Không khí năm mới cũng không phải quá náo nhiệt, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều giăng đèn kết hoa, có thể nhận ra nhà nhà đối với năm mới nhiệt liệt hoan nghênh.
Năm trước Đường Tăng dọn vào ở tại căn biệt thự phía sau tiểu khu của Tôn tiên sinh, chỉ là ——
Dù đi đường mất có năm phút, nhưng Lục Trầm cũng chưa từng đến thăm hỏi, nguyên nhân là do, cậu buổi tối ngủ muộn, hôm sau khi tỉnh lại cũng đã 12 giờ trưa, cơ thể lại đau nhức mệt mỏi vô lực, ngay cả đi vào nhà vệ sinh kế bên cũng lười không muốn nghĩ tới, huống chi là ăn diện chỉnh tề để ra khỏi cửa.
Hơn nữa, mặc dù đã hao tổn tâm cơ để tìm lý do nhưng cũng chỉ nghĩ ra được cái cớ vụng về là thân thể không khỏe, ngẫm lại thật là xấu hổ.
Thế còn ——
Sa tiên sinh và Chu thiếu gia bên kia ——
Vì cả người Chu thiếu gia đều là da thịt non mịn nên càng kiều quý, tất nhiên cũng không muốn ra khỏi cửa.
Sa tiên sinh vất vả lắm mới được nghỉ, một ngày 24 giờ hận không thể dùng hết, đôi mắt dính chặt vào người Chu thiếu gia, đành phải tiếp tục áy náy, bỏ sư phụ qua một bên.
Dù sao ——
Sư phụ lúc nào cũng có thể gặp mặt.
Cho nên dự định ban đầu của Đường Tăng là cùng nhau đoàn viên qua năm mới chưa kịp thực hiện đã chấm hết, y chỉ có thể cả ngày lẫn đêm ngồi trong phòng sách nghiên cứu các loại sách lịch sử, nghiên cứu xong chính sử thì đổi sang nghiên cứu dã sử, nghiên cứu xong dã sử lại gõ mỏ tụng kinh.
Rốt cuộc, tới đêm 30 ——
Đường Tăng cứ tưởng năm nay mình sẽ lại ở trong phòng sách cho đến hết năm, ai ngờ vào phút cuối lại nhận được điện thoại của Tôn tiên sinh mời buổi tối sang nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
*****
Lục Trầm mặc một cái áo ngủ màu trắng xanh rộng thùng thình ngồi trên bàn trong nhà bếp, ống quần được xắn cao lên, lộ ra hai cẳng chân nhỏ non mịn trắng trẻo trơn bóng nhưng lại phủ kín những chấm đỏ, nếu nhìn kỹ xuống dưới, ngay cả mu bàn chân oánh bạch cũng có vết tím xanh, thậm chí còn nổi lên màu đỏ tím.
Cổ áo lớn rộng mở, lộ ra một mảng ngực lớn loang lổ đầy dấu tích, theo xương quai xanh kéo dài xuống phía dưới.
Lục Trầm nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Tôn tiên sinh, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, hai cái chân đung đưa qua lại, không cẩn thận đá trúng lưng Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh xoay người, trong tay còn đang lặt mấy cọng rau: "Làm sao vậy?"
Lục Trầm chỉ vô ý đụng trúng hắn, lắc đầu: "Không có gì."
Tôn tiên sinh lau khô bọt nước trên tay, xoay người ôm lấy cậu, thả ống quần xuống: "Em không lạnh sao?"
Lục Trầm vội vàng ôm lấy cổ hắn, toàn bộ cơ thể đều ngả về phía trước rụt người lại, cẳng chân co giật không cho hắn chạm vào, thanh âm càng thêm run rẩy: "Đừng, đừng có đụng."
Tôn tiên sinh cúi đầu ôm eo cậu, đôi môi nhẹ nhàng gặm cắn lỗ tai cậu: "Còn đau không?"
Lục Trầm như có mối thù sâu nặng mà cắn một ngụm xuống cây kẹo mút, "Rắc" một tiếng thanh thúy, cậu trề môi quay mặt đi: "Anh nói thử coi."
Tôn tiên sinh cười cười, ôm lấy cậu vào trong ngực, cúi đầu cọ đầu cậu: "Đau chỗ nào?"
Đồ phiền phức, còn đau chỗ nào nữa, đương nhiên là chỗ nào cũng đau. Lục Trầm trừng hắn một cái tránh mặt đi, không muốn nhiều lời với hắn.
Tôn tiên sinh hôn lên khóe mắt cậu, giơ tay rút cây kẹo mút trong miệng cậu ra: "Nói tôi nghe đi, nha?"
Trên người vừa khó chịu vừa cảm thấy ấm ức tủi thân, lại còn không cho mình nạp đường, cuộc sống này thật không có thiên lý mà. Lục Trầm rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, nhưng thật sự cũng không thể nói rõ nơi nào không thoải mái, cuối cùng chỉ khóc nức nở thành tiếng: "Chỗ nào cũng đau!"
Tôn tiên sinh bế người lên, giống dỗ trẻ nhỏ vỗ về đỉnh đầu, chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lục Trầm liền hoảng loạn ôm lấy cổ hắn: "Anh bỏ em xuống trước đã, mau bỏ xuống."
Tôn tiên sinh không buông, ôm cậu ra phòng khách, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc sô pha mềm mại, cúi người xuống, toàn bộ hormone nam tính cùng hơi thở quen thuộc mang theo cảm giác an toàn bao phủ toàn bộ Lục Trầm: "Giúp em xức thuốc nha?"
Dưới thân mềm mại, Lục Trầm thoải mái hơn nhiều, cũng không còn nôn nóng như lúc nãy, híp mắt túm lấy tay hắn không cho hắn đi.
Tôn tiên sinh dựa gần cậu ngồi xuống, cánh tay bao phủ đem người ôm vào trong ngực: "Còn đau không?"
Lục Trầm dựa vào trước ngực hắn, gương mặt nhẹ nhàng cọ xát, ủy khuất cực kỳ mà mở miệng: "Sao lại không đau, em có cảm giác phía sau lưng bị trầy da hết rồi, bậc thang thô như vậy, nằm lên trên không trầy mới lạ."
Khuôn mặt tươi cười của Tôn tiên sinh đột nhiên cứng đờ, duỗi tay sờ lên xương sống của cậu: "Quay qua đây cho tôi xem?"
Lục Trầm lắc đầu, cũng không quá để ý cái lưng bị thương, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh hai cái đùi của mình, bây giờ muốn duỗi cũng không được, muốn cong cũng không xong, thật khó chịu: "Không cần, chắc chắn là bị ma sát trầy da rồi, nhưng không đau bằng chân của em, quần cọ xát một chút liền đau, nè, anh đừng đụng vào em, không đúng không đúng, anh đừng kéo áo em, anh đừng đè lên chân em."
Tôn tiên sinh sức lớn, nhấc cậu lên dễ như giết một con kiến, chớp mắt thấy cậu muốn té, liền giữ chặt lại Lục Trầm đang giãy giụa: "Đừng nhúc nhích, nếu trầy da thì phải sát trùng."
Áo ngủ là của Tôn tiên sinh, rất to rộng không vừa người, kéo nhẹ một cái liền lộ ra vòng eo non mịn trơn nhẵn.
Tiếp tục kéo lên trên, có thể thấy bờ lưng trắng nõn như sữa bò bị sưng đỏ một mảng lớn, thậm chí còn lớn hơn mấy chỗ khác
Tối qua lúc tắm rửa cũng không có nhìn thấy, Tôn tiên sinh không ngờ phần da lưng và phần đùi của cậu cũng giống như nhau, muốn thương xót cũng không được mà xoa cũng không xong.
Đau lòng, muốn vươn tay sờ.
Nhưng thấy làn da khi tiếp xúc với hơi lạnh trong không khí thì co rụt lại, tựa hồ đang sợ hãi, run run, không tự chủ được liền thu tay.
Lục Trầm không hề phát giác, cũng không biết đến tột cùng bản thân đã trở thành bộ dáng gì, chỉ biết cắn đệm dựa sô pha, quay mặt đi theo thói quen mà phồng má oán giận nói: "Tất cả đều tại anh, em đã nói mặt sau bị cộm, anh lại lờ đi, anh có chịu động não suy nghĩ một chút không hả, cho dù phía sau có lót đệm, vẫn sẽ xảy ra ma sát chắc chắn sẽ làm trầy da." Cậu quay mặt đi, như có mối thù sâu nặng mà nhìn Tôn tiên sinh, "Anh chắc ngại phiền, nên mới cố ý làm bộ không nghe thấy em kêu đau, anh không thương em! Cho nên mới không quan tâm xem em có bị thương hay không, đúng rồi chứ gì!"
Càng nói lại càng hăng hái, Lục Trầm cảm thấy mình chỉ nói toàn sự thật, cậu ai oán nhìn Tôn tiên sinh, giữa bọn họ hoàn toàn không có tình nghĩa phu phu —— ừ, nói không chừng Tôn tiên sinh bên ngoài có con khỉ khác.
Bất quá lời này cũng chỉ dám giấu trong lòng, nếu thật sự nói ra, không chỉ có cái lưng của cậu đau đâu.
"Nói hươu nói vượn." Tôn tiên sinh oán trách một tiếng, chân dài duỗi ra, một chân nửa quỳ trên sô pha, vòng qua eo Lục Trầm, vươn tay kiếm hộp thuốc dưới cái bàn. Sau một lúc vất vả tìm kiếm, cúi thấp người hôn lên cổ lên mặt sau lỗ tai của cậu, xin lỗi mà trả lời vấn đề vừa rồi: "Ừ, là tôi sai, là tôi chỉ biết có mình, lần sau sẽ không cõ nữa, sẽ lót cho em cái mềm hơn."
"!" Lục Trầm trừng mắt, giãy giụa bò dậy, "Cái gì mà lần sau, không có lần sau, đừng có mơ có lần sau!!"
Bản thân không phải làm bằng sắt, nào chịu được dây chuyền sản xuất em bé công nghiệp! Nếu mỗi một góc trong nhà đều đến thăm một lần, chỉ sợ nếu có lần sau Tôn tiên sinh chắc phải đi đến chỗ Diêm Vương gia để đón mình.
Tết nhất đến nơi, quá mất mặt.
Cậu cắn cái tua của đệm dựa sô pha, bỗng nhiên nhớ tới cái gì sắc mặt khẽ biến, vội vàng nhổ ra ghét bỏ mà phi phi hai cái.
"Không sao đâu, rất sạch, ngay cả thảm tôi đều giặt sạch rồi." Tôn tiên sinh xoa đầu cậu, mở hộp thuốc mỡ ra, chất cao màu trắng bên trong đã vơi hơn phân nửa. Hắn thuần thục mà lấy một lượng lớn ở bên trong, thật cẩn thận mà bôi xung quanh chỗ bị thương của Lục Trầm, nói: "Đừng nhúc nhích."
"Vẫn dơ." Ánh mắt vô cùng ghét bỏ trừng hắn, bởi vì cơ thể Lục Trầm không thoải mái, giống như đang ăn thuốc nổ, muốn bùng nổ khi nào là bùng nổ, cực kỳ tùy hứng.
Tôn tiên sinh bất đắc dĩ mà mỉm cười, cứ mặc kệ cậu.
Thuốc này là thuốc tốt, xức lên lành lạnh mán mát thanh tân (tươi mới) thoải mái, có hiệu quả làm giảm bớt cảm giác cay nóng bỏng rát do lúc nãy bị quần áo cọ xát, chỉ là ngón tay thô ráp của Tôn tiên sinh cọ lên có hơi đau, Lục Trầm rụt người, nhưng bả vai lại bị đè chặt lại.
Trên lưng nơi bị thương chủ yếu là phần giữa xương sống, sau khi Tôn tiên bôi thuốc thì trở nên nhầy nhụa bóng dầu, tựa hồ càng thêm độ trực quan của miệng vết thương, mím môi, quả thực rất hối hận vì buổi tối mấy hôm nay không thể khống chế được.
Miệng vết thương này nhìn không giống bị một lần mà thành, chắc chắn hai ngày trước đã rất đau, tiểu ngu ngốc chắc là vẫn luôn chịu đựng.
Bởi vì lúc trước đã đồng ý với mình nên mới giấu để mình không mất hứng ——
Tôn tiên sinh rất cảm động.
Vì để bù đắp cho tiểu ngu ngốc, kế hoạch play cầu thang sẽ đổi sang play đồ vật mềm mại nhiều kiểu dáng, càng mềm càng tốt, như vậy chắc sẽ không bị thương nữa.
Mắt thấy phần da trên eo bắt đầu nổi da gà, Tôn tiên sinh giúp cậu xoa xoa, sau khi ma sát tạo nhiệt liền kéo áo xuống.
Lục Trầm túm chặt hắn tay: "Đừng."
Tôn tiên sinh: "Làm sao vậy, còn đau ư?"
Lục Trầm lắc đầu: "Không phải, thuốc mỡ dính lên trên quần áo, giặt không sạch."
Tôn tiên sinh kéo áo xuống, thuận tay đặt lên trên quần của cậu: "Mặc quần áo cho đàng hoàng, nếu không lát nữa sẽ cảm lạnh, em bây giờ còn muốn cướp luôn công việc của máy giặt sao?"
Lục Trầm đau đến nhe răng trợn mắt, quay mặt đi oán trách nói: "Kệ anh, dù sao cũng không phải em giặt."
Tôn tiên sinh nhéo chỗ mình vừa đặt tay lên, Lục Trầm đau đến muốn trốn.
Tôn tiên sinh: "Nơi này cũng đau sao?"
Lục Trầm dùng sức quay ra sau muốn lấy tay che lại, thanh âm run run: "Đừng, đừng đụng vô em."
Tôn tiên sinh nhíu mày: "Rất đau sao?"
Lục Trầm ủy khuất mếu máo gật đầu: "Ừ, động một chút liền đau." Đau nhất chính là chỗ đó.
Tôn tiên sinh thu tay lại: "Đau ra sao?"
Đáy mắt Lục Trầm mang theo ý trách cứ, oán trách nói: "Anh nghĩ sao, thật sự rất đau đó." Dừng một chút, không đợi Tôn tiên sinh nói chuyện, cậu bổ sung nói, "Em còn đau eo, rất mỏi, rất đau." Thật ra vẫn còn tốt, nhưng Lục Trầm cảm thấy cậu nhất định phải giả bộ làm cho mình thật đáng thương, nếu không về sau mấy cái hiệp ước không bình đẳng này sẽ nghiễm nhiên trở thành truyền thống trong nhà.
Nếu lâu lâu Tôn tiên sinh một lần chơi lớn như vậy, Lục Trầm cảm thấy cậu tạm thời vẫn chưa đi đời nhà ma, nhưng nói không chừng sẽ gián tiếp biến thành người thực vật, đỡ hơn thì bị liệt nửa người trên, từ cổ xuống dưới đều mất hết cảm giác.
Không —— bắt đầu từ phía dưới vành tai mới đúng!
Tôn tiên sinh giống như dỗ con nít cách lớp quần áo nhẹ nhàng vỗ về phần lưng không bị thương: "Tôi xoa cho em."
Lục Trầm không tình nguyện, nhưng bởi vì nguồn nhiệt vô cùng thoải mái, nên ngoan ngoãn mà bò về: "Ừm, vậy anh nhẹ thôi."
Tôn tiên sinh nhếch môi cười, động tác tay tận lực nhẹ lại, dỗ dành nói: "Được được được, tôi sẽ nhẹ tay, thật sự không cần bôi thuốc sao?"
Lục Trầm nghiêng đầu tuyệt đối cự tuyệt: "Không cần, buổi sáng không phải mới bôi thuốc sao." Đôi mắt cậu vô cùng phòng bị mà nhìn Tôn tiên sinh, người này...... Chắc chắn đang muốn mượn cớ lột quần cậu ra!
Lần trước đã lưu lại ấn tượng quá xấu, Tôn tiên sinh tẩy trắng không thành công, bất đắc dĩ mà cười trừ, khều khều ngón tay cậu: "Vậy em cứ túm chặt lưng quần đừng buông tay."
Lục Trầm rầm rì, quay mặt đi: "Em sẽ không buông tay, ui ui da, anh nhẹ chút, em nếu không bị ma sát trầy da thì cũng bị anh ma sát đến khoan khoái."
Tôn tiên sinh cẩn thận vén áo ngủ lên một chút, nhìn thấy eo cậu hơi sưng đỏ, khó xử: "Lực tay đã nhẹ lắm rồi, nếu không xoa tan khối máu bầm này, trong khoảng thời gian tới sẽ rất đau."
Lục Trầm sợ đau, nhưng cũng không né tránh, ngoan ngoãn túm lấy một cái gối đầu đặt xuống bên dưới bụng mình bụng, nhận mệnh: "Vậy anh làm đi."
Nhìn bộ dạng đáng thương ủy khuất của cậu, Tôn tiên sinh cúi xuống hôn, hôn lên chỗ hồng hồng gần vùng bị thương của cậu: "Anh sẽ làm thực nhẹ." Sau này đều nhẹ nhàng, này cũng quá mảnh mai đi, Tôn tiên sinh hơi nhíu mày.
Lục Trầm nghiêng mặt qua, không thèm nhìn hắn, cười lạnh nói: "Hai ngày trước nếu động tác của anh cũng nhẹ nhàng thì em đã không có ngày hôm nay."
Tôn tiên sinh: "......" Không còn gì để nói.
Tôn tiên sinh đuối lý, cho dù là bất kỳ câu trào phúng nào Tôn tiên sinh đều chỉ có thể trầm mặc mà tiếp thu, chỉ muốn yên lặng mà làm cu li.
Chỉ là ——
Lục Trầm thoải mái mà híp mắt rên hừ hừ, vào lúc cái tay thả lỏng lưng quần, cả người đều lưu lạc trở thành tù binh của Tôn tiên sinh.
Sau đó anh dũng hy sinh.
Lục Trầm khóc chít chít, cũng không chê đệm dựa sô pha ô uế, nghiến răng phát ra tiếng ken két. Nơi bị thương vì đau mà run lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mẹ nó, Tôn tiên sinh nói chuyện không giữ lời gì hết, đồ không có danh dự, công ty sớm muộn gì cũng đóng cửa!
*****
Thẳng đến buổi chiều khách khứa đều đã tới đông đủ, nhưng Tôn tiên sinh còn chưa bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, trên tay còn có mùi thuốc mỡ khó ngửi, không biết còn tưởng cổ tay hắn đã bị thương.
Thấy thế, Sa tiên sinh vội vàng xung phong đảm nhận việc bếp, Tôn tiên sinh không giải thích, cũng xắn tay vào bếp.
Cũng không biết bọn họ lúc đứng ở cửa có nghe thấy tiếng kêu của mình không, khuôn mặt Lục Trầm đỏ hồng sửa sang quần áo lại cho tốt, yên lặng cầu nguyện làm ơn đừng nghe thấy, nếu có nghe được thì làm ơn đừng có để ý đến.
Cậu lắc lắc đầu, đem toàn bộ hình ảnh hương diễm vừa rồi vứt đi, kéo Đường Tăng thật cẩn thận đến ngồi trên sô pha, chép miệng: "Đường Đường, hai ngày nay con chưa có thời gian bồi người chơi, người ở một mình có chán không."
Đường Tăng lúc bước vào trên mặt vẫn như cũ treo lên nụ cười ôn hòa, chỉ là không thấy cậu nhào ra chào đón như bình thường, dáng ngồi lại đặc biệt quái dị, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc lúc sau nhanh chóng bừng tỉnh.
Mím môi giơ tay xoa đống tóc rối trên đầu cậu, thuận tay giúp nới cổ áo lỏng ra, rồi nhanh chóng túm thật chặt cổ áo, che lại mảng thịt lớn lỏa lồ trước mắt, cầm cái gối mềm bên cạnh lót sau lưng cậu, chậm rãi nói: "Không sao đâu, mấy đứa ai cũng bận, dù gì Ngộ Không cũng đã chuẩn bị cho thầy không ít thư tịch lịch sử, thầy đọc rất hăng say."
Bọn họ đâu có bận, một ngày 24 giờ đều ở nhà. Lục Trầm chột dạ nhìn xuống bếp, tức khắc cảm thấy rất có lỗi với Đường Tăng, giá trị áy náy nhanh chóng tăng vọt. Cậu lập lời thề son sắt mà nắm lấy tay Đường Tăng bảo đảm nói: "Lần sau, lần sau lúc người tới thăm con nhất định sẽ cùng người ra ngoài đi du lịch, tham quan nhiều địa điểm nổi tiếng, còn thưởng thức thật nhiều thức ăn ngon!"
Nói đến đây, cậu chỉ biết ngượng ngùng mà cười trừ. Lần này không phải cậu không muốn, mà là hoàn toàn bất lực.
Lục Trầm cảm thấy hiện tại mỗi bậc thang mà cậu bước đi toàn là khổ hình, càng không cần phải nói đến việc lôi kéo Đường Tăng hối hả ngược xuôi mà du ngoạn. Quả thực là cực hình.
Đường Tăng híp mắt cười: "Được, thầy chờ con."
Nếu ngài Đại Thánh cũng giống Đường Đường nói gì nghe nấy thì tốt rồi, đặc biệt là...... Lúc đó đó.
Đáng tiếc...... Nguyện vọng này vĩnh viễn sẽ không thành hiện thực.
Lục Trầm mếu máo, đưa mắt nhìn sang Chu thiếu gia, cái người mà từ khi bước vào cửa vẫn luôn không thèm để ý đến mình, chỉ tùy tiện ngồi đại ở một bên sô pha thậm chí còn lục lọi trong tủ lấy snack khoai tây của mình quang minh chính đại mà ngồi ăn: "Cậu gần đây đang làm gì?"
Chu thiếu gia rốp rốp: "Không làm gì hết, chỉ ở nhà."
Lục Trầm nhanh chóng nghĩ tới mình cũng giống vậy cái gì cũng không làm hết, vẫn luôn ở nhà cùng Tôn tiên sinh, ánh mắt trộm nhìn qua Chu thiếu gia trông có vẻ vẫn sinh long hoạt hổ, nhưng không biết bên trong bị dập nát bao nhiêu, tức khắc sinh ra cảm giác tiếc thương như gặp người cùng lưu lạc thiên nhai (chân trời).
Chỉ là chưa kịp biểu đạt lòng cảm khái đối với đối phương, Chu thiếu gia đã hung hăng trừng mắt nhìn cậu.
Lục Trầm: "......" Thật không hữu hảo, không có tình đồng chí gì hết.
Tầm mắt dừng lại trên người Đường Tăng, lông mi Chu thiếu gia vừa động, bỗng nhiên buông khoai tây chiên trong tay, rút khan giấy ở trên bàn lau khô mấy vết bẩn trên ngón tay đi tới ngồi sát bên Đường Tăng: "Sư phụ, con có đồ cho người."
Lục Trầm tò mò mà nhú đầu qua xem: "Cái gì vậy cái gì vậy."
Chu thiếu gia từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy, tùy ý mà nhét vào trong tay của Đường Tăng, quay mặt đi làm bộ không để ý, nhưng kỳ thật dư quang vẫn luôn lưu ý đến sắc mặt của Đường Tăng, nói: "Tết đến, trong khoảng thời gian này tương đối bận, cũng không thể đi thăm người được, chỉ có thể tặng nhiều lễ vật một chút, trong này là tất cả những cuốn sách mà lúc trước người nói muốn xem, người nhìn mục lục đi, nếu thiếu thì viết thêm, con với anh ấy lại tìm giúp người."
Lục Trầm nhú cái đầu nhỏ nhìn qua.
......
Quả nhiên Đường Đường rất thích sách, mấy cái tên này thoạt nhìn đều tối nghĩa khó hiểu, làm người ta đau đầu không thôi, hai mắt Lục Trầm mới nhìn một chút, đầu liền có chút hôn trầm [1] buồn ngủ.
[1] – hôn trầm: trạng thái nặng nề của cơ thể và mờ tối của tâm thức, kéo con người vào một sự lừ đừ và chán nản. Đó cũng là trạng thái tâm lý mệt mỏi, uể oải, lười biếng, buồn ngủ.
Đường Tăng quả nhiên vui vẻ, cầm tờ giấy mà bậc cười ra tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay của Chu thiếu gia: "Thầy không phải con nít, cũng không phải người già, chẳng lẽ không có mấy đứa chăm sóc thì thầy sống không nổi sao, về sau còn rất nhiều cơ hội ở bên nhau, còn đống sách này ......" Đường Tăng cầm lấy tới tờ giấy yêu thích không buông tay, độ cong trên khóe môi càng lúc càng lớn, "Làm khó cho các con khi phải sắp xếp mọi thứ chu toàn như vậy, tìm nhiều sách như thế khẳng định rất khó có đúng không?"
Gò má Chu thiếu gia ửng đỏ, quay mặt đi: "Cũng tạm, không khó tìm lắm đâu."
Đường Tăng híp mắt cười: "Phải vậy không, ở đây còn thiếu mấy cuốn, đợi lát nữa thầy viết tên xuống, phiền các con tìm giúp thầy."
Chu thiếu gia len lén cho y một cái nhìn xem thường, nhưng ý cười trên mặt vẫn cực kỳ nồng hậu: "...... Được, vậy lát nữa thầy viết tên đi."
Lục Trầm nhìn đống chữ chi chít trên giấy, bỗng nhiên cũng nhớ tới việc gì, nắm lấy cổ tay Đường Tăng: "Đường Đường, con cùng ngài Đại Thánh cũng có lễ vật muốn tặng cho người."
"Sao? Là cái gì?" Đường Tăng quay mặt đi, tò mò hỏi.
Lục Trầm mỉm cười thần bí, nhìn sang nhà bếp, cơ hồ muốn nhào vào trong lòng Đường Tăng, đè thấp âm thanh nói: "Là thứ mà Đường Đường đã tìm kiếm rất lâu chính là bút ký do chính tay Đường Huyền Tông viết." Cậu nhướng mày, trong mắt tràn đầy sự đắc ý, nắm lấy tay Đường Tăng, nhẹ giọng nói, "Đừng thấy ngài Đại Thánh cứ im im không nói gì, kỳ thật mọi lời Đường Đường nói anh ấy đều đặt hết ở trong lòng đó."
Đường Tăng nhìn sang bóng dáng hai hán tử cao lớn thô kệch đang bận rộn ở trong bếp, híp mắt cười: "Ừ, thầy biết rồi." Một bàn tay y sờ lên đầu Lục Trầm, một cái tay khác vỗ vỗ đùi Chu thiếu gia, "Các con đều là người nhà của thầy mà."
Rau cần trong tay Tôn tiên sinh răng rắc một tiếng bị bẻ gẫy —— tiểu ngu ngốc này trước nay đều không đem lời nói của mình để ở trong lòng, mới dặn dò chưa được mấy ngày đã quên sạch không còn một mảnh, còn cười tươi như vậy —— như vậy, thật rạo rực!
"Đại sư huynh, đưa cái muỗng cho tôi...... Đại sư huynh?" Trong nồi sôi ùng ục, Sa tiên sinh đợi mãi cũng không thấy đối phương đưa cho cái muỗng, thậm chí một chút động tĩnh cũng không có. Hắn nghi hoặc mà nâng mặt lên nhìn Tôn tiên sinh đang không chớp mắt nhìn chằm chằm ra phòng khách, theo tầm mắt của Tôn tiên sinh nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy ba người chụm lại cười vui vẻ trên sô pha, ôm ấp ngồi sát nhau.
Không biết vì sao, nhìn Chu thiếu gia nắm lấy tay người ta cười tươi như hoa nở, lại khiến lòng Sa tiên sinh cảm thấy rầu rĩ.
Không phải nói muốn bảo trì khoảng cách với Lục Trầm sao, sao nói chuyện mà không biết giữ kẽ gì hết.
Tay Sa tiên sinh vò chặt cái tạp dề, thậm chí còn tạo ra một đống nếp nhăn.
Hai người đồng thời đã quên sạch cái nồi canh đang sôi ùng ục ở phía sau.
Phía bên ngoài cửa sổ "Đùng ——" một tiếng pháo hoa nổ tung trời, đóa hoa ngũ sắc nở rộ trên không trung, bên ngoài bỗng nhiên vang lên những âm thanh ồn ào náo nhiệt —— nơi nơi đều là hoan thanh tiếu ngữ [2], nơi nơi đều là tiếng pháo hoa pháo trúc!