Đại Náo Từ 1960

Chương 484: Chính truyện 164. Ngủ trong gió



Chính truyện 164. Ngủ trong gió

Vèo...

Véo... véo...

Giang Bình An mồ hôi nhễ nhại chơi trò rượt bắt với Thiểm Điện yến. Đây là trò Thiểm Điện yến tiến cử cho chủ nhân để luyện tập chao liệng đạt hiệu quả nhất.

Trong thế giới động vật, nếu sư tử con non luyện tập vật lộn với nhau từ nhỏ thì chim yến lại luyện tập rượt đuổi nhau từ khi mới biết bay để rèn luyện thân thể và tập bay.

Thiểm Điện yến: - Khi nào chủ nhân có thể cảm nhận và lợi dụng được từng cơn gió nhỏ nhất để trợ lực di chuyển hoặc giảm lực cản thì chủ nhân đã thành công!

Giang Bình An gạt mồ hôi bĩu môi phản đối:

- Chiến đấu trong vũ trụ làm gì có không khí mà có lực cản và gió?

Thiểm Điện yến cười nhạo:

- Chíp chíp chíp... Có, chủ nhân cứ cảm thụ thì sẽ thấy, thậm chí từng hành động của đối thủ cũng sinh ra gió một cách vô hình. Nhưng chủ nhân nói đúng, trong không gian vũ trụ có vài nét khác biệt, đặc biệt là chiến đấu giữa những cao thủ... Mọi người có thể lợi dụng không gian để t·ấn c·ông!

- ???

- Khi chủ nhân lợi dụng không gian để di chuyển thì chủ nhân làm sao?

- Ta nhắc chân lên vượt không gian, hạ chân xuống đã trở lại không gian cũ nhưng ở khoảng cách rất xa.

- Thế nếu đó không phải là cái chân mà là con dao và khi trở lại không gian cũ lại đâm trúng lồng ngực của đối thủ thì sao?

Giang Bình An giật mình, Thiểm Điện yến nói đúng, đâm nhẹ một đao ở đây nhưng đối thủ cách xa đã b·ị đ·âm trúng là hoàn toàn có thể, hoặc nói rộng ra dùng tay và chân t·ấn c·ông như vậy cũng được.



Một chân trời mới đã mở ra trước mắt Giang Bình An, hắn ngay lập tức lao vào tập luyện chiêu thức:

Đâm thằng A nhưng c·hết thằng B.

Chém thằng C nhưng thằng D dứt đôi.

Càng luyện hắn càng say mê và tâm đắc. Đến cuối cùng hắn hỏi huấn luyện viên chim yến:

- Nếu đã có chiêu này chẳng phải chỉ đứng một chỗ là có thể đại sát tứ phương, cần gì phải tập chao liệng nữa?

- Chíp chíp chíp... Chủ nhân quên chuyện "cấm không" rồi sao? Hiện giờ chiến đấu đa phần là cấm không để tránh các bên giở quá nhiều trò không khống chế được. Đến lúc đó chao liệng vẫn là biện pháp hàng đầu.

- Ừ, có lý.

- Ngoài ra cho dù không cấm không, chủ nhân t·ấn c·ông b·ằng không gian, đối thủ cũng có thể... Như vậy chủ nhân làm sao phòng ngừa và né tránh? Tất cả phải dựa vào chao liệng. Khi chủ nhân luyện tập đến cảnh giới cao, chẳng những chủ nhân sẽ cảm nhận được gió mà còn cảm nhận được các dao động về không gian để né tránh và t·ấn c·ông hữu hiệu.

- Ôi trời, đỉnh cao võ học là đây, quả nhiên con người phải học từ thiên nhiên. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở chỉ dạy ta. Giờ ta luyện tập tiếp đây. Nhưng cái vụ cảm nhận không gian làm sao làm được?

- Tập luyện! Đầu tiên là với gió, chủ nhân tập luyện ở những nơi gió to chỉ có 1 hướng, sau đó đến những nơi gió to nhưng 2-3 hướng, rồi 5-6 hướng...

Tiếp đó là đến những nơi gió nhỏ, lặp lại quá trình...

Cuối cùng là ra không gian không có gió... luyện tập cho đến khi cảm nhận được gió.

Khi làm được đến bước đó thì chủ nhân đã có thể luyện tập cảm nhận không gian dao động. Mỗi khi không gian dao động đều có phát sinh một lượng gió vô hình. Chính chúng sẽ làm chủ nhân nhận ra được khi nào đối thủ t·ấn c·ông và t·ấn c·ông ở đâu, mạnh hay nhẹ...

Cảnh giới cao nhất là đối thủ khẽ động tạo ra gió thì chủ nhân có thể nương theo đó mà t·ấn c·ông hoặc né tránh không mất tí sức lực nào... khi không gian dao động, chủ nhân cũng tương tự nương theo gió vô hình do nó phát ra mà chao liệng né tránh không tốt chút sức...



Bốp bốp bốp bốp bốp...

- Tuyệt vời... ngươi quá giỏi... Đúng là cả đời bay liệng giữa không trung.

Trò chuyện đến đây Giang Bình An lại theo giáo trình Thiểm Điện yến mới lập ra để rèn luyện, dần dần tiến bộ...

...

Tại một hẻm núi địa hình phức tạp trên hành tinh nuôi chim yến, Giang Bình An đang phiêu lãng theo từng cơn gió dù nhỏ hay lớn ở nhiều hướng khác nhau, đôi cánh pháp bảo Lôi Phong Sí xòe rộng chao lượn thật nhẹ nhàng uyển chuyển không tốn mảy may chút năng lượng nào.

Giang Bình An có cảm giác hắn có thể ngủ mà thân thể vẫn theo bản năng bay lượn. Và rồi Giang Bình An ngủ thật! (1)

Thiểm Điện yến huấn luyện viên nhìn thấy vậy thì gật gù mừng thay cho chủ nhân. Chủ nhân đã rèn luyện được bản năng điều khiển gió, đây được coi như đã nhập môn, chỉ đáng tiếc là tất cả Quang Minh tộc đều có khả năng vừa ngủ vừa bay như vậy. Nếu Giang Bình An muốn áp đảo Quang Minh tộc về mặt bay lượn thì cần phải luyện tập thêm rất nhiều, rất nhiều.

Giang Bình An ngủ một giấc ngủ ngắn trong lòng các cơn gió, mở mắt ra hắn thấy mình như một đứa con của gió, cảm nhận về gió tăng lên vượt bậc. Hắn buồn cười nghĩ thầm:

"Không lẽ ngủ với nhau là cách đến gần nhau và hiểu nhau tốt nhất?"

Trong lòng vui vẻ sảng khoái thế nhưng hắn cảm thấy mình bị nhìn lén, Giang Bình An tức tốc quay đầu lại xem thì thấy Mộc Minh Ái, Elf chi vương nhìn hắn cười ngâm ngâm, nhưng bên cạnh là một tiểu bạch long xin xắn đáng yêu, không hiểu tại sao chỉ vừa nhìn là hắn đã cảm nhận được đây là một con rồng cái mà còn là loli rồng, ngoài ra loli rồng này lại làm hắn có cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Giang Bình An không nghĩ nhiều, tiềm thức của hắn khi thấy Mộc Minh Ái, Elf chi vương đứng chung với tiểu bạch long thì đã cho nó là hàng bạn bè vô hại, hắn giơ tay vẫy chào hai nàng, vừa muốn mở miệng chia sẻ niềm vui tiến bộ trong bay lượn thì Giang Bình An mới chợt tỉnh hồn:

- Ôi trời ơi... ở đâu ra thêm một con rồng trong đây? Hai nàng b·ắt c·óc tiểu bạch long này ở đâu? Mau mau trả lại kẻo gây họa sát thân!

Giang Bình An càng nghĩ đến lời cảnh báo của Liệt Thiên khí linh về sự lợi hại của Long tộc thì càng cuống quýt, thế nhưng đổi lại sự lo lắng ấy chỉ là hai mỹ nữ ôm bụng cười suýt té, tiểu bạch long cũng cười nhưng e ấp thục nữ, chỉ che miệng cười hi hi và thân hình nhỏ nhắn 2m hơi run rẩy...

- Oà... hình như ta hiểu lầm chuyện gì chăng? Hay là có điều gì ta không biết?



Mộc Minh Ái và Elf chi vương vẫn đang cười không nói chuyện được, tiểu bạch long đành ngại ngùng bay thật ưu nhã đến trước mặt Giang Bình An và thi lễ:

- Tiểu Bạch Long xin ra mắt chủ nhân! Từ nay Long Náo Thiên sẽ không còn nữa, chỉ còn lại tiểu Bạch Long mà thôi!

Giang Bình An sững sờ, hàng tá suy nghĩ xẹt qua trong đầu của hắn:

"Ah... thì ra đây là thần long...

Ủa... hôm nay nó uống lộn thuốc gì vậy ta?

Đang ổn ổn Náo Thiên, tạo hình rồng nhà Lý cực chất, giờ hóa thành loli rồng này nhìn sao sao ấy... Nhưng mà cũng dễ thương...

Á... hay là có ai tư vấn cho nó đổi giới tính, đổi ngoại hình?

Moá... giờ ta phải làm sao..."

Tiểu bạch long chớp chớp hai hàng lông mi cao v·út, nó quan sát thật kỹ chuyển biến trên gương mặt của chủ nhân để hy vọng có thể nắm bắt được chuyển biến tâm lý đối phương.

Thật lòng mà nói thần long biết tỏng Giang Bình An không thích nó thô bỉ như nam giới, nhưng nó sợ chuyển qua làm long nữ thì chủ nhân sẽ chán ghét, vì vậy tiềm thức muốn nó khoan chuyển đổi giới tính vì sợ tất cả sẽ đổ vỡ. Quan hệ không tiến bộ mà còn lùi bước không phanh, mất luôn những gì đã có.

Nay gặp dịp Mộc Minh Ái mở lời khuyên bảo, thần long lém lỉnh bèn thuận gió dong buồm để làm cái điều nó e ngại. Có Mộc Minh Ái làm cái cớ, lỡ có đổ bể cũng có người chịu tội thay.

Về phần Mộc Minh Ái, nàng không thông chuyện "cong cong quấn quấn" phức tạp này, nàng chỉ đơn giản muốn giúp thần long, người có khả năng sẽ trở thành tỷ muội với nàng trong tương lai. Chính sự khẳng khái "nghĩa bất dung từ" này đã làm thần long và Elf chi vương bái phục, tôn nàng làm đại tỷ, chứ không phải chỉ đơn giản rằng sống lâu lên lão làng!

Tiểu bạch long vừa quan sát chủ nhân vừa đánh lô tô trong lòng. Nó thấy chủ nhân ban đầu mê mang, sau đó ngạc nhiên, rồi nhíu mày khó chịu, cuối cùng biến thành cười khổ khó xử.

Tiểu bạch long hiện tại nhập diễn quá sâu, tâm thái của nó đã chuyển hẳn qua một loli rồng mới lớn, thấy chủ nhân nhận ra mình lại cười khổ khó xử, trái tim bé bỏng của nó như vỡ ra, nó rớt nước mắt, ôm mặt quay đầu bay đi...

- ???

-----

(1): Rất nhiều loài chim có thể vừa bay lượn đường dài vừa chợp mắt ngủ nghỉ ngắn hạn, rất giống nhiều loài cá vừa bơi vừa ngủ...