Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 78: Đường Đường từ xa đến



Chương 78: Đường Đường từ xa đến

Edit: April

Đường Tăng ra ngoài du lịch trở về, biết được bây giờ ở thế giới hiện đại vừa đúng dịp ăn Tết, liền trực tiếp đến tìm mọi người để cùng nhau đoàn viên qua năm mới.

Bởi vì y không thường xuyên ở lại thế giới hiện đại, cho nên ở nơi này không có chỗ cho y ở, thường thì chỉ ở lại hơn mười ngày, nếu như mua một căn nhà thì thật sự không ổn, không chỉ phiền phức, khoảng cách có khi còn xa, lâu lâu muốn tụ lại một chỗ cũng không tiện.

Cho nên ——

Lúc Đường Tăng đứng trước cổng biệt thự của Tôn tiên sinh, khóe miệng ngậm một nụ cười ôn hòa.

Y nghĩ biệt thự lớn như vậy sẽ luôn có chỗ cho y dừng chân, huống chi bản thân còn có một đôi đồ đệ khác, cũng đang ở gần đây.

Chỉ là ——

Lục Trầm vừa mở cửa ra, liền thấy Đường Tăng đang đứng trước cửa, đầu tiên là ngây ngốc nửa phút, mờ mịt mà kêu lên: "Đường Đường?"

Đường Tăng giơ tay xoa đầu cậu, tuy tóc rất ngắn, nhưng vẫn mềm mại, ngón tay trượt xuống nhéo thịt mềm trên khuôn mặt, cười ngâm ngâm mà chào hỏi: "Tiểu Trầm, đã lâu không gặp."

"A, thật sự là người." Lục Trầm đột nhiên nhào lên ôm chặt lấy y, kinh ngạc kêu to, "Đường Đường, sao người lại tới đây, sao người tới mà không chịu nói cho con biết? Con còn chưa có chuẩn bị."

Vóc người Đường Tăng so với cậu cao hơn chút, nhưng dù sao cơ thể cũng không quá tốt, đột nhiên bị cậu va chạm thiếu chút bật ngửa về phía sau. Hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, duỗi tay vịn sau lưng cậu để bảo trì trọng tâm, thanh âm vẫn dịu dàng như cũ, giống như những bông tuyết mùa đông bay lả tả rơi xuống phủ một lớp thật dày, khi dẫm lên thì mang theo âm thanh soàn soạt mềm mại: "Việc này có gì đâu mà phải chuẩn bị."

Lục Trầm ôm chặt, thu tay lại rồi lại ôm tiếp, sau khi ôm hai cái lúc này mới buông tha từ trong lòng y rời khỏi, tách người mình ra: "Rất cần chứ, sao lại không cần chuẩn bị, gần đến Tết rồi, người không biết đâu, ở hiện đại ăn Tết rất náo nhiệt, có rất nhiều thứ kỳ lạ thú vị, người nếu nói với con sớm một chút thì đã lập kế hoạch dẫn người đi ăn, đi mua sắm rồi."

Đường Tăng sau khi du ngoạn xong ở thế giới Tây du thì tới thẳng đây, trên người y chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn bạc lỗi thời, đứng trước cửa một hồi bị lạnh cóng đôi môi ẩn ẩn trắng bệch.

Lục Trầm nắm lấy cánh tay y kéo người vào trong, nâng mặt kinh ngạc nói: "Đường Đường, tay người sao lại lạnh như vậy, người đứng ở bên ngoài bao lâu rồi?"

Đường Tăng lắc đầu, đi theo cậu vào trong, lập tức bị sự ấm áp vây lấy, cơ thể tê ngứa, y khe khẽ run lên sau đó như cũ cười tủm tỉm mà đứng tại chỗ, nhìn Lục Trầm lấy dép lê cho mình: "Không sao đâu, ở bên kia cũng đang trở lạnh."

Lục Trầm nửa quỳ trên mặt đất lục lọi trong tủ giày, ngẩng mặt thấp giọng oán trách: "Cũng thật là, đi du ngoạn chứ đâu phải đi chịu khổ, sao cứ thích bạc đãi chính mình thế."

Đường Tăng khom lưng kéo cánh tay cậu đem người túm lên, xoa đầu cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua vành tai cậu, thấy cậu vì lạnh mà run lên liền lập tức thu hồi tay, mang dép lê vào tầm mắt lướt qua phòng khách mà y đang đứng: "Chỉ có nhấm nháp nỗi khổ nhân gian, mới có thể hiểu được hỷ nộ ai lạc [1] của chúng sinh."

[1] - hỷ nộ ai lạc: Nghĩa đen là mừng, giận, buồn, vui. Nghĩa bóng nói đến những tình cảm thông thường của con người ta.

Lục Trầm nhún vai không tỏ ý kiến, chạy nhanh đến chỗ sô pha lấy cái mền lông nhỏ mà mình hay dùng khi ngủ khoác lên trên vai của Đường Tăng, ấn y ngồi xuống, còn mình ngồi xuống bên cạnh dựa lại gần vai của y, bĩu môi nói: "Người nếu tìm ngài Đại Thánh, thì anh ấy không có ở đây, buổi sáng đã ra ngoài sắm đồ Tết rồi."

Đang nói chuyện, ở cửa liền truyền đến âm thanh bấm mật mã mở khóa, Lục Trầm xoay người quỳ một gối trên sô pha, đôi tay vịn chặt chỗ tựa lưng sô pha, cằm đặt ở trên sô pha đôi mắt trông mong nhìn ra cửa.

Quả nhiên, Tôn tiên sinh cầm túi lớn túi nhỏ mang theo một thân gió tuyết đứng ở huyền quan, sau khi nhìn thấy trên mặt đất có nhiều thêm một đôi giày thì nhanh chóng nhìn lướt qua phòng khách, tầm mắt dừng trên người Đường Tăng, đứng hình nói: "Sư phụ?"

Lục Trầm nhanh chóng mỉm cười rạng rỡ chào đón, nhào vào trong ngực Tôn tiên sinh: "Anh đã về rồi."

Tôn tiên sinh kéo cậu ra tạo khoảng cách giữa hai người, thấy trên người cậu vẫn mặc áo ngủ gấu trúc liền nhíu mày: "Sao vẫn còn mặc áo ngủ?"

"Em đâu có cần đi ra ngoài, ở nhà không thì mặc áo ngủ cho thoải mái." Cậu loay hoay xoay hai cái, tránh thoát khỏi bàn tay của Tôn tiên sinh, cúi đầu tìm kiếm trong đám bao nilon trên mặt đất, ngưỡng mặt hưng phấn hỏi: "Anh có mua khoai tây chiên vị mới nhất cho em không, vị dưa chuột, siêu ngon luôn ~" nói đến đây nước miếng của cậu như muốn chảy hết ra, hít hít cái mũi nuốt nước miếng vào lại trong miệng.

Tôn tiên sinh lôi cánh tay cậu đem người túm lên: "Không biết vị mới nhất là gì, nên mỗi loại đều mua một gói, trước đi thay quần áo đã, trong nhà có khách mà mặc áo ngủ thì ra thể thống gì."

Tay Lục Trầm đụng trúng gói khoai tây chiên vị dưa chuột yêu thích, cả người bỗng nhiên bị kéo lên, trơ mắt nhìn gói snack một lần nữa rơi vào trong túi, ngửa đầu nhìn với vẻ mặt đưa đám: "Làm gì vậy, Đường Đường đâu phải người ngoài."

Tôn tiên sinh cúi đầu nhìn cậu bởi vì áo ngủ to rộng, trước ngực lộ ra một mảng lớn da trắng hồng, kiên nhẫn nói: "Đi vào thay quần áo trước đã." Hai tay hắn dùng sức nắm lấy cổ áo của Lục Trầm túm lại che đi, "Em không lạnh sao, mau đi vào."

Bị đẩy mạnh vào phòng, lúc tiếng đóng cửa phòng vang lên Lục Trầm vẫn có chút mông lung, tay nắm lấy quần áo của mình mà nhìn, không cảm thấy có gì không ổn, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đi thay quần áo, trong miệng lầm bầm lầu bầu, nói: "Ở nhà không phải vẫn luôn mặc như vậy sao? Trong nhà ấm áp như thế, sao lại lạnh chứ?"

Lời trong lời ngoài tuy tràn đầy oán giận, nhưng vẫn nghe theo Tôn tiên sinh tìm một bộ đồ dày kín đáo, cầm cái áo hoodie gian nan mà tròng lên.

Đã lâu rồi không mặc quần áo bên ngoài áo ngủ, Lục Trầm cảm thấy có chút không thoải mái, vẫn luôn không ngừng kéo cổ áo cùng vạt áo, biệt nữu mà đi ra thấy hai người đang ngồi trên sô pha trò chuyện, nhảy vài bước liền tới sau lưng ghế sô pha nửa ghé vào phần đệm dựa, trong giọng nói mang theo sự cao hứng: "Đường Đường, người muốn ở lại đây bao lâu."

Tôn tiên sinh đứng lên túm khuỷu tay cậu kéo vòng qua sô pha đem người kéo đến trước mặt, giúp cậu chỉnh lại cái nón phía sau, thắt chặt lại phần dưới cổ áo, khiến cho Lục Trầm báo oán: "Anh đừng cử động nữa, siết ngạt chết em."

Tôn tiên sinh không nói lời nào, thẳng đến khi quần áo cậu thật chỉnh tề mới buông tay.

Cả người Đường Tăng đã ấm áp trở lại, gấp mền đặt lên trên đùi, mi mắt cong cong: "Gần đây cũng không có việc gì làm, thầy cũng coi như là đang nghỉ ngơi."

Nghe vậy, hai con mắt Lục Trầm phát sáng như chó nhỏ thấy bánh bao thịt, chỉ thiếu điều thè lưỡi thở dốc, cậu đẩy Tôn tiên sinh đang chắn trước mặt ra, tiến lên chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Đường Tăng: "Ở đây sắp đến Tết, Đường Đường ở lại ăn Tết luôn đi."

Khuôn mặt nhỏ mềm mại mum múp thịt của cậu dúm dó mà dán sát vào, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy chờ mong, hai con mắt to ngập nước chớp chớp như đang khẩn cầu: Ở lại đi ở lại đi.

Ý định lúc đầu của Đường Tăng chính là muốn đến ở nhờ hai ngày, liền duỗi tay sờ đầu cậu: "Được đó."

Chỉ là lòng bàn tay còn chưa kịp chạm được đến cái đầu mềm mại, Lục Trầm đột nhiên bị kéo về phía sau, cổ áo bị dùng sức túm, khụ khụ hai tiếng, quay đầu oán trách: "Ngài Đại Thánh, anh làm gì vậy, chẳng lẽ thật sự muốn siết chết em!"

Khuôn mặt Tôn tiên sinh vô cảm, ấn vai cậu xuống còn mình thì ngồi bên cạnh: "Ngồi đàng hoàng."

Căn bản không biết hắn sao tự nhiên lại giở chứng, Lục Trầm ngồi nghiêm chỉnh chưa đến được nửa phút liền lập tức lộ nguyên hình, tùy tiện vươn tay nắm lấy cái gối tựa sô pha ôm vào trong ngực, nửa người trên ngả nghiêng về trước: "Đường Đường, người đã gặp Sa đại ca chưa?"

Đường Tăng lắc đầu: "Vẫn chưa, bọn họ vẫn chưa biết thầy đã đến đây."

Tôn tiên sinh lớn như vậy mà chắn giữa cậu và Đường Đường, Lục Trầm đành khom lưng nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Đường Tăng luôn bị ngăn cản, rất sốt ruột, cả người ngả nghiêng vào trong lòng Tôn tiên sinh. Cậu nắm lấy vai Tôn tiên sinh, lộ ra cái đầu bù xù, kích động: "Bọn họ cũng ở gần đây thôi, đợi lát nữa con gọi điện cho họ, buổi chiều chúng ta liền cùng nhau ăn cơm."

Đường Tăng đáp ứng: "Được nha, đúng lúc lâu rồi chưa gặp bọn họ."

Lục Trầm đếm trên đầu ngón tay: "Đường Đường, để con nói cho người nghe cái này, công ty hậu cần hiện tại của Sa đại ca làm ăn rất tốt, người nếu gặp anh ấy thì đừng có giật mình, người ta bây giờ đã là nhân sĩ (người có học) cấp cao!" Lục Trầm híp mắt, cười he he ra tiếng, "Còn có Nhị sư huynh nữa, người tuyệt đối không thể tưởng tượng được cậu ấy bây giờ đã biến thành bộ dạng gì đâu."

Cậu nói đến kích động, muốn đứng lên bước sang chỗ Đường Tăng, bả vai liền bị Tôn tiên sinh đè lại, quá vướng víu. Lục Trầm không cao hứng mà ngưỡng mặt dẩu miệng, "Ngài Đại Thánh anh làm cái gì vậy, anh đừng có đè em nữa, em không nhìn thấy Đường Đường."

Tôn tiên sinh mím môi không nói lời nào.

Lục Trầm: "?" Đột nhiên bị gì vậy?

Cậu nửa ghé vào trong lòng Tôn tiên sinh, duỗi tay ôm lấy khuôn mặt Tôn tiên sinh, giống bác sĩ khám bệnh mà dán sát vào, nghiêng đầu nghi hoặc: "Làm sao vậy, chẳng lẽ lúc nãy ra ngoài gặp phải chuyện gì, hả?"

Khuôn mặt Tôn tiên sinh vô cảm nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn thấy Lục Trầm vẫn không biết được nguyên nhân, không đợi mở miệng hỏi lần thứ hai, Tôn tiên sinh bỗng nhiên đứng lên: "Tôi đi gọi điện cho Sa sư đệ."

Không có người chống đỡ, Lục Trầm từ trong lòng hắn ngã xuống, thiếu chút nữa bổ nhào trên sô pha: "Hả? Gì? A, được."

Đường Tăng thấy cậu ngồi không vững, vội vàng đứng lên chuẩn bị đỡ lấy cậu, mới vừa đứng lên được một nửa thì Lục Trầm đã bị Tôn tiên sinh vớt lên ấn lại trên sô pha, y cười tủm tỉm một lần nữa ngồi trở lại.

Lục Trầm nhích vào bên trong sô pha, nhìn bóng dáng Tôn tiên sinh rời đi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đường Tăng —— anh ấy bị sao vậy? Mới vừa rồi không phải còn tốt sao?

Đường Tăng mỉm cười với vẻ mặt cao thâm khó đoán, lắc đầu: Thầy cũng không biết đâu nha.

Chậc, mặc kệ anh ấy. Lục Trầm vui vẻ hăng hái mà tiến đến bên cạnh Đường Tăng, đã lâu không gặp, phải gối kề gối đàm luận một phen.

Trong lòng cậu ôm gối, kéo tay Đường Tăng thoải mái mà dựa vào: "Lúc nãy nói đến chỗ nào rồi, à, đúng rồi, Nhị sư huynh." Cậu mi mắt cong cong, hình như đang nghĩ tới chuyện gì buồn cười, duỗi tay che miệng cười trộm, "Người biết không, hiện tại nhìn Nhị sư huynh không khác gì thiên kim thế gia, cả ngày trang điểm hoa hòe lộng lẫy y như nụ hoa đang nở tỏa hương thơm mê hoặc lòng người, phía sau còn có một đám ong bướm bu theo!"

Nghĩ đến Nhị đồ đệ chưa từng bớt lo, cũng may bên người y còn có Sa Tăng thành thật đáng tin cậy, nếu không Đường Tăng cũng sẽ không yên tâm để y một mình sinh sống ở thế giới hiện đại. Không có năng lực sinh tồn và khả năng tự bảo vệ mình, còn thích gây chuyện, cũng may theo sau có người giúp y thu thập cục diện rối rắm, ít nhất sẽ không ra họa lớn.

Đường Tăng không có ngồi ngả nghiêng như Lục Trầm, mặc dù dưới thân là sô pha mềm mại, nhưng y vẫn ngồi rất quy củ, ngồi nghiêm chỉnh, duỗi tay kéo tay Lục Trầm đặt lên đầu gối rồi vỗ vỗ: "Sao cứ như con nít vậy, ngồi không ngay ngắn gì hết."

Lục Trầm trộm nhìn Tôn tiên sinh trong nhà bếp đang cất đống đồ vừa mới mua về, nhún vai le lưỡi thấp giọng nói: "Còn không phải do người nào đó quá nuông chiều, nên không có lớn nổi."

"Sao cơ?" Đường Tăng không nghe rõ, hỏi lại lần nữa.

"A, không có gì!" Lục Trầm không tim không phổi, tuyệt đối không có khả năng đem mấy lời này nói ra lần nữa, thật quá mất mặt.

Cậu hoảng loạn đứng lên, đổi đề tài: "Cái kia, Đường Đường, người đi đường vất vả, đã ăn gì chưa?" Vừa rồi đang nghĩ đến việc riêng, nghĩ đến ngày thường lúc mình ở nhà cùng ngài Đại Thánh cũng ngồi không ra ngồi nằm không ra nằm, gương mặt đỏ bừng. Đôi tay dùng sức xoa mặt một phen, "Lúc nãy ngài Đại Thánh mua rất nhiều đồ ăn vặt, con đi lấy cho người nha?"

Đường Tăng theo sát cậu đứng lên: "Không cần, con không cần vội, thầy không ăn đâu, lần trước thầy tới đây vẫn chưa đọc xong quyển sách kia, thầy muốn đọc lại."

Lục Trầm híp mắt: "Hẳn là còn ở phòng sách." Đường Tăng mỗi lần đọc sách đều chọn mấy cuốn tác phẩm vĩ đại nội dung khó hiểu, nếu là cậu thì chắc chắn đọc không nổi rồi.

Tay Đường Tăng cầm theo cái mền: "Vậy con cùng Ngộ Không nói chuyện đi, thầy đến phòng sách."

"Gì cơ? Người thật sự không ăn ư." Lục Trầm kinh ngạc lại tiếc nuối, ăn ngon như vậy, cậu còn muốn chia sẻ với Đường Tăng, bất quá mỗi người đều có sở thích riêng, cả ngài Đại Thánh cũng không thích ăn. Nghĩ đến khoai chiên rồi thạch trái cây còn có bánh mì bơ, cậu hút hút nước miếng lại, cuộc đời của bọn họ đã mất đi một lạc thú lớn.

"Không cần mang theo, trong phòng sách cũng có lò sưởi, không có lạnh, cái mền nhỏ người cứ đặt trên sô pha, không cần mang theo." Lục Trầm có đôi lúc sẽ ngồi dưới thảm trong phòng sách để đọc tiểu thuyết truyện tranh, trong đó rất ấm áp, tuyệt đối không lạnh.

"Ừm."

Sau khi nhìn Đường Tăng vào phòng sách, Lục Trầm đứng tại chỗ, sờ cằm, rồi quay người đi thẳng vào nhà bếp.

Đôi tay từ phía sau ôm lấy Tôn tiên sinh, gương mặt dán sát vào tấm lưng dày rộng của hắn, cọ cọ: "Anh giận hả?"

Tôn tiên sinh được cậu ôm cũng không ngừng tay, không xoay người, nhàn nhạt nói: "Không có."

"Có." Đã vậy còn nói không giận, ai mà tin. Lục Trầm chọt chọt sau eo hắn, "Ai chọc anh mà giận?"

Cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, càng nghĩ càng không rõ, còn không bằng hỏi thẳng.

Tôn tiên sinh dừng lại, chuẩn bị thức ăn cho buổi chiều nay: "Thật sự không có."

Còn giận dỗi, Lục Trầm nâng cánh tay hắn lên rồi cúi người chui qua, đôi tay vòng qua eo hắn đứng đối diện với hắn, nửa người dưới dán sát vào trên người hắn, nửa người trên hơi ngả ra sau, ngưỡng mặt nhìn hắn: "Em không tin!"

Tôn tiên sinh nhướng mày: "Không tin."

Lục Trầm phồng má bám riết không buông: "Anh chính là đang giận, anh chắc chắn đang giận, anh không chịu nói rõ tại sao lại giận, vậy lần sau nếu em nổi giận thì em sẽ không nói chuyện với anh, em nếu đã giận dỗi thì sẽ im lặng, tuyệt đối không nói chuyện với anh, em còn muốn ngủ trong phòng sách, tóm lại là không nói lý do tại sao em giận."

Cậu quay mặt đi.

Sau một lúc giằng co, rốt cuộc, Tôn tiên sinh than nhỏ một hơi, buông vật trong tay ra rồi nâng eo cậu bế người lên, để cậu ngồi trên cánh tay của mình: "Vậy em nói xem tại sao tôi nổi giận?"

Cái mũi Lục Trầm "Hừ" một tiếng, hơi trợn mắt, cúi đầu tròng mắt xoay tròn: "Sao em biết."

Tôn tiên sinh thấy cậu dẩu môi liền hôn lên, vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu hôn môi, môi dán lên gương mặt cậu một tấc không rời: "Em cũng không biết tại sao tôi nổi giận, vậy sao dám chắc là tôi đang giận?"

Hơi thở ấm áp phun trên mặt cậu, trên vành tai, còn ẩn ẩn lan xuống cổ, màu đỏ nhanh chóng bò lan lên trên khuôn mặt Lục Trầm, theo cổ kéo dài xuống phía dưới, kéo đến cổ áo hoodie. Cậu hoảng loạn xoay mặt đi, làm cho môi của Tôn tiên sinh cọ trên mặt cậu, lập tức dừng lại, hơi rũ đầu lắp bắp: "Em, em, em sao, mà biết, anh, anh lại không chịu nói."

Đôi tay Tôn tiên sinh hơi dùng sức, đem người bế lên, quay người lại đi tới đặt lên trên bàn bếp phía sau, nghiêng về phía trước đem người vây lại trong ngực, đôi tay lướt qua cổ giữ cái ót của cậu, còn bản thân thì nâng mặt lên đón nhận: "Em thật sự không biết? Hử?"

Âm cuối cao lên, ẩn theo khí thế không cho phép cự tuyệt, câu Lục Trầm ngứa ngáy khắp người, xương cốt đều tê dại.

Cậu càng cúi đầu thấp xuống, hôn lên cánh môi Tôn tiên sinh: "Em, em đoán là, nếu như sai, anh đừng có giận."

Tôn tiên sinh nhẹ giọng nói: "Ừ, em nói đi."

Ngài Đại Thánh trước nay chưa từng thực sự nổi giận với cậu, Lục Trầm có chuyện gì đều nói thẳng, không phải băn khoăn, cậu mím môi: "Anh không thích em quá thân mật với Đường Đường."

Tôn tiên sinh xoa phía sau lưng cậu: "Ồ? Vì sao lại nói như vậy."

Lục Trầm bị hắn làm cho ngứa ngáy, tính dịch về phía sau trốn, nhưng vì bản thân đang nửa ngồi ở trên bàn, nên không trốn được, đôi tay cậu vòng lấy cổ của Tôn tiên sinh, xoay mặt đi thanh âm mềm mại mang theo sự xấu hổ lúng túng: "Anh trước đừng có sờ em nữa a ~"

Giọng nói của ngài Đại Thánh khàn khàn ám trầm, giống như nước Bomb shot [2] không ngừng nổ tung bên tai cậu, oanh tạc làm đầu óc cậu hỗn loạn.

[2] - Bomb shot: một loại cocktail.

"Em còn chưa nói là tại sao."

Lục Trầm không thoải mái nhúc nhích, nhích về phía trước rúc vào trong ngực hắn nhằm tránh thoát khỏi đôi tay của hắn: "Chính là, thì đó, chỉ cần em ngồi cạnh Đường Đường, là anh liền tách em ra."

Cậu không phải không phát hiện, nhưng tốt xấu gì Đường Tăng cũng là khách từ xa đến, đâu thể dùng khuôn mặt lạnh lùng mà tiếp người ta, thế còn gì là đạo đãi khách, rõ ràng chính là muốn đuổi người!

Tôn tiên sinh: "Ừ, còn sau đó thì sao."

Lục Trầm trừng lớn đôi mắt: "Còn có nữa?"

Tôn tiên sinh lẳng lặng nhìn cậu.

Vẻ mặt Lục Trầm đau khổ, cúi đầu lấy lòng mà hôn lên khóe miệng hắn: "Vậy anh nói em nghe đi, em thật sự không biết."

Bàn tay Tôn tiên sinh véo sau cổ cậu: "Thật sự không biết?"

Lục Trầm liên tục lắc đầu, thái độ rất ngoan: "Thật sự không biết."

Tay Tôn tiên sinh dịch xuống phía dưới nhấn một cái, buộc cậu cúi đầu, cánh môi chạm nhẹ chậm rãi mân mê: "Lần sau trong nhà có khách thì phải ăn mặc gọn gàng, không được để lộ da thịt."

"?" Có, có sao? Lục Trầm kinh ngạc, hơi há mồm, càng khiến Tôn tiên sinh có cơ hội tiến công.

Cậu mơ hồ không rõ mà phản bác nói: "Em không có."

Tôn tiên sinh: "Còn nói không, mặc áo ngủ còn gì."

Lục Trầm: "Cái đó, cái đó không tính."

Tôn tiên sinh giải quyết dứt khoát: "Tính, tôi không thích."

Vẻ mặt Lục Trầm đau khổ, khóe miệng hơi sụp xuống: "Được, được rồi ~ tính, ui, ưm lần sau sẽ chú ý ~"

Lục Trầm nhẹ nhàng đẩy vai hắn: "~ trước bỏ, buông ra đã ~ được không, bị nhìn thấy giờ ~"

Tôn tiên sinh càng ôm chặt hơn: "Sợ bị ai thấy sao?"

Lục Trầm mặt đỏ tai hồng, đẩy hắn nhưng đẩy không nổi, vệt nước nơi khóe môi rơi xuống cũng không có biện pháp chặn lại, 囧 đơn giản nhắm thẳng mắt lại không muốn nói gì nữa.

Tôn tiên sinh: "Về sau không cho phép ngồi gần thầy như vậy?"

Lục Trầm vội vàng gật đầu.

Tôn tiên sinh lại nói: "Mặc kệ là ai, đều không được."

Lục Trầm lại nhanh chóng đồng ý.

Tôn tiên sinh bổ sung nói: "Ở trước mặt tôi có thể làm gì nhưng cũng không đại biểu cho việc có thể làm như vậy trước mặt người khác, nhớ kỹ chưa?"

Lục Trầm đáng thương hề hề, khóc chít chít mà treo ở trên người Tôn tiên sinh: "Nhớ, nhớ kỹ rồi."

Tôn tiên sinh miễn cưỡng vừa lòng, buông bờ môi của cậu, lại nhẹ nhàng day cắn: "Ừm, trước mắt cứ vậy đi."

Lục Trầm duỗi tay lau nước miếng bên ngoài miệng, oán trách nói: "Anh không nói lý, tính cách anh ác liệt, anh càn quấy, anh ăn dấm bậy."

Tôn tiên sinh ôm cậu, đầu cọ cọ gương mặt cậu: "Ừ, rồi sao."

Lục Trầm híp mắt, ỉu xìu uể oải, cằm đặt trên đỉnh đầu hắn ôm lấy hắn, ngượng ngùng xấu hổ nói: "Thì, thì là, là em thích anh đó."

Tôn tiên sinh nhàn nhạt ừ một tiếng: "Buổi chiều muốn ăn gì, tôi gọi hai người Sa sư đệ tới đây."

Mắt Lục Trầm sáng lên, nhíu mày tự hỏi nói: "Nếu không thì ăn......" Đôi mắt cậu hơi hoảng, tinh quang bên trong nhanh chóng ảm đạm, chán nản bò trở lại trong ngực Tôn tiên sinh, "Hầy......."

Tôn tiên sinh bóp cằm cậu: "Làm sao vậy?"

Lục Trầm buồn rầu: "Mọi người đều ở đây, vốn dĩ muốn ăn lẩu, nhưng không được nha, Đường Đường đâu ăn được."

Tôn tiên sinh hôn lên cằm cậu: "Không sao, đợi lát nữa gọi cho Sa sư đệ kêu mua thêm rau, còn topping thả lẩu, đâu nhất định phải ăn thịt."

Lục Trầm hoài nghi: "Vậy thành canh còn gì....... Ăn sẽ ngon sao?"

Tôn tiên sinh mỉm cười: "Không tin tôi, canh chay, cũng giống như canh sườn ăn rất ngon."

"Thật sự?" Lục Trầm vẫn chưa tin.

Tôn tiên sinh day cắn lên cánh môi của cậu: "Thử rồi sẽ biết."

Nheo mắt nhìn bộ dáng tự tin của Tôn tiên sinh, Lục Trầm mếu máo.

Thật gợi cảm.

Mẹ nó, quá phạm quy.

*****

Lúc cơm đã nấu xong, người vui nhất chính là Lục Trầm, giống như chó nhỏ gặm xương cái đuôi lắc qua lắc lại, ăn đến độ đầu đầy mồ hôi vẫn không dừng gắp đồ ăn, tay cầm đũa như bay, chỉ có thể thấy một đạo tàn ảnh.

Tay nghề của Tôn tiên sinh quá tốt, sau này nếu phá sản có thể mở một tiệm cơm nhỏ nuôi sống chính mình. Thật tốt, Lục Trầm híp mắt buồn lo vô cớ.

Tôn tiên sinh giúp cậu pha chén nước chấm khác đổi đi cái chén nước chấm có nhiều ớt cay trên tay cậu, nhíu mày nói: "Ăn ít viên thả lẩu thôi, không dễ tiêu, ăn thêm rau xanh củ cải."

"Được." Lục Trầm nghe lời mà nhìn hắn, chóp mũi đổ đầy mồ hôi, bị Tôn tiên sinh dùng khăn giấy lau sạch, cong cong khóe môi. Tầm mắt dừng lại trên người mấy vị khách cười tủm tỉm, "Nhị sư huynh, sao cậu không ăn."

Chu thiếu gia ghét bỏ mà liếc cậu, nhìn lại cái chén tương vừng của mình, nhíu mày: "Calories quá cao."

Lục Trầm: "!"

Toàn là đồ chay, sao calories lại cao?

Mắt Chu thiếu gia trợn trắng: "Mỗi ngày con ngựa đều ăn cỏ vận động mà còn béo thêm ba cân, chờ trên eo cậu toàn là mỡ để xem lúc đó còn muốn ăn nữa không."

Trong giây lát tựa hồ mở ra một cánh cửa mới, Lục Trầm: "!" Chỉ vậy mà cũng béo sao?

Thức ăn trong miệng nhổ cũng không được, mà nuốt cũng không xong, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tôn tiên sinh. Tôn tiên sinh thò qua, giúp cậu lau nước lẩu ở khóe miệng: "Không sao, mùa đông mà mập thì càng thêm ấm áp, mau ăn đi."

Lục Trầm: "......" Nói cách khác chính là thật sự sẽ béo!

Trong nồi thức ăn ùng ục ùng ục sôi trào, hơi nóng làm mờ con mắt, Lục Trầm nhàm chán đưa tay nhéo eo mình, nhìn một vòng mọi người xung quanh, phát hiện mọi người đều không nhìn mình. Bản thân lặng lẽ dựa vào trong ngực Tôn tiên sinh, cúi đầu ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi: "Em gần đây có phải béo lên rồi không?"

Cậu từ nhỏ đã suy dinh dưỡng, thức ăn không dễ hấp thu, thuộc dạng thể chất dễ gầy khó béo, trước nay chưa từng nghĩ tới vấn đề gầy béo. Nhưng thể chất cũng không chịu nổi cái miệng ăn hàng của cậu, lại còn không thích vận động, khó tránh khỏi thịt ngày càng tụ hội.

Tôn tiên sinh xoa nắn gương mặt mum múp thịt của cậu, cúi đầu nhanh chóng chụt lên môi cậu, nếm ra được hương vị tương vừng nồng đậm, liếm liếm khóe miệng chân thành bình luận: "Nó nói nhảm, không có mập."

Lục Trầm không tin, buông chén đũa, đôi tay lại dùng sức nhéo eo mình, thiếu chút nữa là kéo áo lên để kiểm tra, kinh hoảng: "Em sao cứ cảm thấy mình mập lên rồi."

Sự thật chứng minh, mặc kệ là nam hay nữ, đều rất chán ghét thịt mỡ trên người mình.

Cách một nồi to đầy thức ăn, Tôn tiên sinh dùng sức trừng mắt nhìn Chu thiếu gia. Chu thiếu gia khinh thường mà trợn lại, quay mặt đi căn bản không muốn nhìn thấy hắn.

Tôn tiên sinh thò lại gần: "Thật sự không có mập, tôi mỗi ngày đều sờ sao lại không phát hiện thịt xuất hiện nhiều hơn."

Lục Trầm lườm hắn, thấp giọng quát lên: "Chính vì anh mỗi ngày đều sờ, cho nên mới không cảm giác được!"

Tôn tiên sinh nương theo cái bàn che giấu, bàn tay luồn vào nhéo: "Thật sự không có, lúc trưa sờ vào cũng đâu có thấy, em xem nè, sờ vào toàn là xương sườn, có thấy thịt đâu."

Trợn tròn mắt nói dối, rõ ràng cậu cảm giác được bàn tay hắn bóp đến độ tạo thành cái phao bơi bằng mỡ bụng rồi. Lục Trầm túm chặt lấy cổ tay của hắn, trừng lớn tròng mắt: "Không cho bóp, thịt bị bóp riết nhão hết rồi."

Tôn tiên sinh bất đắc dĩ, rút cái tay ra giúp cậu chỉnh lại quần áo, vòng tay qua vai cậu bưng chén cơm lên nhét thẳng vào bàn tay của cậu, môi cọ nhẹ lên vai của cậu thấp giọng nói: "Mau ăn đi, đợi lát nữa thức ăn sẽ nhừ hết."

Lục Trầm phân vân mà nhìn cái nồi đang sôi ùng ục, khó khăn mà đẩy tay ra, nuốt xuống một ngụm nước miếng nói: "Em ăn no rồi."

Tôn tiên sinh sầm mặt lại: "Mới gắp có hai đũa mà no, không có mập, dù có mập thì ôm cũng rất thoải mái, mau ăn đi, nếu không ăn thì để tôi đút."

Vốn dĩ không khước từ được mỹ thực trước mặt, Lục Trầm rối rắm không tới hai phút, một lần nữa cầm chén, vừa mâu thuẫn lại vừa rối rắm bắt đầu ăn.

*****

Sa tiên sinh cũng bất đắc dĩ, trong chén của Chu thiếu gia chất đầy thức ăn do hắn gắp, đủ loại hình dáng, nhưng đáng tiếc ——

Chu thiếu gia chỉ cắn mấy cọng rau xanh, nhai hoài không chịu nuốt xuống, nói rõ là không muốn ăn.

Sa tiên sinh sốt ruột muốn chết, một ngày hai ngày còn được, nhưng đến giờ đã hơn nửa tháng, nếu cứ như vậy, thân thể sao chịu được.

Hắn nhanh chóng một lần nữa pha lại một chén nước chấm không thêm tương vừng, đưa tới trước mặt y. Thấy y không nói gì, sau một lúc lâu cũng chỉ lặp lại: "Đâu có béo, sao lại không chịu ăn, cơ thể làm sao chịu nổi."

Chu thiếu gia trừng hắn, cũng không nhìn cái chén trong tay hắn, quay đầu đi.

Sa tiên sinh gấp gáp di chuyển, tiến đến trước mặt y: "Sao tự nhiên lại đòi giảm béo, không phải mới đây còn nói cái vị Thẩm tiểu thư gì đó gầy như xà tinh, chẳng đẹp chút nào sao, em sao tự nhiên cũng đòi giảm béo rồi."

Không đề cập tới còn tốt, nhắc đến cái vị Thẩm tiểu thư kia, lửa giận trong người Chu thiếu gia bùng nổ, nhưng ngại vì đang ở trong nhà người khác nên không dám rống lên, đôi mắt trừng tròn xoe: "Anh còn dám nhắc tới cô ta?"

Sa tiên sinh không hiểu gì hết, gãi đầu: "Cô ta thì sao?"

Chu thiếu gia ha hả: "Anh nói nghe thử xem cô ta làm sao?"

Thẩm tiểu thư là con gái của đối tác lần này hắn, lần trước tham gia tiệc gặp gỡ được ông chủ Thẩm dẫn đến chào hỏi đôi câu, rồi sau đó...... Rồi sau đó có xảy ra cái gì đâu.

Sa tiên sinh thật sự không biết tại sao Chu thiếu gia tức giận, huống chi sau ngày hôm đó Chu thiếu gia cũng đâu có nhắc đến vị Thẩm tiểu thư này, sao đang êm đẹp tự nhiên lại nhắc đến......

"Anh ngẫm lại xem lúc đó anh đã nói cái gì?" Chu thiếu gia hừ lạnh một tiếng, trong lòng rõ ràng đang mặc kệ đồ ngốc này, chỉ là dù cho hắn có suy nghĩ hết một năm, cũng chưa chắc hắn có thể nghĩ ra được vẫn đề mấu chốt.

Sa tiên sinh nhíu mày gãi đầu minh tư khổ tưởng [3], vận dụng toàn bộ trí não, cũng không nhớ được rốt cuộc hắn đã nói cái gì. Đành phải bất đắc dĩ thò mặt lại gần, ủy khuất mà cọ cọ: "Anh thật sự không nhớ, em nhắc anh đi."

[3] – Minh tư khổ tưởng: chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết. Hoặc không thể giải quyết nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn.

Chu thiếu gia trừng hắn một cái, tay nắm chặt cằm hắn kéo dài khoảng cách giữa hai người ra, bàn tay dùng sức như muốn bóp nát xương cốt của hắn, hung tợn mà nghiến răng: "Anh nói cằm cô ta ra sao?!"

Sa tiên sinh đau đến nhe răng trợn mắt cũng không dám phản kháng, chớp mắt như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, bừng tỉnh đại ngộ, mở miệng gian nan phát ra âm thanh: "Em là đang nói tới cái câu anh khen cằm cô ấy V line sao?"

Chu thiếu gia càng giận, tát một cái lên cái đầu chó của hắn: "Vậy lúc ấy ngữ khí của anh như thế nào?"

Lúc Thẩm tiểu thư xoay người rời đi, Sa tiên sinh bởi vì quá mức chấn động, hoàn toàn khiếp sợ bởi vì có người lại giống xà tinh như thế, cằm của người bình thường có thể nhọn đến vậy sao, cảm giác như đã mở ra một thế giới mới, cho nên mới cảm khái hai câu.

Cụ thể ngữ khí ra sao?! Sa tiên sinh muốn bổ đầu ra để nhớ lại, chắc là ngữ khí rất kinh ngạc.

Chu thiếu gia nhìn biểu cảm khát khao muốn biết trên mặt hắn, buông tay ra chua lè mà cười lạnh: "Ha, cái gương mặt đó, giả đến như vậy, cũng chỉ có loại thẩm mỹ thẳng nam như anh mới cảm thấy đẹp."

"Hả?!" Mặt Sa tiên sinh ngơ ra, "Đẹp?! Cái cằm?! Đẹp chỗ nào?"

"?" Chu thiếu gia hoài nghi mà nhìn hắn: "Lúc ấy anh không phải cảm thấy cô ta đẹp sao, người ta đi rồi mà anh còn nhìn chằm chằm vào eo nhỏ của người ta, con mắt như muốn rớt ra?"

Sa tiên sinh quả thực oan uổng: "Không phải! Anh sao có thể cảm thấy như vậy là đẹp!" Hắn gấp đến nỗi đầu lưỡi cũng xoắn lại, "Cái đó, lúc ấy anh chỉ cảm thấy, cô ta......" Sa tiên sinh hơi xấu hổ, gãi đầu, "Anh chỉ cảm thấy một người lớn lên có dáng vẻ thế kia, như vậy, quả thực là vượt ngoài tự nhiên, em nói cô ta phẩu thuật thẩm mỹ, anh cảm thấy giải thích như vậy cũng đúng."

Đôi mắt Chu thiếu gia hơi trợn to, nghi hoặc nhưng cũng không quá tin tưởng: "Anh không cảm thấy gầy mới đẹp sao?"

Sa tiên sinh so với y càng kinh ngạc: "Đẹp?! Sao lại đẹp." Hắn cúi đầu nan kham (không chịu nổi), "Tuy rằng nói xấu sau lưng người ta là không tốt lắm, nhưng anh cảm thấy có chút kỳ cục, em không biết đâu lúc ấy anh sợ Thẩm tiểu thư đánh eo dữ quá lỡ bị gãy phải làm sao bây giờ, hơn nữa, hơn nữa......." Hắn hơi nâng mặt, "Gương mặt kia, có hơi đáng sợ." Giống như thực sự bị xà tinh theo dõi, khắp xương cốt đều rợn run lên.

Chu thiếu gia nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn hồi lâu, biết Sa tiên sinh không nói dối, liền mím môi không nói chuyện.

Sa tiên sinh ngu ngơ mờ mịt, lại lo lắng cho cơ thể của Chu thiếu gia, sáp lại gần: "Em đừng có giảm béo, em như vậy là được rồi, em nếu mà gầy đến vậy, anh...... Anh......"

Hắn hự hự một lúc lâu cũng không nói được hắn muốn thế nào.

Hai con mắt của Chu thiếu trừng lớn như cái chuông đồng, cắn răng: "Anh sao hả? Không ngủ với tôi nữa?!"

Việc như vậy sao có thể nói trên bàn ăn được, bị người ta nghe thấy xấu hổ lắm. Sa tiên sinh hoảng loạn nhìn một vòng xung quanh, thấy không ai chú ý đến hắn, liên tục lắc đầu: "Sao vậy được, anh, anh, anh chắc chắn không đành lòng nhìn em trở thành như vậy, anh nhất định sẽ không để em đói thành như vậy, em nếu như, em nếu như......"

Bởi vì Chu thiếu gia gần đây giảm béo thành nghiện, mỗi ngày đều không ăn cơm, Sa tiên sinh sợ tới mức phải dành nhiều thời gian tra Baidu, thậm chí còn đi tìm bác sĩ có chuyên môn, nên biết được căn bệnh kén ăn, càng sợ tới mức mất hồn mất vía. Sau một lúc lâu ngập ngừng, đầu cọ vai của y: "Không sao đâu, em cứ yên tâm, nếu em bị bệnh kén ăn anh nhất định sẽ cùng em khắc phục, chúng ta cứ từ từ chữa."

Hơn nữa cái eo đã gầy thành như vậy rồi, nếu còn không mau chữa bệnh, lúc ngủ nói không chừng sẽ, sẽ, sẽ không vì đang ở đoạn cao trào mà gãy mất chứ, nửa đêm đi bệnh viện, bởi vì đang ấy ấy mà gãy xương, như vậy không tốt lắm đâu.

Chu thiếu gia tát một cái chát lên mặt hắn: "Anh mới bị bệnh kén ăn, cả nhà anh đều bị bệnh kén ăn!"

Sa tiên sinh ngẩng mặt lên, ủy khuất che lại nửa bên mặt, thấp giọng nỉ non: "Em cũng là người nhà của anh mà."

Sắc mặt Chu thiếu gia nhìn có vẻ càng tức giận, đẩy cái chén đến trước mặt hắn, rầm rì rầm rì: "Tôi không ăn cái này, chả có mùi vị gì hết, tôi muốn ăn tương vừng, còn muốn thêm rau thơm cùng ớt cay, đi, mau làm cho tôi!"

"Được được được." Mắt Sa tiên sinh sáng lên, nhanh chóng lĩnh mệnh một lần nữa pha một chén nước chấm khác, đưa tới tay y, lại nhanh nhẹn một lần nữa gắp thức ăn nóng hôi hổi bỏ vào trong chén của y, cười he he: "Ăn cái này nè, cái này ăn ngon."

Chu thiếu gia vì cay mà cả miệng đỏ rực, Sa tiên sinh ở bên cạnh nhìn thấy y rốt cuộc cũng chịu ăn, thở phào ra một hơi ngây ngốc mà cười, không ngừng lấy giấy giúp y lau sa tế ở khóe miệng.

Hầy, rốt cuộc cũng chịu ăn, nhưng đúng là mệt chết người.

*****

Đường Tăng đã lâu không có tới thế giới hiện thực, thật vất vả lắm mới có cơ hội được một lần ăn lẩu thả ga nên phải ăn cho đủ, từ đầu tới cuối đều không ngẩng mặt lên, vẫn luôn vùi đầu khổ ăn.

Sau khi thức ăn trong nồi lẩu đã vơi đi không ít, rốt cuộc xoa bụng chậm rãi nâng mặt khỏi cái chén, đưa mắt nhìn các đồ đệ của y. Ho nhẹ hai tiếng: "Ừm, lần này thầy tới đây chỉ ở lại có hai ngày, các con tính xem —— cái đó, thầy sẽ ở với ai?"

Bốn người tám đôi mắt nâng lên, tầm mắt tập trung ở trên người y.

Đường Tăng hơi xấu hổ, lau khóe miệng nghiêm túc trấn định nhìn bọn họ.

Hai con mắt Lục Trầm sáng lấp lánh: "Thật sao, ở......" Lời nói còn chưa nói xong, miệng đã bị Tôn tiên sinh bịt chặt lại, quay đầu trừng mắt nhìn ngài Đại Thánh.

Sa tiên sinh không để tâm, nên không nghe được y nói cái gì, lực chú ý đặt hết vào trong nồi. Cái topping mà Chu thiếu gia thích ăn kia chắc chín rồi, có thể ăn được!

Chu thiếu gia hơi nhíu mày.

Vào dịp Tết Sa tiên sinh vất vả lắm mới được nghỉ mấy ngày, y đã lên kế hoạch làm từ phòng khách đến phòng tắm, rồi lại vào phòng. Nếu trong nhà có thêm một người, như vậy ở trong phòng sẽ không được tự nhiên!

Chu thiếu gia dẫn đầu nói: "Hai chúng con bên này không được tiện."

Cụ thể vì sao không tiện, thì không cần nói, dù sao mọi người đều hiểu.

Sa tiên sinh hoàn toàn không dung nhập vào đề tài mà cả nhà đang thảo luận, chỉ là vừa nhấc mặt lên liền đối diện với ánh mắt của Chu thiếu gia phóng qua, cười he he.

Ý của Chu thiếu gia bảo hắn nhìn sang chỗ khác.

Sa tiên sinh mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, cả nhà dường như đang đợi hắn lên tiếng.

Hắn khờ khạo ngây ngốc mà cười cười: "Ừm, em ấy nói đúng, đều đúng." Tuy hắn không biết Chu thiếu gia nói gì, nhưng nhà bọn họ vốn dĩ do tiểu thiếu gia quyết định, mặc kệ là việc lớn hay việc nhỏ.

Lục Trầm tấm tắc hai tiếng, vội vàng phất tay: "Đường Đường, chúng con ở bên này ......."

Tôn tiên sinh chặn cậu lại: "Ở sau nhà con vẫn còn một cái biệt thự, lúc trưa con đã gọi kêu gia chính [4] đến, đến tối chắc là vào ở được, đợi lát nữa Lục Trầm sẽ mang mấy vật dụng thiết yếu đem qua."

[4] – gia chính: Công việc làm ăn, coi sóc trong nhà.

Lục Trầm xoay mặt, bĩu môi: "Sao? Đường Đường ở cùng chúng con đi, bên kia đã lâu rồi không có người ở, vừa rợn vừa lạnh."

Mặt Tôn tiên sinh không đổi sắc: "Không lạnh, còn rất ấm, yên tâm đi, tôi sẽ an bài thật tốt."

Không phải hắn không muốn, mà thật sự không tiện.

Tuy rằng sư phụ không phải người ngoài, nhưng tiểu ngu ngốc vẫn luôn coi sư phụ như trưởng bối mà thân cận. Nếu sư phụ mở lời, chắc chắn bản thân không thể từ chối, nhưng ở trên lầu khẳng định không hành sự được, mấy chỗ như nhà tắm thì càng không có khả năng, huống chi trong ngăn tủ còn một đống đạo cụ trang phục cosplay , tiểu ngu ngốc khẳng định sẽ xấu hổ không chịu mặc. 

Thật vất vả mới chờ được phúc lợi vào dịp Tết, nếu để qua năm chắc chắn tiểu ngu ngốc sẽ lại tìm lý do cự tuyệt, cho nên thật sự không có tiện.

Lục Trầm tuy muốn ở cùng với Đường Đường, nhưng nhớ tới những lời hôm nay Tôn tiên sinh đã nói lúc ở trong bếp, không tình nguyện gật đầu: "Cứ vậy đi." Quay đầu nhìn về phía Đường Tăng mà xin lỗi.

Tiếc nuối, tiếc hận, nhưng cũng không thể giữ người ở lại.

Cứ tưởng sẽ được đoàn viên cùng các đồ đệ, kết quả chỉ ăn được một bữa cơm, còn bị coi như trái banh đá qua đá lại, chưa kịp ý kiến đã được định đoạt nơi ở, nguyên lai là muốn người già goá bụa ở một mình, Đường Tăng giờ phút này có chút mông lung: "?"