Trần Nguyên lúc này lại đột nhiên giật mình tỉnh dậy. Hắn ngơ ngác nhìn lấy xung quanh, một lúc lâu sau hắn mới hoàn hồn lại. Hắn tưởng mình đã bị chém giết rồi chứ, nhưng khi nhìn thấy ngoài trời đã sáng thì hắn mới hoàn toàn bớt đi lo lắng trong lòng. Hắn thực sự sợ cảnh hôm qua hắn nhìn thấy lại chính là sự thật. Hắn hy vọng đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Hắn cố gắng ngồi dậy, hắn cúi đầu nhìn lấy ngực của mình. Hắn lúc này mới thật sự là hoảng sợ. Vết thương trên ngực của hắn vẫn còn ở đó, chỉ là hình như nó đang từ từ khép lại, xương cốt của hắn cũng giống như là đang được tự kết nối lại với nhau. Hắn không tin nổi vào mắt mình. Là thật sao? Hắn tự hỏi lấy bản thân mình.
Sau một hồi lâu, hắn mới định thần lại. Hắn từ từ hồi tưởng lại ký ức của mình. Hắn nhớ không lầm, lúc trước hắn đang còn trên đường đi học về thì gặp một trận chiều vô cùng to lớn. Cả người hắn lúc ấy ướt như chuột lột, vì tức giận mà hắn đã không tiếc lời chửi mắng lấy ông trời.
Hắn lúc ấy đạp xe lao như bay qua những con phố Sài Gòn. Trời mưa cũng khiến cho giao thông ở Sài Gòn dễ bị tắc nghẽn, khiến cho cả một đoạn dường dài vừa ngập nước lại vừa có vô số tiếng còi in ỏi không ngừng vang lên trong chiều mưa.
Hắn vì để tránh thoát khỏi cái đám tắc đường ấy mà nhấc lấy chiếc xe đạp cà tàng của mình leo cả lên lề đường mà phi. Trình độ tay lái của hắn phải gọi là đỉnh của chóp, cây cối, xe cộ dựng trên lề đường đều không thể ngăn cản được hắn. Lao đến đoạn ngã tư thì vẫn đang còn đèn đỏ, hắn lúc này vô cùng tức giận vì không vượt qua được.
Nhìn lấy đoạn đường giao kia thì hắn cũng không thấy có nhiều xe đi qua. Quyết tâm chơi liều, hắn cắn răng đạp mạnh bàn đạp mà phi qua. Tay vừa lái, mắt vừa nhìn lấy hai bên để né tránh dòng xe đang xuyên qua hắn kia.
“Rầm…. kíttttt…..”
Trần Nguyên lúc này nhớ lại, đây là những từ hình như đã được nghe lấy sau đoạn cuối cùng của ký ức đấy. Trần Nguyên lúc này vô cùng mơ hồ, nhưng đột nhiên trong đầu hắn lúc này mơ hồ một cơn đau lại ập tới. Hai tay của hắn cấp tốc mà ôm lấy đầu mình, răng thì nghiến chặt mà không ngừng chịu đựng cơ đau kia đang tra tấn hắn.
Sau một hồi lâu thì cơn đau cũng dần tan biến đi, Trần Nguyên lúc này nằm co quắp trên mặt đất, cả người của hắn vì đau đớn mà mồ hôi đã đổ ra như mưa. Hắn lúc này lồm cồm bò dậy, hắn chợt nhận ra trong đầu hắn lúc lại lại có thêm một đoạn ký ức khác. Một ký ức của một người vô cùng xa lạ, mà người này vô tình lại trùng tên với hắn.
Sau một hồi chỉnh lý lấy đoạn ký ức kia, hắn ngồi thất thần một hồi lâu. Hắn đã chết ư? Chẳng lẽ lúc ấy hắn đã bị tai nạn mà chết đi? Còn lúc này đây thì sao? Hắn lại được trong sinh vào thân thể của một người lại có trùng tên họ với hắn này.
Trần Nguyên thật sự không tin được vào chuyện này. Lúc trước hắn có đọc vô số truyện xuyên không này kia, nhưng hắn nghĩ chỉ có mỗi trong truyện mới có thôi chứ, hắn thật không dám tin rằng hắn đã xuyên không vào một cái thế giới mới này.
Nhưng sau tất cả những ký ức đã được dung hợp kia, Trần Nguyên lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Đám người kia thực sự là những dã man nhân? Sao hình dáng của họ không phải giống như sách dạy là bọn họ sẽ thường có phần trán thấp và bợt ra phía sau, mày nổi cao, xương hàm nhô ra phía trước, trên người vẫn còn một lớp lông rải rộng hay sao?
Nhưng đám người mà Trần Nguyên thấy trước mắt này hoàn toàn không khác gì những người hiện đại. Không những thế tướng tá lại vô cùng cao lớn và vạm vỡ không khác gì những vận động viên thể hình nổi tiếng ở thời hiện đại của hắn. Mà phụ nữ thì lại vô cùng xinh đẹp, làm da của họ thì lại vô cùng trắng nõn chứ không có chuyện là ngăm đen và lông lá như ở trong sách thường dạy.
Nếu bọn họ là người tối cổ thì tại sao tiếng nói của bọn họ chuẩn như thế, lại biết gọi tên của nhau. Rồi còn mấy cái dãy núi Bắc Sơn, Đồng Triều gì gì đó nữa, chúng lại còn được đặt cả tên nữa chứ.
Trần Nguyên thực sự không dám tin bọn họ là người tiền sử, nhưng những ký ức trong đầu vừa dung hợp kia của hắn lại khiến cho hắn không tin cũng không được. Bọn họ tuy vô cùng phát triển về ngôn ngữ, nhưng thức ăn của bọn họ vẫn là thịt sống, bọn họ vẫn chưa biết tạo ra lửa, vũ khí thì vẫn còn thô sơ là rìu đá, tuy họ biết cách làm lấy lều bằng lá cây nhưng bọn họ vẫn thích trú ngụ trong hang động.
Bọn họ vẫn còn tập tính sống theo bộ lạc, tổ chức săn bắn theo bầy đàn. Bọn họ không hề biết trồng trọt và chăn nuôi, mà bọn họ cũng chẳng biết cách dự trữ lấy thức ăn. Bọn họ vẫn sống theo cách săn bắt được ngày nào thì ăn ngày đấy, ngày nào không săn bắt được thì phải nhịn đói.
“Chẳng lẽ đây không phải là thời tiền sử của Trái Đất?”
Trần Nguyên lúc này cũng ngơ ngác tự hỏi lấy, vì mọi chuyện hắn thấy được, nghe được và dung hợp lấy trong ký ức của hắn lúc này khiến hắn không thể tin được.
Hắn thấy tất cả đều hoàn toàn khác xa lấy trong sách vở, chẳng lẽ sách vở đã viết sai, hoặc là thời tiền sử này có cái gì đó không đúng? Trần Nguyên lúc này cũng đưa tay vỗ vỗ lấy đầu mình mà không biết nên nghĩ như thế nào cho phải.
Trần Nguyên, hắn là sinh viên năm cuối trường Đại học Bách Khoa, chuyên ngành cơ khí chế tạo. Hắn học cơ khí là vì đam mê, từ nhỏ hắn đã thích mày mò đọc cả đống sách vở về máy móc với mong muốn sau này sẽ tự mình phát minh ra được một loại móc mới giúp ích cho xã hội.
Quê tận Quảng Bình, nhà nghèo, bố mẹ làm nông. Anh đầu của hắn thì chăm ngoan học giỏi nhưng vì gia đình nghèo khó nên anh trai đã không tiếp tục theo học, ở nhà chăm nom phụ bố mẹ, dành phần được tiếp tục đi học cho hắn. Hắn thì được bố mẹ vay tiền trợ cấp của nhà nước để đóng học phí đi học.
Tính tình của hắn thì cà lơ phất phơ bộ dáng, suốt ngày cứ hết đọc sách về nghiên cứu rồi lại đam mê vài ba cái truyện huyền huyễn, xuyên không này nọ rồi cứ mơ mộng một ngày được làm bá chủ thiên hạ thế này thế kia. Nhưng hắn được cái đầu óc rất nhanh nhẹn lại còn nhớ rất dai.
Nhớ có lần đi sinh viên tình nguyện ở một ngôi chùa, hắn được ông sư thầy kia cho mượn quyển sách tuyển tập các loại thuốc nam ở Việt Nam. Hắn chỉ đọc qua một lần là nhớ rõ như in từng hình dáng rồi công dụng các loại, hắn đi học võ, chỉ cần hắn nhìn ông thầy dạy võ đi bài quyền hai ba lần là có thể dễ dàng đi lại bài quyền đó không một sai sót. Đầu óc thì nói hay như thế nhưng sức khỏe của hắn thì lại không được tốt như những người khác, người hắn thì gầy như que củi. Tính tình thì lúc nào cũng âm trầm, nói chuyện thì cứng nhắc nên khiến cho mọi người xung quanh ai cũng cảm thấy là hắn khó tính, khó gần.
Trần Nguyên lúc này sờ sờ lấy vết thương trên ngực của mình như muốn tìm lấy viên bi đen mà hắn thường đeo trên ngực của mình. Hắn mang máng nhớ lại cái viên bi đen thui này là bố hắn nhặt được lúc đi làm rừng ở Quảng Trị, viên bi đen này có lẽ đã bị vùi lấp trong đất một thời gian rất lâu nhưng kỳ lạ ở chỗ là nó không hề bị rĩ sét hay bị cũ kỹ một chút nào cả.
Có lần hắn dung búa gõ mạnh vào viên bi nhưng viên bi cũng không bị vỡ nát hay sứt mẻ gì cả, cầm viên bi thì có cảm giác mát lạnh, như có thứ gì truyền vào trong người làm cho cơ thể hắn rất thoải mái, chính vì vậy hắn đã xin bố hắn viên bi này.
Hắn lấy một cái dây dù bện thật đẹp thành một vòng lưới bao xung quanh viên bi xong lại lấy một dây khác đeo lên làm thành một cái vòng dây đeo ở cổ của hắn.
Nhưng giờ đây Trần Nguyên không thấy được viên bi đen kia đâu nữa. Hắn nghĩ chắc viên bi đen kia đã rớt đi trong lúc hắn bị tai nạn kia rồi. Mà cũng có thể là những vật ở kiếp trước không thể mang xuyên qua theo hắn vào thế giới này.
Nhưng hắn không hiểu một điều, làm sao hắn có thể xuyên qua được nơi này. Theo nguyên lý thì hắn phải lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân cùng ông bà sau vụ tai nạn kia rồi mới đúng chứ. Hắn đột nhiên nghĩ đến viên bi đen kia, hắn tự nhủ, “chẳng lẽ là do viên bi đen kia mang ta xuyên qua đây hay sao?”
Thật sự ngoài viên bi đen kia thì hắn không thể tìm được một lý do nào khiến hắn có thể giúp hắn xuyên vào thế giới này sống lại thêm một kiếp được.
Nếu viên kia đen kia giúp hắn, vậy viên bi đen kia là gì? Vì sao bấy lâu hắn mang lấy viên bi đen kia lại không thấy được bất kỳ biến hóa nào từ viên bi đen kia cả?
Thôi dẹp, hắn giờ có nghĩ cũng nghĩ không ra được câu trả lời. Từ từ sau này thời gian sẽ trả lời cho hắn biết. Hắn lúc này chấp nhận hắn đã được xuyên qua sống lại ở một thế giới xa lạ nguyên thủy này.
Hắn tạm xem cái thế giới nguyên thủy này là một cái thế giới nguyên thủy khác so với thế giới nguyên thủy mà lúc trước sách vở thường miêu tả. Một thế giới nguyên thủy trước cả thế giới nguyên thủy trong sách vở kia.
Trần Nguyên lúc này tự nhủ với bản thân, “Dù sao được sống lại thêm một lần nữa cũng là quá tốt rồi, còn hơn là chết một cách vô ích. Hy vọng bố mẹ sẽ không quá đau lòng vì ta.
Đời trước ta đã không làm được gì nên hồn rồi, kiếp này cũng không thể sống một cách vô ích được. Để khi đến lúc sắp chết rồi mới ân hận thì cũng đã quá muộn màng rồi. Đây xem như là một khởi đầu mới của ta, từ nay trở đi, ta mới chính là Trần Nguyên”
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi