt là với nhà gái.

- Hạn mức không có. Chỉ cần giao tiền là sẽ có hàng. Chỉ lấy giá gốc 1000 Ý Chí/1 kg Minh Ái trà. Nhưng ta chỉ lấy 9 phần, còn 1 phần hãy đổi thành tài nguyên bồi dưỡng một mình Sophie.



- Ái chà chà... - Cụ tổ chắc lưỡi liên tục - Sophie ánh mắt ghê gớm nha, nàng chọn Giang công tử quả thật không uổng kiếp này.

Cha của Sophie biết Giang Bình An đã nhường lợi rất lớn cho Xích Hổ tộc, nhưng ông vẫn hỏi chuyện kinh doanh độc quyền:

- Ta thay mặt Xích Hổ tộc và Sophie cảm ơn Giang công tử, như vậy nếu ta lấy nhiều hàng, phía Thiên Vương Tinh công tử có bán cho các thế lực nhỏ lẻ nữa không?

- Vẫn bán. Kinh thương quan trọng nhất chữ tín, ta đã hứa bán cho họ thì sẽ bán, như vậy sẽ an toàn hơn khi một mình Xích Hổ tộc độc quyền, rất dễ chiêu hoạ vào thân!

Cha của Sophie rớt mồ hôi: - Công tử nói chí phải! Có hàng trăm hàng ngàn thế lực nhỏ buôn bán sẽ phân tán lực chú ý lên Xích Hổ tộc. Nhưng chuyện 1/10 thu hoạch ta sẽ trả nguyên cho công tử. Công tử đã nhượng lợi rất nhiều, tài nguyên bồi dưỡng riêng cho Sophie gia tộc sẽ bỏ ra.

Sophie lúc này nhảy vào đòi hỏi quyền lợi:

- Cha à, con muốn luyện hóa mầm vũ trụ trong kho của gia tộc, trở thành Vũ Trụ Chi Chủ, giúp chồng mau chóng giải cứu mọi người!

Ha ha ha ha ha ha...

Cụ tổ ôm bụng cười mắng một câu: Nữ sanh ngoại tộc.

Cha của Sophie thì nhăn mặt nhưng không nỡ từ chối con gái cưng.

- Xin mọi người yên tâm. Dù sau này Sophie có thành Vũ Trụ Chi Chủ đi theo ta, nhưng nàng vẫn là một thành viên của Xích Hổ tộc, Giang gia luôn đồng hành hỗ trợ Xích Hổ tộc chống lại nguy hiểm lúc cần thiết!

Giao dịch đạt thành, mọi người mới nhớ lại bữa tiệc đang diễn ra và thiếu hai nhân vật chủ chốt: cha con Sophie.

Hộ vệ vào cấp báo:

- Tộc trưởng, khách nhân liên tục đòi muốn gặp ngài và công chúa Sophie! Các thanh niên tài tuấn đang hẹn nhau đấu võ đài ầm ĩ!

Cha mẹ của Sophie tức tốc đi thu xếp, Sophie lại cười khúc khích ôm chặt tay của Giang Bình An và nói lỏn lẻn:

- Bình An... Chuyện đấu võ đài phải nhờ chàng đó nha!