- Ôi thời gian trôi qua nhanh quá, ta còn định đổi 1-2 vạn Hắc tinh ra tiền lẻ, nào ngờ mọi người đã hết tiền mất rồi!
Trần trụi khiêu khích, khi dễ, lấy tiền đè người... Các thương gia căm phẫn trong lòng, nhưng sự thật là Lam tinh đã bị gom hết.
Thương gia tai to mặt lớn là người đầu tiên đổi tiền, lúc này không dằn nổi nhảy ra hét lớn:
- Ai nói bọn ta hết tiền? Giờ dùng Thanh tinh, Lục tinh ngươi dám chơi không?
Giang Bình An ngửa đầu lên cười như một đại vai ác đang thắng thế:
- Khách tùy theo chủ! - Hắn không nói nhiều mà hành động ngay, lật ngược đồng hồ cát - Xin mời mọi người dùng Thanh tinh, Lục tinh... Chỉ có đều chúng thấp kém quá, phải tăng giá 40% mọi người chơi không?
- Chơi!
- Chơi!
- Chơi! ... ...
Tiếng đáp ứng nhao trời, sau đó mạnh ai nấy liên hệ gom tiền đi đổi Hắc tinh. Dù rằng đổi lỗ 40% nhưng vẫn thấp hơn thị trường chợ đen nhiều, họ vẫn có lời to.
Giang Bình An lần này lui ra, giao Hắc tinh cho 10 hồ tộc giao dịch viên đổi tiền, 20 tinh linh phụ trợ.
Mộc Minh Ái pha trà, hai người ngồi nhâm nhi lén trao đổi với nhau:
"Chàng đây là muốn làm gì?"
"Khà khà... nơi này các thế lực sử dụng kẹo Sung Sướng nên thừa thãi năng tinh cao cấp, ta muốn vét hàng dự trữ Lam tinh, Thanh tinh, Lục tinh"
"Thế nhưng họ có Hắc tinh sẽ đi đổi ra được càng nhiều Lam tinh, Thanh tinh, Lục tinh..."
"Đổi cho ai khi tất cả đã bị ta bỏ túi, các thế lực này chỉ có ôm Hắc tinh mà khóc!"
"Ah! Ghê vậy sao!"
"Chứ còn gì nữa! Lần này ta vét hết Lam tinh, Thanh tinh, Lục tinh... Cả khu vực sẽ bị đoạn hàng thật lâu, thị trường sẽ bị r·ối l·oạn"
"Hì hì... ta xem chưa chắc nha! Họ có thể qua khu vực khác đổi Hắc tinh lấy năng tinh khác đem về!"
"Ha ha ha... khó, khó, khó!"
"Tại sao?"
"Hắc tinh giá trị quá lớn, các khu vực khác người ta đâu có nhiều Lam tinh để đổi. Nàng không nhớ trên Xích Hổ Tinh các thế lực thua vài chục, vài trăm Lam tinh thì đã thù hận ta cực kỳ sao? Làm sao họ gom đủ 1000 tỷ Lam tinh chỉ để đổi 1 Hắc tinh? Vả lại khi thương gia ở đây đi đổi thì họ sẽ nâng giá lên... cuối cùng dẫn đến càng không đổi được, khóc không ra nước mắt!"
"Oa... chàng tính kế quá độc! Nhưng sao cả trăm thương gia ở đây đều là cáo già mà họ không nhìn ra?"
"Họ đúng là cáo già nhưng một khi bị chữ lợi che mắt thì có mắt cũng như mù. Lợi nhuận ta tung ra quá lớn tạo thành một dòng xoáy cuốn họ vào trong, không thoát ra được, họ như những con bạc khát nước, càng chơi càng c·hết!"
"Vậy chàng thì sao?"
"Ta ư? Ta cũng chả hơn gì họ, thậm chí còn thua xa! Trong cuộc chơi này ta thắng họ chỉ dựa vào một thứ duy nhất mà thôi, đó chính là số vốn cực lớn, lớn đến nỗi đè bẹp tất cả. Đi chơi đ·ánh b·ạc cũng vậy, nếu nàng có số vốn khổng lồ, ta đảm bảo nàng chơi hoài rồi cũng thắng sạch đối thủ mà thôi, dĩ nhiên là trong điều kiện chơi công bằng... ví dụ ở đây, hoàn toàn là chơi công bằng!"
"Ta không rành đ·ánh b·ạc lắm, nhưng ta không nghĩ số vốn lớn lại là yếu tố quyết định khi chơi."
"Vậy ta sẽ chứng minh thật đơn giản nhé. Nàng biết chơi bài gì?"
"Ta thấy đơn giản nhất là bài cào 3 lá của Việt quốc."
"Ok... lần hai đặt cược 2 đồng gấp đôi số thua, sau đó... lại thua.
lần 3: đặt 6 đồng gấp đôi số thua
lần 4, 5, 6, 7... nàng cứ đặt cược gấp đôi số thua..."
Mộc Minh Ái sáng mắt reo lên:
"Ha... ta hiểu rồi! Dù thua vài chục lần liên tiếp, chỉ cần may mắn thắng một lần là hốt bộn bạc khiến đối phương phá sản đúng không?"
Giang Bình An gật gù.
"Chàng chơi kiểu này bá đạo quá! Nhưng phải có vốn lớn mới được. Lớn đến nỗi làm người ta tuyệt vọng..."
Mới lén truyền âm không bao lâu bên ngoài đã đổi tiền nóng bỏng: 200 Hắc tinh chỉ trong 20-30 phút.
Giang Bình An cười hắc hắc tiếp tục lén lút với người đẹp:
"Wow... phải nói ở khu này giàu có chảy mỡ luôn, họ không chỉ nuôi cao thủ linh hồn nén Lam tinh mà còn nén cả Thanh tinh và Lục tinh số lượng lớn."
"Hì hì... có câu góp gió thành bão, thời gian một khi qua lâu rồi sẽ có tích lũy sâu dày. Tiểu vũ trụ của chàng điểm yếu nhất chính là thời gian tích lũy quá ngắn!"
"Ài... biết làm sao được! Ta sinh sau đẻ muộn, chỉ may mắn gặp được kỳ ngộ, gặp được mọi người giúp đỡ nhau mới có được thành tựu như ngày nay. Giờ phải ráng làm tốt hết mức có thể!"
"Nhưng xem giao dịch nãy giờ ta có một thắc mắc: Tại sao mấy thế lực ở đây không dùng kẹo Sung Sướng nuôi dưỡng các Gaia, từ đó nén thẳng ra Hắc tinh, khỏi phải đổi!"
"Ta đoán nguyên nhân nằm ở chính loại kẹo ma quái này. Nó phá hủy ý chí. Nếu Gaia nào dính vào thứ này thì không còn Ý Chí, mà đã mất Ý Chí thì Gaia tiêu tan, ở đâu ra tạo được Hắc tinh nữa!"
Mộc Minh Ái rùng mình run sợ: "Á... ghê quá, ta không dám đụng vào thứ này đâu!"
"Ha ha ha... Có gì đâu mà sợ! Phàm mọi thứ trên đời đều có công dụng, quan trọng là mình sử dụng như thế nào thôi, ví dụ như v·ũ k·hí, dùng đúng thì g·iết địch lập công, dùng sai thì hại người hại mình! Nếu sau này có cơ hội ta cũng muốn thử..."
Mộc Minh Ái sợ hết hồn vội níu chặt tay của Giang Bình An, hắn cười hắc hắc:
"Ta nói muốn thử là dùng thuộc tính thần tài thử lợi dụng kẹo Sung Sướng này để kiếm tiền, chứ có phải ta ăn đâu... Chỉ đáng tiếc nó có hai khuyết điểm khó thể vượt qua, một là sản lượng quá ít lại phụ thuộc vào Sung Sướng Vương, hai là phải mất thời gian đào tạo cao thủ quá lâu, 1 vạn năm hay vài ngàn năm đối với ta quá xa xôi...
À, lần này đổi được Lam tinh, Thanh tinh, Lục tinh nàng cứ giữ, nạp vào cơ thể để chuẩn b·ị đ·ánh lớn nha!"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa, lúc trước ta hứa hẹn cho nàng làm Vũ Trụ Chi Chủ và nhét đầy năng tinh cao cấp. Giờ mới hoàn thành Vũ Trụ Chi Chủ, còn năng tinh cao cấp vẫn chưa đủ, bấy nhiêu đây chỉ là gặp dịp kiếm thêm, phát một bút tiền tài phi nghĩa mà thôi."
Hai người trò chuyện mải mê, đồng hồ cát vẫn chảy.
Đổi tiền tiến hành mỗi lúc một nhanh, chưa đầy hai giờ là tất cả thương gia đều giơ tay đầu hàng vì hết sạch Thanh tinh, Lục tinh.
Kết quả: đổi 1500 Hắc tinh.
Giang Bình An lại nở nụ cười đểu:
- Khà khà... Mọi người lại hết tiền nữa sao?
Toàn trường im phăng phắc, lần này thật sự phục, không phục không được. Thắng bại đã quá rõ ràng, người ta là mãnh long quá giang còn bọn họ chỉ là địa đầu xà.
- Vậy bây giờ xem như ta thắng, giao dịch Minh Ái trà đổi lấy Ý Chí chịu không?
- Chịu!
- Chịu!
- Chịu! ... ...
Từng tiếng đáp lại yếu ớt vang lên, các thương gia bắt đầu linh cảm xấu vì họ nhận ra mình đã không còn năng tinh cao cấp, muốn mua trà bằng năng tinh cũng không được nữa rồi.
Cả đám vội vã rời đi, một là về báo cáo chuyện dùng Ý Chí mua trà vừa dùng vừa bán kiếm lời, hai là phải tranh thủ đi đổi Hắc tinh kiếm lời quay vòng đồng vốn, nếu chậm chân không đổi được thì có thể bị gãy vỡ vòng tài chính...
Hai người Giang Bình An nhìn nhau cười hắc hắc, lần này gian kế đã được thực hiện, đổi năng tinh cao cấp còn nhiều hơn kho hàng tổng bộ của hệ thống giao dịch, nhưng chắc chỉ có lần này vì các khu vực khác không có kẹo Sung Sướng.
...
Phong vân khai trương đã trôi qua, Giang Bình An và Mộc Minh Ái tạm thả lỏng tinh thần bằng cách dạo chơi trên Anh Túc Tinh, ngắm hoa, ngắm ong bướm và... trộm giống.
Tất cả đều là mặt hàng thông thường, không có nhiều giá trị thương mại nhưng được cái xinh đẹp, đa dạng vô biên.
Vì là trộm giống nên hai người mỗi thứ chỉ lấy rất ít, không mải may ảnh hưởng chút gì đối với Anh Túc Tinh, quả thật đối với một hành tinh xinh đẹp như vầy, có lẽ không ai nỡ tàn phá nó khi nó không có nhiều giá trị.
Dạo cả ngày, trộm giống cả ngày, hai người chui vào Đại Náo tiểu vũ trụ tìm Elf chi vương chia sẻ các video quay được trên Anh Túc Tinh, hai cô nàng líu ríu đi chuẩn bị làm vài hành tinh bản sao Anh Túc Tinh.
Đối với Elf chi vương việc thôi phát cho tinh cầu mọc đầy các giống hoa anh túc là quá dễ, khó là chỉ khó nhân giống bướm và ong, chúng cần nhiều thời gian để nhân giống.
Elf chi vương kìm không được, lén rủ Mộc Minh Ái đi đến Anh Túc Tinh trộm nhiều ong và bướm hơn. Mộc Minh Ái cũng thích thú nên lập tức dùng toạ tiêu của riêng nàng dẫn Elf chi vương đi thăm thiên đàng hoa và bướm...