Ngũ lão sau khi nghe một hồi thì cũng lên tiếng. “Các ngươi nghĩ sao nếu chúng ta cũng tiến hành mở rộng địa bàn, thần phục các bộ lạc khác. Chúng ta cũng không thể trơ mắt ngồi bọn chúng mở rộng quân đội của mình được. Lúc này, chúng ta không thể ngồi yên được nữa, chúng ta cần phải hành động”
Nghe Ngũ lão nói vậy, Đại lão lập tức hưởng ứng. “Lão Ngũ nói đúng, chúng ta không thế cứ trơ mắt ra mà nhìn được. Chúng ta đã an bình quá lâu rồi, nhưng trong an bình, chúng ta được cái gì?
Chúng ta càng ngày càng mạnh mẽ hơn sao? Đây là chúng ta đang an bình hay là chúng ta đang ngồi chờ chết? Ta sẽ đích thân dẫn quân đi mở rộng địa bàn, các ngươi thấy sao?”
Nghe Đại lão và Ngũ lão lên tiếng thì ai nấy cũng đều trầm tư. Mở rộng địa bàn không phải là không được, nhưng trong tình thế nhạy cảm bây giờ, nếu như để bọn Khựa kia phát hiện ra thì sao?
Nếu vậy chẳng khác nào là bộ lạc bọn hắn trực tiếp đi khiêu khích lấy bọn Khựa kia? Đây cũng không phải là một kế sách thông minh. Nhưng nếu bọn hắn không ngăn cản bước chân của bọn Khựa thì ai sẽ ngăn cản vào lúc này?
“Vấn đề này, ta sợ có chút khó khăn. Không phải là làm không được, nhưng nếu như chúng ta làm không khéo thì chúng ta sẽ phải đối mặt với sự nổi giận của bọn Khựa. Vậy thì được cũng chẳng bằng mất”, Dương Phong lúc này cũng nhíu mày suy nghĩ.
“Các ngươi có nhớ tới những lời của tên con rể Dương Phong nói lúc nãy hay không?”, Ngũ lão lúc này bất chợt nhìn tất cả mọi người hỏi.
“Những lời của tên nhóc vắt mũi chưa sạch kia Ngũ lão để ý đến làm gì”, nghe nhắc tới Trần Tô, Dương Phong cũng cảm thấy bực bội trong lòng.
“Ngươi chưa hiểu ý của ta rồi! Ý của ta ở đây là nếu tên kia thực sự là người của bọn đã diệt bộ lạc Dạ Lang kia, vậy tại sao bọn Khựa có thể thần phục được bọn hắn mà chúng ta không thể làm được?
Vấn đề ở đây là lợi ích mà chúng ta đem đến cho bọn chúng có nhiều hơn bọn Khựa hay không mà thôi. Ta vừa mới nghĩ ra một kế sách, chúng ta vừa có thể thần phục thêm nhiều bộ lạc khác để mở rộng địa binh lực của chúng ta.
Nhưng bọn Khựa dù có biết cũng không thể làm gì được chúng ta, đến lúc đó chúng ta cứ vờ như không biết là xong”. Ngũ lão lên tiếng giải thích.
Năm người con lại nghe Ngũ lão nói tìm ra được kế sách vẹn toàn thì đều cùng hướng về lão với những ánh mắt tràn đầy sự mong đợi. Thấy vậy, Ngũ lão cũng điềm nhiên mỉm cười,
“Kế sách của ta đó chính là để bộ lạc của thằng con rể Dương Phương thay chúng ta đi thần phục các bộ lạc khác”
“Kế sách này liệu có ổn không? Thứ nhất, ta sợ bọn hắn không chịu. Thứ hai, ta sợ bọn Khựa sẽ gây khó dễ cho chúng ta”, Tài lão nghe vậy thì cũng trầm ngâm.
“Không có gì là không ổn cả. Chỉ cần chúng ta cho bọn chúng nhiều lợi ích hơn bọn Khựa kia, ta chắc chắn bọn chúng sẽ chịu thần phục chúng ta. Những bộ lạc nhỏ như bọn hắn, có bộ lạc nào là không vì miếng ăn mà làm việc cơ chứ?
Còn vấn đề của bọn Khựa, ta nghĩ không cần phải sợ. Chúng ta đầu tiên là thần phục lấy bộ lạc kia, sau đó chúng ta vẫn để chúng ngoài mặt thì thần phục bọn Khựa, nhưng sau lưng thì lại làm việc cho chúng ta. Làm như vậy thì bọn Khựa chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì.
Với tính cách của bọn Khựa, ta biết bọn chúng đều xem thường tiếp xúc với mấy bộ lạc nhỏ như thế này. Những điều mà bọn hắn làm với bộ lạc này chắc chắn cũng chỉ là ra lệnh rồi sau đó đến kiểm tra mà thôi.
Trong khi chúng ta đâu, chúng ta ở ngay sát vách bọn chúng. Chúng ta chiếm được rất nhiều thuận lợi hơn so với bọn Khựa. Nếu kế hoạch này thành công, chúng ta sẽ vừa mở rộng được binh lực của mình, lại vừa ngăn cản được bọn Khựa mở rộng binh lực của chúng.
Cũng có thể gọi là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng để thực hiện được kế hoạch này, chúng ta cần phải phụ thuộc rất nhiều vào Dương Phong. Dù sao đó cũng là con rễ của hắn à.
Với thái độ của tên kia, ta đoán hắn chắc chắn cũng có vị trí không nhỏ trong bộ lạc kia. Chỉ cần chúng ta thuyết phục được hắn thì chúng ta tăng thêm cơ hội để thần phục lấy bộ lạc bọn kia”, nói đến đây, Ngũ lão nhìn chằm chằm lấy Dương Phong.
Dương Phong bị tất cả mọi người nhìn đến mình thì cũng vô cùng bực bội. Thế quái nào lại dính dáng đến ta trong kế hoạch đấy? Mấy lão này hình như còn có ý bắt ta đi lấy lòng cái tên khốn kiếp kia nữa chứ.
“Không được, ta không đồng ý”, Dương Phong thẳng thừng phất tay từ chối.
“Chẳng lẽ ngươi để bộ lạc của chúng ta rơi vào tình cảnh bị bọn Khựa kia thần phục chà đạp vì sự ích kỷ của ngươi hay sao?”, Đại lão không cả nể mà chỉ thẳng mặt Dương Phong mắng.
“Dương Phong à, ngươi hãy vì đại cục mà nhẫn nhịn một chút đi. Chúng ta cũng không có bắt ngươi đi chết thì ngươi lo cái gì, chỉ là đi lấy lòng con rể của ngươi mà thôi. Dù sao ngươi và hắn cũng đã là người nhà rồi, lấy lòng hắn ngươi cũng không mất mặt gì. Ta nói như thế mọi người thấy có đúng không?”
Nghe Minh lão lên tiếng thì tất cả các lão đầu đều gật gù cho là đúng. Mà Dương Phong cũng không biết nên phản bác như thế nào nữa. Hắn có tức giận tên kia đến mấy thì cũng không thể vì một tên khốn kiếp mà đưa bộ lạc của mình vào chỗ chết được.
Cho dù là nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn thấy vô cùng khó chịu trong lòng. Hắn bực bội lên tiếng. “Ta sẽ cố gắng xem thử thế nào, nếu không được thì chúng ta phải tìm cách khác. Ta không tin là không có cách khác cho chúng ta. Ta không muốn dựa vào tên khốn kiếp kia”
“Vậy thì chúng ta tạm thời cứ quyết định như vậy đi. Còn vấn đề tìm kiếm thêm kế sách thì chúng ta sẽ từ từ nghĩ thêm sau. Vấn đề này chúng ta cho càng ít người biết càng tốt.
Chuyện làm việc với bộ lạc kia thì để cho lão Ngũ đi, dù sao mấy vấn đề này lão Ngũ đều giỏi hơn chúng ta. Còn nữa, các ngươi cũng sắp xếp tăng cường cẩn mật cùng huấn luyện binh lính đi.
Lần này chúng ta đều không biết được vì sao tên kia lại vào được thành của chúng ta, cái này chính là một thất bại quá lớn của chúng ta. Các ngươi cũng đừng nên xem nhẹ vấn đề này, không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu”, Tài lão thâm trầm căn dặn.
Nghe được lão Tài nhắc nhở, tất cả đám người cũng âm thầm gật đầu tán thành. Thứ nhất, đây là chuyện vô cùng hệ trọng, nếu để lọ cho bọn Khựa biết được thì chẳng khác nào bọn họ tự lấy đá đập chân mình.
Trong bộ lạc của bọn họ chưa chắc là không có người của bọn Khựa kia. Chuyện này không thể lường hết được, vì vậy càng phải cẩn thận càng tốt. Nên chuyện này bọn họ cũng phải giao cho lão Ngủ, chỉ có duy nhất lão Ngũ mới đủ thông minh để kiểm soát được bí mật này.
Thứ hai, để Trần Tô lọt vào thành trì của bọn hắn một cách không ai biết không ai hay là một sai lầm quá lớn. Điều đó chứng tỏ rằng bọn họ canh phòng vẫn chưa đủ cẩn mật, vẫn còn quá nhiều sai sót. Việc khẩn cấp bọn hắn cần làm là phải tìm ra những sai sót này để lấp lại.
Trong lúc bọn người Dương Phong đang thảo luận thì Dương Cúc và Trần Tô đang ở trên xe ngựa của mình trên đường về phủ. Trên xe, Dương Cúc không ngừng trách cứ Trần Tô vì sao lại dám nói những lời như vậy trước mặt của cha nàng.
“Ta nói đều là sự thật à, nàng không tin ta hay sao? Dù sao, ý định của ta đến đây đều là muốn tốt cho bộ lạc của nàng mà thôi. Mục tiêu chính của chúng ta cũng chính là bọn Khựa kia, chỉ trách là cha nàng quá cứng đầu không chịu suy nghĩ”
Trần Tô lúc này cũng bực dọc oán trách Dương Phong. Dương Cúc nghe vậy thì cũng đành than thở.
“Thiếp tin chàng là có ý tốt, nhưng cái thái độ nói chuyện của chàng với cha… haiz, đúng là đàn ông nói chuyện với nhau. Ai cũng không chịu nhường nhịn ai một chút nào cả, chàng không thể nhường cha thiếp một chút hay sao.
Thiếp đã nói rồi, cha thiếp vốn là người cứng nhắc và nóng tính. Ông ấy vốn thích ngọt không thích mặn, nếu đổi cách nói chuyện của mình, thiếp tin chắc ông ấy sẽ nghe chàng”
“Không, ta lười nói chuyện với cha nàng. Thôi, dù sao cũng được ở lại bộ lạc của nàng ăn nhờ ở đậu. Hahaha… bộ lạc của ta lại đỡ phải tốn cơm. Đi, nàng dắt ta đi dạo xem khắp thành trì của nàng xem sao”
Trần Tô lười quan tâm đến chuyện này mà đánh sang vấn đề khác. Đi thăm quan mọi nơi trong thành trì này, đó mới là mục đích chính. Còn chuyện hắn bị giam giữ ở đây? Nói đùa, thâm nhập vào có thể là hơi khó nhưng hắn tự tin rằng hắn có thể dễ dàng trốn thoát ra khỏi đây nếu hắn muốn.
“Được, vậy thiếp sẽ dẫn chàng đi dạo. Dù sao chàng cũng chưa quen thuộc ở nơi này, sau này nơi này sẽ chính là nhà của chàng”, Dương Cúc hạnh phúc mà ngả vào lòng của Trần Tô.
Trần Tô cũng khoan khoái mà ôm ấp nàng, hắn cũng thấy mình có lỗi với nàng, nhưng hắn vẫn không thể tiếp tục lừa dối nàng được. Tuy không thể phụ tấm lòng của nàng, nhưng hắn cũng không thể phụ lại đại ca của hắn, những con dân của hắn được. Để vẹn toàn được đôi bên cũng không phải là dễ.
Xe ngựa đang chầm chậm dạo qua những con phố tập nập người qua lại thì bỗng nhiên từ phía trước có một tiếng quát lớn vang lên, khiến cho cả xe ngựa bị đứng khựng lại.
“Đứng lại”, một người thanh niên vận trên người một chiến bào ngăn cản lấy xe ngựa lớn tiếng quát. Đằng sau hắn là hai mươi tên lính đằng đằng sát khí.
“Xin hỏi La Tập tướng quân có điều gì chỉ bảo”, nhận ra người đứng trước xe ngựa, phu xe liền lập tức nhảy xuống chắp tay cung kính nói.
“Ở trong xe kia có phải là chở lấy một tên lạ mặt đột nhập vào bộ lạc của chúng ta? Chúng ta cần phải bắt hắn về tra hỏi”, La Tập lạnh lùng nói.