Người đàn ông trung niên lúc này cũng chán nản mà ngồi lại vào ghế của mình. Hắn lúc này cảm thấy thật bất lực, Dương Cúc là đứa con gái mà hắn yêu thương nhất, hắn không dám để cho con bé buồn lòng.
Mà tên khốn kiếp kia lại dựa vào điểm này để không ngừng khiêu khích lấy hắn. Nhưng hắn lại không dám làm gì tên khốn kiếp này. Hắn là người đứng đầu cả một bộ lạc hùng mạnh như thế này, nhưng lại không làm gì được một tên lõi con kia.
Mấy lão đầu ngồi ở dưới nghe Trần Tô gọi người trung niên kia là cha vợ thì cũng sảng khoái mà cười vang cả đại điện. Bọn hắn còn là lần đầu tiên chứng kiến được tộc trưởng của bọn hắn cảm thấy bất lực trước một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như thế.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ là một trò cười lớn cho cả bộ lạc. Mà độ uy nghiêm của hắn chắc chắn cũng sẽ vô cùng giảm sút. Mấy lão đầu cũng thấy tội thay cho hắn.
“Ta thấy thằng nhóc đấy cũng hợp tính của ta đấy. Hahaha… người ta đã gọi ngươi một tiếng cha vợ rồi, ít nhất ngươi cũng nên gọi người ta là một tiếng con rể đi. Dù sao hắn với con bé cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, ngươi có trốn cũng không trốn được”
Đại lão thì rất khoái phong cách của Trần Tô mà không ngừng bôi thêm dầu vào cái nỗi đau của người đàn ông trung niên kia. Người đàn ông trung niên kia nghe Đại lão nói vậy thì cũng nhăn mày khó chịu, “Không gọi, lão muốn thì đi mà gọi hắn là con rể đi”
“Hahaha… Dương Phong à! Ngươi cũng đã già rồi, cũng bớt khó tính đi, chẳng lẽ ngươi muốn giữ con bé bên cạnh ngươi cả đời hay sao? Con chim nào trưởng thành rồi mà không bay khỏi tổ? ngươi cũng không thể che chở mãi cho con bé được”, Tài lão cũng nhìn người đàn ông trung niên Dương Phong mà nói.
“Đúng vậy à! Chúng ta đều thấy ngươi khó tính quá. Chưa già mà đã khó tính hơn chúng ta đây rồi, sau này cháu của ngươi làm sao dám nhận ngươi là ông ngoại đây. Cứ mãi giữ cái bộ mặt của ngươi như thế, không khéo cháu ngươi thấy ngươi còn chạy mất đấy chứ”, Hùng lão cũng gật gù mà đáp.
“Cha ngươi lúc trước có khó khăn như ngươi thế đâu. Ta nhớ lúc trước ngươi cứ khăng khăng lấy Thảo Tiên làm vợ, ta nhớ không nhầm thì cũng là ngoại tộc đấy thôi, dù có ai trong bộ lạc nói như thế nào nhưng cha ngươi vẫn luôn ủng hộ ngươi. Ngươi cũng nên học hỏi cha ngươi chút đi”
Minh lão cũng chen vào góp ý trong khi Ngũ lão thì vẫn thưởng thức trà không nói gì. Mấy lão đầu cứ lời ra lời vào cũng khiến cho Dương Phong ngồi ở trên càng thêm buồn bực trong lòng.
Hắn nghĩ không ra, sao lúc này đây, hắn trong mắt mấy lão đầu lại biến thành một tên khó tính rồi cơ chứ? Ta đâu có phải là không muốn con gái của ta lấy chồng? Ta đâu phải là muốn con gái ở bên ta mãi mãi.
Các ngươi không nhìn thấy hay sao, cái ta khó chịu ở đây chính là cái bộ mặt cùng nụ cười đểu cáng của thằng nhóc láo xược kia. Các ngươi có nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của tên kia không? Nếu mà ta không ngồi ở cái chức tộc trưởng này thì ta đã nhảy xuống tẩn cho hắn mấy trận rồi. Các ngươi có thật sự là đang giả mù hay là mù thật đây?
“Haiz… chuyện của tên kia, chúng ta sẽ cho người từ từ điều tra sau. Trước mắt cứ như Dương Phong nói, tạm thời giam giữ hắn ở trong thành của chúng ta đi. Sợ con bé đau lòng nên chúng ta cũng không thể áp dụng biện pháp cứng rắn được.
Nhưng nếu tên kia thật sự là nguy hiểm đối với chúng ta, thì ta nghĩ kiểu gì nó cũng sẽ từ từ lộ ra cái đuôi của mình mà thôi. Dương Phong, người cũng nên cử người bí mật liên tục giám sát hắn đi, tuy chỉ có một mình hắn nhưng chúng ta cũng không thể không đề phòng.
Vấn đề hiện tại bây giờ là bọn Khựa kia, ta đã nhận được tin tức truyền về. Bộ lạc Dạ Lang tay chân của bọn chúng phía sau lưng của chúng ta đã bị một bộ khác diệt sạch. Nhưng hình như bộ lạc mới thay thế vào này lại đi hợp tác với bọn Khựa kia.
Ta nghi ngờ tên con rể này của ngươi có thể là người của bộ lạc mới kia đi lạc vào địa bàn của chúng ta, cũng không loại trừ khả năng bọn Khựa sắp xếp cho bọn người của bộ lạc này làm như vậy”, Ngũ lão một lúc lâu sau mới lên tiếng.
Nghe được lời của Ngũ lão nói thì tất cả mọi người cũng bắt đầu im lặng, nếu tên con rể của Dương Phong này là người của bọn Khựa thì cũng không phải là ngạc nhiên gì. Nhưng nếu hắn là người của bộ lạc mới diệt đi bộ lạc Dạ Lang kia thì cũng đáng ngạc nhiên.
Tài lão lúc này nhìn lấy Dương Phong nói. “Ta nghĩ ngươi cũng phải nên tự mình đi tra hỏi con rể của ngươi đi, chúng ta đều biết việc này là vô cùng khó đối với ngươi vì ngươi sợ làm tổn thương con bé, nhưng việc này ảnh hưởng đến toàn thể bộ lạc của chúng ta, chúng ta không thể bỏ qua được”
Ngũ lão lúc này cũng tiếp lời. “Nhưng ngươi nên sử dụng biện pháp mềm mại thôi, đối phó với tên này, nếu như ngươi sử dụng phương pháp cứng rắn để tra hỏi, ta e sợ ngươi sẽ không nhận được kết quả gì tốt. Tên ngày tinh khôn hơn ngươi tưởng rất nhiều”.
Dương Phong nghe Ngũ lão nói vậy thì cũng âm thầm bỉu môi. Lão này tính xem thường ta không bằng thằng nhóc con kia hay sao đây. Đợi đấy, ta sẽ cho hắn biết thế nào là đau khổ khi giám chọc giận ta.
Minh lão lúc này cũng nhìn Ngũ lão hỏi thăm. “Còn phía bọn Khựa bên kia thế nào? Bọn Mãnh Long kia có hành động gì khác thường hay không?”
Trong bộ lạc Họa Hạ bây giờ, hầu hết các tin tức tình báo từ bên ngoài đều được lão Ngũ kiểm soát và nắm giữ. Bởi vì lão Ngũ phụ trách một lực lượng lớn quân đội do thám ở bên ngoài.
Mục đích của đám người quân đội của lão Ngũ không phải là do thám để mở rộng địa bàn giống như Trần Nguyên, mà là tập trung ưu tiên vào theo dõi mọi hành động của bọn Khựa, bọn Mãnh Long chó săn và thế lực phía bên kia sông kia.
Bộ lạc của bọn hắn không có tham vọng bành trướng, không có tham vọng thống trị. Bọn hắn chỉ muốn có được một nơi an bình để sinh sống, để phát triển, để mọi con dân của hắn đều được bình an.
Nhưng từ khi bọn Khựa tìm đến, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Điều này buộc bọn hắn phải cấp tốc phát triển một lực lượng do thám tình báo ở bên ngoài. Bọn hắn cần phải nắm được nhất cử nhất động của đối phương thì bọn hắn mới có thể tìm ra được con đường sống cho bộ lạc của mình.
Mà vị trí này không ai có thể đảm nhiệm được ngoài Ngũ lão. Ngũ lão dáng người cao nhưng gầy, mái tóc bạc phơ như tuyết cùng một bộ râu dài tới rốn. Ánh mắt của lão lúc nào cũng âm trầm bí hiểm, trên trán thì đầy những nếp nhăn do suy nghĩ quá nhiều.
Ngũ lão là người ít nói, suy nghĩ nhiều trước khi hành động. Điều này hoàn toàn đối ngược với bốn lão đầu còn lại. Cũng có lẽ vì lão Ngũ không thích chiến đấu nên tu vi cũng như sức mạnh chiến đấu của lão thì kém xa bốn người còn lại.
“Bọn hắn vừa đạt được một thỏa thuận ngưng chiến”, Ngũ lão âm trầm đáp.
Nghe ngũ lão nói ra thì tất cả năm người con lại đều im bặt. Đây không phải là một tin tốt lành gì đối với bọn hắn. Nếu bọn kia ngưng chiến, điều đó có nghĩa là bọn Khựa sẽ có thời gian rảnh rỗi để tiến hành đưa quân đi xâm chiếm.
Mà khi bọn hắn tập trung tất cả quân lực của mình lại, thì chắc chắn đó sẽ là một mối hiểm họa vô cùng kinh khủng. Kể cả dốc hết binh lực của bộ lạc Họa Hạ thì cũng chẳng có nghĩa lý gì so với bọn Khựa kia.
Bọn Khựa kia chưa muốn khai chiến với Họa Hạ là vì bọn hắn chưa muốn hao tổn binh lực của mình, làm như thế thì bọn hắn sẽ không có được lợi lộc gì trong cuộc chiến đối với bọn kia, mà thậm chí có thể sẽ nhận được những tổn thất vô cùng lớn.
Bọn Khựa kia muốn dẹp tan bọn kia trước rồi sau đó mới tính đến chuyện đánh tan các thế lực khác như bộ lạc Họa Hạ này. Điều này Dương Phong cùng những lão đầu ngồi ở đây đều đoán biết trước được.
Chính vì thế, bọn hắn lúc nào cũng âm thầm cầu mong cho bọn kia mãi mãi chiến tranh với nhau, có như thế bọn hắn mới được bình yên. Nhưng bây giờ đây, bọn kia lại tạm thời đình chiến, có nghĩa là bọn Khựa kia có thể mở rộng địa bàn của mình, thần phục thêm nhiều bộ lạc khác nữa để bổ sung cho quân lực của mình.
Đây chính là một mối họa vô cùng to lớn. Nếu để bọn Khựa thuận lợi tiến hành mở rộng quân đội của mình thì chắc chắn bọn Khựa kia sẽ chiếm được lợi thế trên chiến trường khi đối mặt với thế lực kia.
Vấn đề ở đây, một trong hai thế lực kia, dù là thế lực nào chiến thắng, thì bộ lạc của bọn hắn cũng không nhận được một kết cục tốt đẹp gì, bởi bọn hắn đều biết thế lực kia cũng tàn bạo không kém gì bọn Khựa.
“Chỉ trách cái đám Mãnh Long ngu xuẩn kia, bọn hắn đã dẫn rắn vào cắn chính người mình. Bọn hắn đã quên rằng bọn Khựa cũng là kẻ thù của bọn hắn hay sao? Bọn hắn đã quên đi những nhục nhã trước đây mà tổ tiên của bọn hắn đã phải chịu đựng hay sao?”, Đại lão nghĩ tới nguyên nhân dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay mà cũng bực mình chửi lớn.
“Cũng không trách được, mỗi bộ lạc đề có một cách để sinh tồn khác nhau. Bọn hắn chọn cách thần phục lấy kẻ thù của mình cũng không phải là điều gì không tốt đối với bọn chúng, ít nhất là bọn chúng vẫn giữ được tính mạng của mình”, Hùng lão lên tiếng giải thích.
“Lão Đại, ngươi cũng đừng bới móc đến mấy cái chuyện này làm gì. Ít nhất bây giờ bọn Khựa vẫn còn đối đầu kiềm chế với thế lực kia. Không có bọn Khựa tìm đến đây thì cũng là bọn kia mà thôi, cũng chẳng khác gì nhau là mấy”, Minh lão lúc này cũng lên tiếng.
“Mẹ bọn chúng, một đám súc vật”, Đại lão cũng bực mình mà chửi tục lên.