Nhìn hai người kia rời đi, văn phòng trống rỗng tức khắc có chút quạnh quẽ. Phiền muộn, cô độc chậm rãi tập kích thể xác và tinh thần, người đàn ông ôm chặt cánh tay, ánh mắt dại ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Không có hắn bên cạnh, Tiểu Vũ vẫn sẽ có hạnh phúc phải không?
Có chút bi ai, nhìn nơi xa, ánh mắt cũng càng ngày càng mờ ảo…
Những ngày tiếp theo trôi qua thật bình thường.
Vào ngày thứ bảy, sáng sớm. Từ trong mơ tỉnh lại, Lăng Vũ nhìn trần nhà, ánh mắt có chút mờ mịt, giơ tay sờ sờ môi đã có chút sưng to, có chút đau đớn.
Tối hôm qua lại nằm mộng… rất chân thật… Chẳng lẽ không phải mộng, mà là có người lẻn vào phòng, làm động tác thân mật?
Lăng Vũ có chút không thể tin tưởng, bởi vì với trực giác sát thủ, không có khả năng Lăng Vũ không cảm giác được có người tới gần. Nhưng khi cảm thấy mình đang trong mộng lại không phải mộng, mí mắt nặng trầm trọng không thể mở ra.
Rốt cuộc sai sót ở đâu? Chẳng lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao? Từ khi mình rời khỏi tổ chức, liền bắt đầu có mộng này! Mà mỗi lần người kia đều sẽ nhẹ nhàng vỗ về, vuốt khuôn mặt, sau đó ấn một nụ hôn. Nụ hôn kia nhẹ như lông chim, làm mình cảm giác thực ấm áp. Vì thế sau khi người kia hôn xong, sắp rời đi, mình sẽ luôn không tự giác muốn đi bắt lấy cái người muốn rời khỏi. Muốn lưu lại người luôn ôn nhu, nhưng mỗi lần đều không thể như ý nguyện. Là mộng sao? Quá chân thật HuynhHn786.
Mà tối hôm qua, người nọ lại như mọi lần ngồi ở mép giường, vẫn như trước vỗ về vuốt khuôn mặt Lăng Vũ. Chỉ là lực đạo lại không giống lúc trước mềm nhẹ, mà Lăng Vũ còn cảm giác được người nọ đem chính mình ôm vào trong ngực. Ôm gắt gao, lực đạo rất lớn, tựa hồ muốn đem Lăng Vũ nhét vào trong thân thể người nọ. Làm Lăng Vũ có chút hô hấp không thuận, nỗ lực muốn mở mắt ra, nhưng cũng chỉ là uổng công.
Mộng sao? Nhưng cũng quá mức chân thật đi!
Không biết qua bao lâu, người nọ đem Lăng Vũ buông ra, sau đó Lăng Vũ liền cảm giác được trên môi một trận ướt nóng.
Trước sau như một, chỉ là nhiều hơn một cái ôm rắn chắc mà ấm áp, chỉ là quá mức mạnh mẽ mà thôi. Nhưng nụ hôn này cũng khác nụ hôn bình thường, có chút quyết tuyệt, lại có chút không muốn buông tha, còn có chút bi thương hỗn loạn ở bên trong. Quá nhiều loại cảm xúc hàm chứa ở bên trong, khiến cho Lăng Vũ đang ngủ cũng bị truyền nhiễm, tâm co rút đau đớn.
Chất lỏng ấm áp từ khóe mắt chảy xuống, chẳng lẽ chính mình rơi lệ sao?
Có chút không tin muốn đưa tay sờ sờ khóe mắt, nhưng không được như ý. Chỉ là nằm mộng, mà rơi lệ thật. Là bởi vì người nọ mà rơi nước mắt.
Người nọ tựa hồ cũng phát hiện Lăng Vũ rơi lệ, dùng ngón tay có chút thô ráp giúp Lăng Vũ lau đi nước mắt chảy ra. Động tác nhẹ nhàng xúc động như len lỏi vào mỗi sợi dây thần kinh, cũng khiến chỗ sâu nhất trong nội tâm dâng lên từng vòng gợn sóng.
Nghĩ đến tối hôm qua, cảm nhận được người nọ đầy bi thương, lòng Lăng Vũ cũng đau đớn theo. Cái loại đau đớn này làm Lăng Vũ có chút hít thở không thông, muốn mở mắt ra nhìn xem người luôn xuất hiện ở trong mộng.
Cũng muốn trấn an người đã luôn ôn nhu với mình. Nhưng bản thân mình nổ lực như thế nào cũng không thể mở mắt ra.
Là bóng đè sao?
Người nọ hôn giằng co thật lâu, lâu đến thời điểm Lăng Vũ cảm giác sắp hít thở không thông, mới kết thúc nụ hôn tràn đầy bi thương kia, sau đó thả người. Bàn tay có chút thô ráp lại một lần nữa phủ lên khuôn mặt Lăng Vũ vỗ về vuốt ve.
Người nọ tựa hồ thở dài, đứng lại thật lâu mới rời đi. Vẫn như trước kia, nhưng tối hôm qua người nọ đợi lâu hơn một chút.
Là bóng đè sao? Thật sự là mộng sao?
Nghi vấn đó vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu Lăng Vũ. Hết thảy những gì tối hôm qua phát sinh, lại một lần nữa hiện lên trong đầu Lăng Vũ vào sáng sớm sau khi tỉnh lại.
Nghĩ đến nụ hôn có chút quyết tuyệt kia, tâm Lăng Vũ đột nhiên co rút đau đớn, giơ tay ấn ở ngực, muốn xoa dịu đau đớn. Rồi sau đó lại giống nghĩ đến cái gì, Lăng Vũ tức khắc từ trên giường bò dậy, đi đến tủ quần áo, đứng trước gương soi.
Khi nhìn vào gương, dấu sưng đỏ kia làm mặt Lăng Vũ thoáng chốc tái nhợt. Giơ tay không ngừng xoa xoa hai mắt của mình.
Không thể tin được, phòng mình thật sự có người tiến vào, lại còn mỗi đêm đều đối với mình làm việc như vậy. Là ai?
Lăng Vũ không ngừng phỏng đoán, nhưng đều bài trừ.
Mình thế nhưng không cách gì nghĩ ra là ai. Hơn nữa mỗi đêm người nọ đều sẽ tới, người nọ rốt cuộc là ai? May mắn người nọ cũng không phải muốn mạng mình, bằng không hiện tại mình cũng chỉ có thể đến âm tào địa phủ suy nghĩ vấn đề này!
Vô pháp nghĩ ra nguyên nhân, Lăng Vũ quyết định tạm thời đặt vấn đề này ở một bên, tính toán hai ngày này chú ý một chút, không thể ngủ say như vậy.
Giương mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt ở tủ đầu giường.
Đã 8 giờ, ngoài cửa phòng thế nhưng không có một chút động tĩnh, xem ra hai người kia còn ngủ chưa có dậy. Bỗng nhiên Lăng Vũ nhớ tới hôm nay là thứ bảy, hiểu rõ gật gật đầu, sau đó lại trở về trên giường.
Nếu không cần đi làm, vậy mình liền ngủ tiếp trong chốc lát, dù sao hôm nay cũng không có gì cần làm!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ nằm xuống nhắm lại đôi mắt xinh đẹp.
Ở thời điểm Lăng Vũ sắp ngủ, tiếng chuông điện thoại di động để ở ngăn tủ đầu giường vang lên. Thở dài một hơi, sau đó Lăng Vũ xoay người, mở ngăn tủ lấy di động ra. Nhìn dãy số, Lăng Vũ tức khắc bật dậy ngồi trên giường, sau đó ấn tiếp cuộc gọi đến.