Đại Việt Chúa Tể

Chương 3: Hiện thực





Trần Nguyên bắt đầu chỉnh sửa lại những ký ức kiếp này của hắn. Hắn kiếp này cũng tên là Trần Nguyên. Cha của hắn kiếp này tên là Trần Việt, mẹ của hắn tên là Như Liễu, đã mất ngay sau khi sinh hắn ra do sinh khó.

Trần Giang là bác ruột của hắn, 40 tuổi, cũng chính là người đã cõng hắn trong lúc chạy trốn kia. Trần Vương, 37 tuổi, là chú của hắn, Trần Vương là người trầm tĩnh nhưng mỗi lần gặp bác hắn Trần Giang là lại biến thành hai đứa con nít, suốt ngày cãi lộn như chó với mèo.
Cha kiếp này của hắn chính là một người dũng mãnh, người đã đưa bộ lạc của bọn hắn đi từ nhỏ yếu đến càng ngày càng mạnh mẽ, khiến các bộ lạc khác phải kiêng dè. Nhưng trong một cuộc đi săn, vì cứu em mình là Trần Vương, Trần Việt đã xông vào ôm Gấu lớn nhảy xuống vách núi bỏ mạng.

Bộ lạc bọn họ đã không còn, từ khi vị tộc trưởng mạnh mẽ của bọn hắn chết đi thì bộ lạc Dạ Lang đã bắt đầu để ý đến bọn hắn, bọn Dạ Lang kia bắt đầu âm mưu thôn tính lấy bộ lạc của bọn hắn, cuối cùng điều gì đến cũng phải đến, kết cục đã dẫn đến cuộc chiến ngày hôm qua.

Trần Nguyên lúc này cũng không biết nên cảm thán như thế nào về số phận trớ trêu của mình. Hắn đúng là vừa mới được sống lại một lần nữa, nhưng khổ nỗi lại rơi vào hoàn cảnh bị kẻ khác đuổi giết.

“Tộc … tộc trưởng, người đã tĩnh”, lúc này đột nhiên có một người từ bên ngoài bước vào ngạc nhiên lên tiếng.

Trần Nguyên lúc này cũng giật mình nhìn lên, đứng trước mặt hắn lúc này chính là Nguyễn Mai, cũng chính là người mà theo ký ức của hắn kiếp này biết được nàng vẫn luôn thầm thương trộm nhớ hắn bấy lâu.

Nguyễn Mai nàng năm nay 16 tuổi, kém so với hắn hai tuổi. Đó là một cô gái vận một bộ áo quần làm từ lá cây mà xanh, tuy không được lộng lẫy rực rỡ, nhưng vẫn toát nên một vẻ tôn quý kiêu sa đến lạ lùng.

Không phải là tôn quý của phàm nhân khí tục mà là khí khái của một người có thể nắm trong tay thiên địa, là vương giả của đất trời, một nét kiêu sa vĩnh viễn trường tồn, thản nhiên trước thời gian, bất tử bất diệt.

Ba ngàn sợi tóc đen được buộc ngang bởi một sợi dây mà xám, tùy ý buông dài, ôm lấy một bờ vai, một vòng eo lả lướt đến hút hồn. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, rèm tơ lay động, xuất trần thoát tục, như tiên tử giáng trần cho phàm nhân chứng kiến, cho phàm nhân mộng ảo mà mê say.

Rồi ánh mắt của phàm nhân lại đưa lên cao, đến khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như ngọc không chút tỳ vết của thiếu nữ. Da trắng thịt trong, tinh khiết vô ngần, mịn màng như lụa.

Một nét ửng hồng thoáng qua đủ khiến bao người như ngất như ngây, một nụ cười nhẹ nhàng như khói xuân, ấm áp mà dịu êm. Nếu mơ hồ bắt gặp nụ cười đó, phàm nhân sẽ cảm thấy bao nhiêu buồn phiền uất hận liền tan biến đi như tơ trời! Ma lực cực lớn!

Một người con gái như vậy, thật như do linh khí của thiên địa dưỡng dục mà thành. Một tiên nữ hoàn mỹ không tì vết!

Trần Nguyên cũng bị vẻ đẹp của nàng khiến cho hắn ngây ngẩn cả người. Hắn thật sự dám cam đoan từ trước đến giờ cho dù là hắn đã được xem trên ti vi khôg biết bao nhiêu cô hoa hậu nhưng hắn chưa bao giờ gặp được một người con gái xinh đẹp đến thế.

Cho đến khi hắn bừng tĩnh lại thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu. Nàng chính là gái của Dương Liên, theo vai vế hắn phải gọi Dương Liên là gì, bởi Dương Liên là em gái của Dương Thanh, vợ của chú hắn Trần Vương.

Cha của nàng mất đi trong một trận dịch bệnh, lúc đó nàng vẫn còn đang rất nhỏ. Cũng bởi vậy, kể từ đó nàng bắt đầu theo các lão đầu trong bộ lạc học tập về cây thuốc và cách cứu chữa người bệnh.

Phía ngoài túp lều lá của hắn lúc này cũng có vô số tiếng bước chân đang dồn dập tiến đến.

“Tộc trưởng, người thấy trong người thế nào? Có đỡ hơn chút nào không? Thấy ngươi tỉnh lại rồi thật quá tốt, ta liền biết ngươi mạng lớn mà, y chang như cha của ngươi vậy, ha ha ha…”, Trần Giang thấy Trần Nguyên không có việc gì thì cười lớn lên tiếng.

“Im đi, cha hắn chết rồi, người so hắn với cha hắn là muốn hắn chết sớm như cha hắn hả? Ngươi muốn hắn chết sớm như cha hắn hay sao cái tên ngu này?”, Trần Vương nghe Trần Giang tên ngu kia nói ra những lời như vậy thì cũng tức giận mà quát lên.

“Im cái đầu nhà ngươi, ta nói là hắn giống cha hắn lúc nhỏ, ngươi có hiểu không? Ngươi đúng là không có não mà.”, Trần Giang cũng không chịu thua mà cãi lại.

Trần Vương lắc lắc đầy cười mỉa mai nhìn lấy Trần Giang. Trần Giang thì mặt mày lúc này bắt đầu đỏ bừng, đang chuẩn bị chửi lại thì bỗng nhiên đầu hắn bị một cánh tay vỗ lấy cái “Bốp”.

“Hai người cút ngay đi dùm ta, các ngươi không thấy tộc trưởng đang bị trọng thương a? Các ngươi muốn chết hay sao? Nếu muốn thì nói với ta một tiếng, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, còn bây giờ thì cút đi.

Tộc trưởng không sao là tốt rồi, tất cả mọi người lui ra ngoài đi, để tộc trưởng nghỉ ngơi. Trần Vương chỉ đạo tất cả mọi người không được lơ là cảnh giác cho ta”, một lão đầu từ trong đám người bước ra lên tiếng
“Vâng”. Trần Vương cùng Trần Giang cũng không dám cãi lại mà đều đồng thanh đáp.
Trần Vương nhìn lại người đàn ông trung niên vừa cả gan chửi đuổi đám người Trần Vương kia, hắn liền biết được người này hắn ngày thường gọi là lão Đình, lão đầu này tên Trần Đình, là phó tộc trưởng đời trước cả cha hắn.

Lão năm nay cũng tầm 80, 81 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, là một người có tiếng nói trọng lượng trong bộ lạc hiện giờ, ngoại trừ hắn ra.

“Tộc trưởng, vết thương của ngươi thế nào rồi, không có gì nguy hiểm chứ?”, Lão Đình giờ phút này nhìn lại Trần Nguyên dò hỏi.

“Ta không sao, vết thương cũng đã tốt lên rất nhiều rồi”, Trần Nguyên đáp.

“Đã khổ cực cho tộc trưởng rồi, chúng ta đều biết từ khi cha ngươi chết đi, ngươi đã phải mang theo rất nhiều áp lực rồi, nếu ngươi có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào gặp cha ngươi được nữa”. Nói đến đây, lão Đình cũng rơm sớm nước mắt.

“Ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì sẽ khỏi lại nhanh thôi, các ngươi cứ yên tâm”, Trần Vương an ủi lão.

“Vậy là tốt rồi, tộc trưởng cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, còn chuyện khác ta và Trần Vương sẽ sắp xếp.

Nói xong, lão Đình cũng không dám làm phiền mà nhanh chóng rời đi, để lại hắn một mình trong túp lều đơn sơ nhỏ bé này. Trần Nguyên nhìn theo đám người được gọi là con dân của hắn kia, hắn tự nhiên có chút nhói nhói lòng.

Đám người được gọi là con dân tương lai của hắn lúc này, ai nấy đều ngơ ngác với những khuôn mặt vẫn còn hằn sâu lên nỗi hoảng sợ cùng tuyệt vọng. Bọn họ vừa trải qua những khoảnh khắc kinh khủng nhất của cuộc đời họ.

Có lẽ đây sẽ chính là nỗi ám ảnh cho mãi đến sau này, nơi người thân của bọn họ đã nằm xuống, đã bị chém giết một cách giã man. Nơi bọn họ cảm nhận được sự tuyệt vọng, và cũng là ngươi khởi nguyên cho một tương lai mới của tất cả bọn họ.

Hắn dần dần suy nghĩ đến tình cảnh của mình, bộ lạc bọn hắn bị bộ lạc Dạ Lang truy sát, hắn chưa biết bộ lạc của mình đã bị thương vong bao nhiêu người nhưng hắn đoán chắc cũng không ít.

Bộ lạc của hắn giờ phút này đang đứng trước nguy cơ diệt vong, bây giờ chỉ cần bọn hắn gặp bất kỳ một bộ lạc nào xung quanh đây tấn công thì đều có thể dễ dàng tiệu diệt đi bộ lạc bọn hắn.

Không phải bộ lạc bọn hắn yếu đuối, mà giờ phút này mọi người trong bộ lạc của bọn hắn đều đang hoang mang, lại vừa trải qua cả ngày chiến đấu chém giết cùng chạy trốn, bọn hắn giờ phút này đều sức cùng lực kiệt cả rồi.

Trần Nguyên thấy đau đầu, lấy tay vỗ vỗ lấy trán chửi thầm. “Ông trời tính chơi ta à, vừa mới cho ta trọng sinh lại dồn ta vào chỗ chết, đâu có dễ như vậy a.”

Hắn cũng dần suy nghĩ đến những vấn đề quan trọng, hắn kiếp này lại chính là người dẫn đầu của một bộ lạc nhỏ, toàn là những man nhân. Có khi nào, trong thế giới mà hắn vừa hồi sinh này, tất cả bộ lạc đều là sơ khai như bộ lạc của hắn hay sao?

Nếu như cả khu vực này hay là toàn bộ thế giới này đều là man nhân, đều sơ khai thì thật sự quá dễ dàng cho hắn. Hắn tin tưởng với khả năng của mình, chẳng bao lâu hắn có thể là người đứng đầu thế giới này. Nhưng nếu như cả thế giới này đều không sơ khai như hắn nghĩ thì sao?

Chưa nói là cả cái thế giới này, chỉ đơn thuần khu vực rộng lớn xung quanh đây cũng cần phải quan tâm rồi. Có bộ lạc nào đã phát triển vượt bậc xung quanh đây mà bọn người bộ lạc của hắn vẫn không biết hay không? Hay tất cả đều như bọn hắn, man dân, sơ khai và chưa phát triển?

Nếu khu vực này của hắn có một thế lực mạnh mẽ như vậy trú đóng thì sẽ có hai khả năng có thể xảy ra. Khả năng thứ nhất đó chính là cầu mong thế lực kia là một thế lực tốt, hắn sẽ có hi vọng tìm được sự trợ giúp từ thế lực lớn này để phát triển bộ lạc của hắn.

Còn nếu rơi vào khả năng thứ hai, thế lực lớn đó là một thế lực tàn bạo. Vậy thì chính là nguy hiểm lớn đối với bọn hắn vào lúc này. Nếu gặp thế lực như thế này, bọn hắn chắc chắn phải cắm đầu lên mà chạy, chạy càng xa càng tốt.

Nhưng dù có là khả năng nào đi chăng nữa, thì Trần Nguyên biết với thực lực của bọn hắn bây giờ, bọn hắn hoàn toàn không có tư cách nói chuyện. Nói một cách vô cùng phũ phàng theo như quan điểm của thế giới này, thì đó chính là bọn hắn không có tư cách để sinh tồn.

Càng nghĩ hắn càng thấy mong lung về tương lai của mình. Hắn thật sự quá thiếu kiến thức về thế giới này, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chính hắn cũng không thể biết được tương lai của hắn sẽ đi về đâu.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí