Chính truyện 163. Vương giả thất tình - Bạch long tiểu nữ
Elf chi vương và Mộc Minh Ái bay lượn chơi vui quên cả trời đất trên Anh Túc Tinh, tiếng cười như chuông bạc ngân nga vang vọng, nào là quay video, nào là trộm sâu bướm, nào là trộm tổ ong... Xong việc hai nàng lại chui vào Đại Náo tiểu vũ trụ bằng toạ tiêu để lại một nỗi tương tư ghê gớm cho chủ nhân nơi này.
Sung Sướng Vương với tạo hình một mỹ nam tử, đẹp đến nao lòng, nếu như trí tuệ nhân tạo Venus của Giang Bình An có vẻ đẹp hoàn mỹ, nam nữ già trẻ gì đều bị nàng chiếm hảo cảm dễ dàng thì Sung Sướng Vương cũng vậy, anh ta có một vẻ đẹp ma mị cùng cực: Nữ thấy nữ xiêu, nam thấy nam "cong"...
Nhưng tôn tạo thêm cho nét đẹp ma mị đó là một vẻ bệnh hoạn trầm trọng của một tên nghiện nặng lâu năm.
Là chủ sản xuất ra kẹo Sung Sướng, anh chàng này cũng tự mình ăn nó không ngừng.
Ăn, ăn, ăn mãi mà giờ đây Sung Sướng Vương có một linh hồn với trị số có thể làm kinh kh·iếp rất nhiều tuyệt đại cao thủ:
99.999 tỷ linh hồn lực.
Đây là bị ngừng tăng một cách thần bí chứ nếu không anh ta còn tăng gấp trăm gấp ngàn như vậy.
Sung Sướng Vương không có tiểu vũ trụ nên không phải Vũ Trụ Chi Chủ, nhưng với một linh hồn kinh khủng cộng thêm thân thể đã được lắp đầy toàn bằng Lam tinh, anh ta là một Ngụy Vũ Trụ có sức mạnh ghê gớm khủng kh·iếp nhất.
Thế nhưng có được tất có mất, vì làm bạn với kẹo Sung Sướng nên người này không hề có ý chí tiến thủ, chỉ lưu thủ Anh Túc Tinh, không hề thành lập thế lực hoặc gia tộc, hoạ may chỉ có 300 tình nô xinh đẹp như hoa để giải trí lúc tỉnh táo không phê kẹo. Và dĩ nhiên những tình nô xinh đẹp này cũng đều nghiện kẹo Sung Sướng, đều trở thành cao thủ linh hồn và đều lắp đầy cơ thể bằng năng tinh cao cấp.
Có rất nhiều thế lực lớn thèm thuồng cách sản xuất loại kẹo ma quái này đã liên hợp lại để giải quyết Sung Sướng Vương và 300 giai lệ. Họ không sợ đám cao thủ ảo này vì họ biết dính vào kẹo Sung Sướng là tay chân run rẩy chả đấm đá gì được, nhất là lúc lên cơn ghiền hoặc đang phê kẹo.
Ấy vậy mà kết quả của vài lần t·ấn c·ông ấy lại cực kỳ ngoài sự mong đợi của mọi người: Không có đổ máu, không một ai c·hết... chỉ thấy các thế lực lớn đại bại, chạy trối c·hết và không hề hé răng tiết lộ một chữ nào.
1 lần coi như may mắn, 2 lần coi như tình cờ... nhưng lần thứ 3, 4, 5 cũng vậy làm Anh Túc Tinh trở thành một cấm địa thực sự, không ai dám chạm vào nữa!
Quay trở lại với việc tương tư, số là Sung Sướng Vương đang phê kẹo như thường lệ thì bỗng dưng phát hiện hai mỹ nữ xa lạ xinh đẹp tuyệt trần nhún nhảy bay lượn khắp Anh Túc Tinh.
Sung Sướng Vương vừa phê kẹo vừa chiêm ngưỡng, sau đó "mê" hai nàng như điếu đổ, không phải 300 tình nô của anh ta xấu xí, họ rất đẹp nhưng lại không có vẻ đẹp mạnh khỏe, hồn nhiên vô tư lự như vậy.
Sung Sướng Vương càng quan sát càng thích thú vì phát hiện một mỹ nữ là tinh linh tộc - "bạn bè thân thiết của hoa cỏ" còn một mỹ nữ lại là thụ nhân cùng tộc với... anh ta.
Bản thể của Sung Sướng Vương chính là một cây hoa anh túc, vì kỳ ngộ chiếm được một mảnh vỡ chí cường chí bảo hệ Mộc mà phát triển đến tận ngày nay, trở thành vị vua không ngai toàn khu vực, không ai dám đụng tới.
Bởi vì cùng là thụ nhân nên Sung Sướng Vương mới nhận ra Mộc Minh Ái cũng là thụ nhân, ngoài ra anh ta thấy vô cùng thân thiết với Elf chi vương cũng là vì lẽ đó.
Đã mấy chục vạn năm nay chưa bao giờ Sung Sướng Vương thấy mình lại nảy ra tình cảm và ham muốn chiếm hữu mỹ nữ đến như vậy. Trước kia chỉ cần tiếp xúc thì đủ loại người đẹp đều tự động chạy vào vòng tay của anh ta để hưởng giàu sang phú quý, để phê kẹo mãi mãi cả đời... vì vậy khi phát hiện muốn cua hai người đẹp xa lạ bỗng dưng Sung Sướng Vương thấy bối rối vì không biết phải bắt đầu từ đâu!!!
Cơn phê kẹo chưa hết làm Sung Sướng Vương không tiện hành động, mà anh ta lại bị bối rối khi tìm cách tiếp cận... thế cho nên mãi đến lúc Elf chi vương xây dựng toạ tiêu, Mộc Minh Ái rời đi bằng toạ tiêu của mình thì Sung Sướng Vương mới nhận ra người đẹp đã đi mất rồi còn đâu.
Sung Sướng Vương khóc không ra nước mắt, anh ta bị thất tình thê thảm, đồng thời cũng nhận ra hai cô gái lạ ấy không đơn giản, họ đều là Vũ Trụ Chi Chủ vì đều tạo ra được toạ tiêu.
Ý Chí bạc nhược người thường dễ bị thất tình lục dục làm cho điên đảo khó kiềm chế, Sung Sướng Vương cũng vậy, anh ta không chịu nổi thất tình dù biết rằng đối phương không đơn giản.
Cuối cùng Sung Sướng Vương thử may mắn bằng cách hoạ hình hai nàng cho các tình nô đi dò hỏi tìm kiếm trong chợ đen...
Không bao lâu phản hồi về cái tên "Giang gia trà trang" nhưng người đẹp lại không có, chỉ có tinh linh hộ vệ và hồ tộc.
Vậy là từ đó Sung Sướng Vương không còn sung sướng, anh ta tương tư nặng.
Các tình nô thấy vậy bèn điều chỉnh ngoại hình cho giống hai bức vẽ.
Sung Sướng Vương buồn rầu lắc đầu:
- Không giống!
- Không giống!
- Không giống! ... ...
Không ai điều chỉnh ra người trong mộng của Sung Sướng Vương, các nàng tức giận hợp tác bắt Sung Sướng Vương truyền ý niệm về hai mỹ nữ bí ẩn, sau đó các nàng lại biến hóa thật hoàn hảo từ tóc tai, vóc người, tiếng cười, dáng đi, trang phục...
Sung Sướng Vương vui lên, hớn hở đùa giỡn nhưng chỉ trong phút chốc là thẳng chân đá các tình nô văng ra.
Các tình nô chỉ bắt chước được cái "hình" nhưng không có cái "hồn"...
Cùng đường bí lối, các tình nô chỉ còn cách thay phiên canh chừng 24/24 "Giang gia trà trang" xem khi nào hai mỹ nữ xuất hiện để bắt về chữa bệnh tương tư cho Sung Sướng Vương.
...
Elf chi vương và Mộc Minh Ái không biết mình bị người khác tương tư, các nàng hí hửng chui vào Đại Náo tiểu vũ trụ chăm sóc các tinh cầu hoa anh túc.
Lần này chôm đủ ong và bướm nên các hành tinh đầy hoa này lập tức sinh động hẳn lên, thậm chí gây ra chú ý cho thần long, nó tò mò bay đến dò la, sau khi biết mọi việc thì nó nổi lên ý định trêu ghẹo:
- Này hai tỷ tỷ, hai người để ta cho lũ ong và bướm này ăn thần rêu, chúng sẽ lớn nhanh như thổi luôn đấy!
Elf chi vương quá biết con rồng dở hơi này nghĩ gì vì vậy gạt phăng đi:
- Thôi thôi cho ta xin! Ngươi muốn ong bướm biến thành khổng lồ phá nát mấy hành tinh hoa này à?
Mộc Minh Ái nhìn thần long uốn éo thân hình cười khằng khặc, nàng thấy tội nghiệp cho nó nên nhắc nhở đồng bọn:
- Náo Thiên, ngươi có thật sự muốn làm vợ của Giang công tử không?
Thần long ngừng cười, nó đau khổ trả lời:
- Ta muốn quá đi chứ, nhưng mỗi lần ta nhìn chủ nhân thì chủ nhân nổi da gà là sao?
Elf chi vương ôm bụng cười bò lăn. Mộc Minh Ái trong vai chị đại đâu thể vô tâm vô phổi cười quá nhiều trên sự đau khổ của đồng bọn, nàng chỉ cười mỉm chi hơi... lớn một chút:
- Hì hì hì hì hì... Ngươi dùng tâm thái và cách nói năng như một giống đực thì làm sao Giang công tử chịu nổi? Nếu ngươi thật lòng muốn chàng tiếp nhận, phải thay đổi cách nói chuyện, cách suy nghĩ, điệu bộ như một thiếu nữ hoặc thục phụ gì gì đó... Ta đảm bảo công tử sẽ dần dần tiếp nhận ngươi!
Thần long chấn động, nó tự phụ mình thông minh ngút trời nhưng trong chuyện này giờ nó mới biết mình ngu hơn cả con bò.
Theo Giang Bình An bấy lâu, nó thừa hiểu Giang Bình An thích cái gì, vậy mà nó ngu ngốc cứ cười hô hố và cư xử quá đàn ông, hèn gì chủ nhân cứ nổi da gà.
Thần long chấp tay bái Mộc Minh Ái, nó hắng giọng... đổi ngay qua tông nữ, chẳng những vậy còn bắt chước rập khuôn giọng của Tần Hoài Như, vợ lớn của Giang Bình An. (tiền truyện)
- Tiểu muội xin cảm ơn Mộc tỷ đã chỉ dạy, từ nay ta sẽ là Bạch Long tiểu nữ. Hy vọng chủ nhân sẽ từ từ thích ta.
Vừa nói dứt câu thì thân rồng chấn động, thần long lắc mình biến thành một tiểu bạch long nhỏ xíu, cực kỳ xinh đẹp, mềm mại đầy nữ tính.
Elf chi vương ngừng cười, nàng không ngờ thần long lại chấp nhất muốn cưới chủ nhân đến vậy.
- Chúc mừng Bạch Long muội, muội cũng bỏ luôn cái tên Long Náo Thiên đi, nghe trẻ trâu quá!
- Vâng, Elf tỷ nói đúng, từ nay không còn Long Náo Thiên nữa, chỉ còn Bạch Long tiểu nữ.
Mộc Minh Ái cũng cảm động cho khối chân tình trước mắt:
- Chúc Bạch Long muội đạt được nguyện ước, hữu tình nhân chung thành quyến thuộc!
Bạch Long cũng thừa biết tâm tư của hai tỷ tỷ, nó cất giọng thỏ thẻ:
- Chúc tất cả chúng ta mộng ước đạt thành, cùng Giang ca tề tụ một nhà!