Đại Việt Chúa Tể

Chương 4





Hắn dừng lại những câu hỏi mà hắn đặt ra đối với thế giới này. Hắn lúc này mới để ý lại bản thân của hắn.

Trong kiếp trước, hắn chính là một tên Trần Nguyên cả người gầy như que củi. Nhưng hiện tại đây, thân thể của hắn tráng kiện, hắn nắm chặt lấy nắm đấm mà cảm nhận được từng dòng sức mạnh dường như đang không ngừng cuộn cuộn tuôn chảy trong cơ thể của hắn.

Lúc này hắn cảm thấy vô cùng tự tin về sức mạnh của mình. Hắn không còn có cảm giác yếu đuối, nhỏ bé như lúc xưa nữa. Cảm nhận lấy sức mạnh mới của bản thân, Trần Nguyên cũng không ngừng lẩm bẩm, “đây chính là cảm giác của một kẻ mạnh hay sao?

Hắn thấy được cơ bắp của hắn cuồn cuộn chẳng thua kém một chút nào so với Trần Giang, Trần Vương đám người kia, hắn cảm nhận được giờ phút này tuy bị trọng thương nhưng hắn cũng có thể dễ dàng nâng lấy 50 ký.

Hắn không ngạc nhiên làm sao được, kiếp trước người hắn có lẽ vì thiếu ăn nên ốm nhếch, bưng bình nước suối 20 lít từ quán tạp hóa về phòng trọ hắn còn thở hổn hển ra đấy.

Hắn nhìn lại phía trước ngực của mình, ngực của hắn giờ này không còn thấy đau nữa. Vết thương lớn kia tuy vẫn còn nằm ở đấy, nhưng xương cốt bên trong cơ thể hắn cũng vô cùng nhanh chóng nối liền lại với nhau.

Tốc độ của xương cốt lành lặn lại nhanh đến mức hắn cũng phải ngạc nhiên. Đây là do ở thời đại này con người có khả năng hồi phục nhanh hay là do viên châu kia gây ra.

Hắn không khỏi liên tưởng đến do đặc trưng của thời đại này. Vì theo như ký ức kiếp này của hắn, con người ở thời đại này có tuổi thọ hai trăm, hai trăm năm mươi tuổi cũng là điều bình thường.

Chưa kể đến sức mạnh và tốc độ của bọn hắn cũng vô cùng lớn, ít nhất phải gấp mười lần so với những người ở thời đại của hắn. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn cũng dần có một cách giải thích cho vấn đề mà hắn thắc mắc này.

Đó chính là hung thú ở thời đại này vô cùng mạnh mẽ và hung dữ, ít nhất cũng phải gấp năm lần những hung thú mà hắn biết ở thời đại tiền sử kia của bọn hắn. Nếu những người ở đây đều không mạnh mẽ, không nhanh nhẹn.

Thì chắc sẽ không có được một người nào sinh tồn được ở thế giới này. Đây có lẽ chính là sự tiến hóa để thích nghi mà thiên nhiên ban cho bọn hắn. Trong môi trường sinh tồn cạnh tranh khắc nghiệt, chỉ có duy nhất kẻ mạnh mới là kẻ sinh tồn còn lại sau cùng.

Hắn nhìn lấy vết thương trên ngực của mình cũng chợt nhớ lấy viên bi đen kia. Viên bi đen kia đã theo hắn quá lâu, hình như từ lúc hắn đeo vào người mình cho đến trước khi chết thì hắn chưa bao giờ tháo nó ra khỏi.

Hắn cũng có một ý nghĩ, có lẽ chính viên bi đen kia đã cứu hắn 1 mạng, giúp hắn trọng sinh lại ở thể giới này, hoặc cũng không phải do viên bi đen kia, có lẽ là do kiếp trước hắn sống quá “đức độ” nên mới được trời thương cũng nên. “Ầm…” tiếng sét bỗng nhiên từ đâu vang lên như ý muốn phủ nhận cái suy nghĩ hão huyền của hắn.

Mà giờ phút này hắn cũng chẳng thèm quan tâm nữa, hắn thấy mình được sống lại thêm một lần nữa thật sự là quá tốt rồi, qua ký úc của lúc trước Trần Nguyên, hắn biết được lần này hắn được trọng sinh tại thời đại nguyên thủy, nhưng hắn cũng không dám chắc chắn đây có phải là Trái Đất nơi hắn đã từng sống hay là một hành tinh nào khác.

Bởi hắn từng xem nhiều chương trình khoa học khám phá trên ti vi bảo rằng ngoài trái đất ra vẫn còn nhiều hành tin khác có sự sống trong vũ trụ, chỉ là con người chưa khám phá được tới mà thôi.

Hắn từng đọc nhiều truyện xuyên không quay lại quá khứ, nên hắn càng hy vọng đây chính là trái đất, nếu là thật sự là trái đất thì hắn có một phần yên tâm hơn. Nhưng điều làm hắn bực mình hắn chưa từng đọc thấy một bộ truyện nào có nhân vật chính trọng sinh lại mà lại thảm hại như hắn.

Cả ngày thì bị đuổi giết, đêm đến thì không có một chỗ an toàn để nằm ngủ, rồi còn mấy thứ như bí kíp võ công kiếp trước, hệ thống, bảo bối, nhẫn trữ vật, nhân vật mạnh mẽ trợ giúp … blab la bla gì gì đó nữa hắn cũng chẳng thấy nổi.

“Haiz, chán chẳng buồn nói…thôi ngủ lấy sức đã, có gì mai tính tiếp vậy.”

Hắn thở dài, màn đêm dài đằng đẵng giữa núi rừng hoang vắng, cùng những cơn gió lạnh ào ào thay nhau xuyên qua từng mái lá của túp lều đơn sơ, thỉnh thoảng còn có những tiếng thú dữ săn mồi trong đêm gầm gú nghe rợn cả da người.

“Tên nhóc, ngươi thật may vì gặp được ta đấy, ta xin tự giới thiệu, ta chính là Chúa tể của vạn vật, ta đã khai sáng ra vạn vật trong vũ trụ, ban phát sự sống đến muôn nơi, cả những tên tư xưng là Đại Đế, Chiến thần gặp ta cũng phải cúi thấp đầu thần phục

Giờ gặp được ngươi cũng như là hữu duyên, ta cho ngươi một cơ hội làm người hầu cho ta, ngươi phải biết rằng không phải ai cũng có cơ hội đấy đâu, ngươi phải cố gắng mà trân quý a”, một âm thanh từ đầu Trần Nguyên vang lên.

“Ngươi là ai, ngươi đang ở đâu?”, Trần Nguyên giật mình ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng hắn không nhìn thấy được bất kỳ ai.

“Ta là chúa tể của vạn vật ngươi có thể gọi ta là sáng thế”, Trần Nguyên lại nghe thấy âm thanh kia lần nữa vang lên trong đầu hắn.

“Sáng thế cái đầu ngươi, ngươi là sáng thế vậy ai sáng thế ra ngươi? Ngươi đang ở đâu cút ra đây cho ta, dám ở đâu khua môi múa mép lừa gạt thiên hạ, lại còn bảo ta làm người hầu của ngươi, ngươi có tin ta đánh ngươi thành đầu heo hay không”, Trần Nguyên mặt mỉa mai giễu cợt nói.

“A, thằng nhóc này thật hỗn láo, không trị ngươi không được, ngươi có tin ta… thôi thôi, không nên chấp nhặt trẻ nhỏ, sẽ làm ảnh hưởng đến tuổi thọ của ta a”, âm thanh kia lại thở dài.

“Ngươi là ai?”, Trần Nguyên lại lần nữa dò hỏi.

“Xin tự giới thiệu, ta là chúa tể của vạn…”, âm thanh vang lên.

“Vạn, vạn cái đầu ngươi, cút ra đây cho ta”, Trần Nguyên chạy ra khỏi lều nhìn xung quanh hét lớn.

“Không ra được”, âm thanh kia đáp.

Trần Nguyên lúc này cũng vô cùng tức giận, cả ngày bị đuổi giết còn chưa nói, giờ lại từ đâu chui ra một tên điên nhân lúc hắn bị thương mà trêu đùa hắn. Trần Nguyên tức giận mà hét lên, “Ngươi đang ở đâu, giấu đầu lòi đuôi đâu phải là quân tử”.

Âm thanh kia đắc chí mà cười nói, “Ta không phải là quân tử”

“Bố khỉ, vậy là nãy giờ nói chuyện với tên nào xung quanh đây bị điên a, chẳng lẽ trong bộ lạc có người điên?”, Trần Nguyên nghi ngờ nhíu mày, hắn tính đi tìm mọi người trong bộ lạc hỏi thăm.

“Ngươi mới là tên điên đấy thằng nhóc”, âm thanh kia tức hổn hển chửi to lên.

“Ngươi giấu trong cái mai rùa nào nhanh cút ra đây cho ta”, Trần Nguyên lúc này cũng tức giận hét lớn.

“Ý ngươi bảo đầu ngươi là đầu rùa? oh, vậy là ngươi thừa nhận ngươi là một con rùa, ha ha ha…”, âm thanh kia cười lớn.

“Ngươi,… ngươi ở trong đầu ta?”, Trần Nguyên lúc này giật mình hỏi.

“Chứ ngươi nghĩ ta ở đâu?”, âm thanh kia đáp lại.

“Bố khỉ, chẳng lẽ ngươi là cái hạt châu kia? Vậy ta xuyên việt là do ngươi làm ra ak?”, Trần Nguyên nghi ngờ.

“Đúng vậy, nhanh nhanh quỳ lạy liếm chân ta để tỏ lòng thành kính đi”, âm thanh kia lại cao cao tại thượng đáp.

“Vậy là ngươi có thần thông, phép thuật, bảo bối, găng tay vàng…, nhanh nhanh ban cho ta chút, ví dụ như nhanh giúp ta thành Thần, ngươi có nguyện tâm nguyện gì thì ta sẽ giúp ngươi thực hiện quyết không một chút nháy mắt”,

Trần Nguyên chỉ chờ có vậy liền tràn đầy mong đợi đòi hỏi, tuy cái hạt châu này cũng không giống trong mấy truyện hắn đọc cho lắm nhưng ít nhất hắn cũng thấy được mình có bảo vật a.

“Vậy ngươi quỳ xuống liếm chân ta, ta sẽ hoàn thành ước nguyện cho ngươi”, âm thanh lần nữa cười ha hả vang lên.

“Cút, ta là chủ nhân của ngươi, ta ra lệnh cho ngươi”, Trần Nguyên lúc này bực mình đáp.

“Chủ cái đầu ngươi ấy thằng nhóc, ta mới là chủ nhân của ngươi, nhanh nhanh gọi ta một tiếng chủ nhân đi, ngoan có thưởng”, âm thanh lần nữa cười ha hả.

“Bà cụ nó, ngươi ngon bước ra đây, ta ngươi solo năm trăm hiệp, ta sẽ cho ngươi biết chủ nhân của ngươi như thế nào lợi hại”, Trần Nguyên cũng tức giận chửi ầm lên.

“Ngươi ngon bước vào đây, ta cho ngươi biết ai mới là chủ nhân”, âm thanh kia cũng tràn đầy khiêu khích.

“Ngươi ngon thì bước ra đây”, Trần Nguyên cũng chẳng chịu thua kém.

“Ngươi ngon thì vào đây”, âm thanh kia lại vang lên.

“Ngươi ngon thì ra đây”



Chửi lộn qua lại một lúc chợt âm thanh kia dừng lại nói, mà Trần Nguyên lúc này cũng mệt bở cả hơi tai, không ngừng thở dốc lấy.

“Chết bà, quên nói cho ngươi chuyện quan trọng rồi, thôi thôi, thế giới này yếu ớt quá không đủ để cho ta hồi phục được một chút nào cả, còn dư lại chút thời gian lại quên béng đi mất, tên người hầu của ta, ta chờ ngươi … i…i…”

Âm thanh nói xong liền im bặt, Trần Nguyên cũng giật mình vội hỏi,
“Này ngươi còn chưa nói cho ta ngươi là ai, ngươi sẽ giúp gì cho ta đây, ê, ngươi đi đâu rồi, ra đây cho ta”

“Nhanh ra đây, ta hứa sẽ nhường ngươi mười chiêu”



Nhưng dù cho hắn có la hét thế nào đi nữa thì âm thanh kia vẫn không còn vang lên nữa. Trần Nguyên lúc này cũng chán nản mà ngồi bệt cả xuống đất. Hắn thật sự muốn khóc lên mới được, hắn muốn chửi ông trời bất công với hắn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy ông trời có khi nào công bằng đâu mà giờ đi chửi ổng bất công. Thôi thì số hắn từ trước đến giờ đã gặp đầy chuyện xui xẻo rồi nên hắn cũng đã dần quen lấy mùi vị của nó.

Lúc đang vẫn vơ suy nghĩ trong đầu thì hắn đột nhiên nhận ra không gian bốn phía của hắn không ngừng biến ảo. Trước mắt của hắn dần dần hiện lên một cánh cửa vô cùng to lớn, nhưng điều kinh khủng chính là trên cánh của đấy tràn đầy máu huyết.

Hắn cũng vô cùng hiếu kỳ mà tiến gần đến cánh cửa kia để quan sát. Cái cánh cửa được làm bằng đá, cánh cửa kia cao đến nỗi hắn không thể nhìn thấy được điểm cuối cùng. Khi đứng trước cánh cửa này, hắn có một cảm giác bản thân hắn không khác gì một con kiến bé nhỏ.

Thấy cánh của kia có hé ra một khe hở vô cùng nhỏ, xung quanh khe hở nhỏ đó còn phát ra một vầng sáng. Hắn cũng không nhịn được hiếu kỳ mà hé mắt vào khe hở đó xem xem bên trong cánh cửa kia có gì. Nhưng điều bất ngờ chính là khi hắn vừa chạm vào luồng sáng, cả cơ thể của hắn liền bị hút vào trong luồng sáng kia.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí