Trần Nguyên giật mình tỉnh dậy, hắn ngơ ngác cố gắng nhấc lấy cái đầu của mình nhìn quanh bốn phía. Trời mưa tầm tả, từng hạt mưa như hạt cát nhỏ bắn xối xả vào mặt của hắn, khiến cho hắn phải khó khăn lắm mới nheo mắt nhìn được xung quanh mình.
“Giết”
“Nhanh, chém sạch những tên chiến sĩ kia cho ta, chỉ bắt lại phụ nữ thôi, nhanh lên”
“Giết, phụ nữ bọn chúng là của chúng ta. Hahaha…”
“…”
Trần Nguyên lúc này đột nhiên nhìn thấy một đám người chạy ở đằng xa, trên thân bọn họ khoác đầy những áo quần được làm từ những vỏ cây trông không khác gì những người ở thời đại nguyên thủy đang không ngừng hò hét chém giết gì đấy. Hắn lúc này chợt nghĩ đến, “cái quái gì, bọn này đang đóng phim dã sử à?”.
Trần Nguyên lúc này muốn đưa tay lên vuốt lấy những giọt nước mưa trên mặt mình để có thể nhìn được rõ hơn đám người kia, nhưng lúc này hắn chợt nhận ra, trên tay của hắn tràn đầy máu tươi. Trần Nguyên lúc này mới định thần nhìn lại, hắn lại đang được một người đàn ông to lớn cõng trên lưng chạy như bay trong rừng rậm, mà xung quanh hắn còn lấy vô số phụ nữ, trẻ em và những người cầm rìu đá mặt mày hung dữ cũng đang điên cuồng chạy.
Không đợi Trần Nguyên kịp nghĩ đến chuyện gì đang xảy ra, một tên đàn ông trung niên tay xách lấy một cây rìu đá vừa chạy vừa hét lớn,
“Tất cả mọi người tăng tốc lên cho ta, nhanh, phía trước chính là dãy Bắc Sơn, chúng ta phải nhanh chóng vượt qua dãy núi đó. Trần Vương, chạy nhanh hết sức cho ta, bằng mọi giá phải bảo vệ được tộc trưởng”
Tên đang cõng lấy Trần Nguyên chạy như bay lúc này cũng vô cùng tức giận mà hét lớn lên.
“Con bà nó, người cõng lấy tộc trưởng chạy trước, ta muốn chém giết lũ súc vật này. Con mịa nó, ta nhịn không nổi nữa rồi”
“Câm mịa đi và chạy nhanh lên cho ta, ngươi nghĩ ngươi bây giờ chém giết được mấy tên?”, tên kia nghe vậy thì chẳng tiếc lời mà chửi thẳng lấy tên đang cõng Trần Nguyên kia.
Tên kia tuy bị chửi tức sôi máu nhưng cũng không dám nói gì mà vẫn cấp tốc cắm đầu chạy. Tất cả đám người xung quanh cũng đều như vậy, Trần Nguyên lúc này để ý lấy nét mặt trên từng người, hắn không dám tin đây là bọn họ đang đóng phim, vì nét mặt sợ hãi của bọn họ quá chân thực.
Lúc này trên ngực hắn bắt đầu thấy nhói nhói đau, hắn giật mình cúi đầu nhìn lại. Trên ngực hắn giờ này là một vết chém vô cùng to tướng cắt sâu ngay đúng chính giữa vị trí xương ngực của hắn. Hắn nhìn vết chém sâu tới mức mấy cái xương sườn của hắn hình như đã bị vỡ vụ cả ra, hắn còn mơ hồ nhìn thấy cả lấy trái tim của mình đang đập.
“Giết”
“Xem các ngươi chạy được đi đâu, hahaha…”
“Con súc vật Lục Thanh, con mịa ngươi, cứ đợi đấy, sẽ có ngày chúng ta quay trở lại chém giết sạch đám súc vật các ngươi”, tên to lớn râu ria rậm rạp đang cõng lấy Trần Nguyên lúc này vừa chạy như bay vừa quay đầu chửi lớn.
“Hahaha… các ngươi chạy thoát khỏi tay ta rồi mới nói chuyện. Nhanh đuổi theo bọn chúng cho ta”, tên đang dẫn đầu đám người đuổi giết đằng sau kia cũng sảng khoái mà cười lớn.
Trần Nguyên lúc này thì nghi ngờ càng ngày càng đậm. Những người trước mắt của hắn này chẳng lẽ thật sự là những Dã man nhân hay sao? Vậy tại sao hắn lại ở nơi này? Trần Nguyên lúc này cũng chẳng dám suy nghĩ thêm mà chằm chằm nhìn lấy đám dã man nhân đang đuổi theo lấy sau lưng kia.
Nếu đây thật sự là không phải đóng phim, vậy chẳng khác nào là hắn đang bị một đám người truy sát hay sao? Hắn đã làm gì nên tội? Hắn vừa tính mở miệng hỏi thì đột nhiên một cơn nhói đau từ trong ngực của hắn phát ra, hắn nhịn không nổi mà lập tức bất tỉnh đi. Tuy bất tỉnh nhưng tai hắn mơ hồ vẫn nghe thấy đám người kia đang nói những chuyện gì.
Hơn hai giờ sau, bọn hắn mới vượt qua được dãy núi trong miệng Dã Man Nhân kia nói chính là dãy Bắc Sơn. Nhờ vào những cây bụi rập rạp của cánh rừng này mà bọn họ tạm thời cắt đuôi được đám người đang đuổi theo kia. Bọn họ giờ này vẫn chạy tiếp, bọn họ không dám ngừng bởi bọn hắn không dám chắc bọ Dạ Lang kia có dám đuổi theo hay không.
Tuy chỗ này đã khá xa địa bàn của bọn Dạ Lang kia nhưng mọi chuyện còn không chắc chắn được ak, bọn hắn giờ này còn sức nên vẫn tiếp tục chạy, quyết chạy đến khi không còn sức nữa mới thôi, chạy càng xa thì mới an tâm được. "Tiếp tục chạy về phía trước, cách bọn kia càng xa càng tốt, phía trước chính là dãy núi Đông Triều. Nơi đây ta và Trần Việt đã từng đi qua, tuyệt đối không có hung thú cùng bộ lạc khác, mọi người cứ yên tâm", Trần Vương quát lớn. "Hay là ngươi dẫn người mọi người tiếp tục di chuyển, ta cùng các chiến sĩ sẽ ở lại đây chặn bọn Da Lang kia nếu chúng có đuổi theo", Trần Giang lúc này nhìn Trần Vương đề nghị. "Không được, thứ nhất các ngươi không chặn được bọn hắn, chỉ chết thêm càng nhiều người hơn nữa mà thôi, thứ hai, nếu thấy bọn ngươi ở đây thì chúng có thể đoán ra được là các ngươi đang chặn đường bọn chúng vì bảo vệ chúng ta di chuyển về phía trước, vậy thì càng nguy hiểm hơn, chúng ta tuyệt đối không được để chúng phát hiện ra phương hướng của chúng ta di chuyển", Trần Vương trợn mắt nhìn Trần Giang nói. Trần Giang nghe Trần Vương nói có lý nên cũng không tranh luận gì thêm nữa, xốc lại thanh niên trên lưng, hắn lại tiếp tục dẫn đầu bọn người lao về phía trước. Lại tiếp tục chạy trốn mấy canh giờ sau, bọn hắn lúc này mới chính thức vượt qua được dãy núi tên gọi Đông Triều mà trong miệng tên kia nói. Vượt qua được dãy Đông Triều thì tất cả mọi người lúc này cũng đã vô cùng kiệt sức. Bọn họ vừa sợ hãi, vừa mệt lại còn cơn mưa kia lạnh thấu xương khiến bọn họ đã đuối càng thêm đuối.
"Trời cũng đã tối rồi, giờ bọn kia chắc chắn sẽ không dám đuổi theo chúng ta nữa, mọi người di chuyển lên phía trước một đoạn nữa, ta nhớ không lầm phía trước có một vách núi đá chắn ngang phía trước, đến đó chúng ta tạm thời trú ẩn qua đêm, sáng mai tính tiếp", một tên dã man nhân hạ lệnh cho tất cả mọi người. "Vâng", lúc này mọi người cũng đều mệt mỏi đồng ý với quyết định của tên dã man nhân kia. Tên kia lại cấp tốc chỉ huy lấy mọi người tản ra bốn phía tìm kiếm hang đá để ẩn nấp, tuy nhiên sau một lúc lâu mọi người tìm kiếm xung quanh vẫn không phát hiện ra được bất kỳ một cái hang đá nào. Tên kia cuối cùng đành hạ lệnh dựa sát vào vách núi dựng những căn “lều” tạm để trú ẩn qua đêm. Gọi là “lều” cho nó ngầu chứ thực chất chỉ là những cành lá cây ghép lại với nhau đính vào trên một cái khung được làm bằng các thanh cây nhỏ đan xen vào nhau mà thôi. Trời đã dần dần tối, nhưng mưa vẫn rơi ào ạt, đám người dã man nhân thì cũng đã bắt đầu dựng “lều” của bọn họ, bọn họ tuy mệt mỏi nhưng cũng không dám có một chút nào lơ là bởi vì bọn họ không biết đám người kia có còn tiếp tục đuổi theo hay không, một phần khác là sợ vì không biết bọn hắn giờ này có đi nhầm vào địa bàn của một bộ là nào khác hay không.
Tuy tên dã man nhân kia nói là lúc trước không có bộ lạc nào khác ở đây, nhưng ai biết được trong khoảng thời gian này lại có bộ lạc nào khác di chuyển đến chiếm lấy nơi đây làm địa bàn của mình hay không. Nếu một trong hai điều trên xảy ra thì chỉ sợ bộ lạc bọn hắn sẽ không còn có ai sống sót qua đêm nay.