Trần Nguyên lúc này ngồi trong phòng chỉ huy, vị trí của hắn chính là một ghế ngồi lớn, phía trước là một cái bàn hình chữ nhật, hai bên bàn còn bố trí hai hàng ghế ngồi nhỏ khác với mục đích làm nơi làm việc cũng như họp bàn kế hoạch.
Người cầm bánh lái con tàu chỉ huy này chính là Bùi Chân, hắn lúc này đang không ngừng điều khiển bánh lái hướng con thuyền nhắm thẳng phương hướng đã chỉ định từ trước mà lao tới.
Bởi vì không có phương tiện truyền tin từ xa, vì vậy tất cả những con thuyền của bọn hắn đều bắt buộc phải liên lạc với nhau qua những ám hiệu phát ra từ một người đứng trên đài qua sát cao của mỗi con thuyền.
Những con tàu của bọn hắn đã vô cùng thuận lợi băng qua sông Nhị Hà để tiến nhập vùng đồng bằng sông Nhị Hà vẫn đang còn chìm ngập mênh mông trong nước kia. Dựa trên mức độ ngập nước từ bên phía Đại Việt bọn hắn, Trần Vương chắc chắn rằng vùng đồng bằng Nhị Hà này hiện tại đang bị ngập cao ít nhất cũng phải gần mười mét nước.
Cũng chính vì vậy mà Bùi Chân chẳng ngần ngại cho thuyền lao thẳng vào vùng đồng bằng Nhị Hà ngập nước kia mà không hề lo sợ bị mắc cạn. Bởi vì những con thuyền của bọn hắn vô cùng to lớn và nặng nề, nên nếu như vùng này có độ sâu nước chừng khoảng hai đến ba mét trở lại thì chắc chắn hắn sẽ không dám cho thuyền đi vào.
Nhưng nay tất cả đều vô cùng thuận lợi đối với bọn hắn, đoàn thuyền cũng vì thế mà theo hàng loạt nhịp mái chèo khuấy nước mà lao vun vút đi. Trần Nguyên lúc này đứng trên mạn lầu chỉ huy nhìn ra quang cảnh bốn phía xung quanh.
Trước mắt hắn giờ này không khác gì khung cảnh của vịnh Hạ Long với một mảnh mênh mông bát ngát nước, xen lẫn vào đó chính là vô số ngọn núi lớn nhỏ chập chùng nhô cao lên khỏi mặt nước.
Trần Nguyên đăm chiêu chăm chú nhìn lên những ngọn núi còn sót lại cuối cùng sau trận lũ lớn vừa qua. Hắn thấy được có rất nhiều ngọn núi lớn đang có vô số động vật sinh sống ở trên đấy.
Có lẽ do mực nước dâng cao đã khiến cho những loài động vật này theo bản năng mà hướng đến chỗ cao hơn để tìm chỗ lẫn trốn. Cũng bởi chính vì vậy mà những động vật này mới sống sót qua được trận mưa lũ vừa qua.
Nhìn những đàn heo rừng béo ngậy, những đàn hươu ngơ ngác nhìn nhau, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một vài con gấu, con hổ đang xa xa trông chừng bọn hắn cũng khiến cho Trần Nguyên không khỏi phấn khích ở trong lòng.
Đúng là trời đã giúp hắn, bọn thú hoang kia bây giờ không khác gì bị nhốt trong lồng, đang chờ Trần Nguyên đến bắt chúng. Nhẩm đếm số lượng thú hoang mà trước mắt Trần Nguyên nhìn thấy được, hắn không khỏi phấn khởi như điên bởi vì số lượng thật sự là quá nhiều.
Đây chỉ mới là những ngọn núi ở mà hắn có thể nhìn thấy được, vậy những ngọn núi xa hơn kia đâu? Nếu tóm gọn được toàn bộ bọn thú hoang này, thì chắc chắn nền chăn nuôi của đất nước Đại Việt sẽ có những bước tiến vượt bậc.
Trần Nguyên lúc này cũng không khỏi âm thầm may mắn. May mắn vì hắn đã sớm cho chế tạo ra những con thuyền lớn như thế này. Chứ nếu không, hắn cũng chẳng có cơ hội để qua tới đây, cũng chẳng có cơ hội để thu thập đám thú hoang này.
Hắn lúc này mới hiểu được nguyên nhân vì sao những đất nước lớn thời hiện đại của hắn lại chú trọng đến việc đầu tư phát triển khoa học kỹ thuật đến như vậy. Bất cứ một ngành nghề, lĩnh vực nào đi chăng nữa thì hầu hết tất cả các nước lớn cũng đều áp dụng khoa học kỹ thuật vào.
Khoa học và kỹ thuật góp phần tạo ra những thiết bị lao động, công cụ làm việc với phương pháp hiện đại hơn, giúp rút ngắn thời gian làm việc cũng như bảo đảm được năng suất lao động cho con người.
Vì thế, khoa học hay kỹ thuật chính là những nguyên tố đắc lực giúp thúc đẩy phát triển nền kinh tế tri thức ngày càng được nâng lên được một tầm cao mới.
Không chỉ có lợi ích cho nền sản xuất, năng suất lao động,.. Lợi ích của khoa học còn là sự thúc đẩy chuyển dịch cơ cấu kinh tế, phân chia được nhiều ngành nhỏ và khai thác được nhiều thị trường ngách nhằm tạo cơ hội làm việc cho tất cả mọi người, tiếp cận được với nền kinh tế thế giới để học hỏi và phát triển nền kinh tế đất nước.
Đối với lợi ích cho sức khỏe, khoa học và kỹ thuật ngày càng phát triển và phát minh ra được nhiều loại vắc xin, tiêm phòng, máy móc ứng dụng, thiết bị y tế hiện đại hơn,..
Bên cạnh đó, nhờ các kỹ thuật khoa học được cải tiến mà môi trường cũng được cải tạo, giảm sự ô nhiễm môi trường do hệ thống rác thải, nước ô nhiễm, … Từ đó, là những minh chứng cho việc khoa học đã góp phần lớn bảo vệ sức khỏe của con người.
Đối với giáo dục, khoa học phát triển giúp cho nền giáo dục ngày càng có nhiều phương pháp giảng dạy hiện đại hơn, nâng cao tầm tri thức, học hỏi và trau dồi kiến thức để nâng cao trình độ.
Đối với sản xuất – kinh doanh, khoa học kỹ thuật góp phần cho sự phát triển và hoàn thiện các cơ chế quản lý hoạt động nguồn sản xuất cũng như hoạt động kinh doanh của mỗi doanh nghiệp, bổ sung kỹ thuật, thiết bị hiện đại hóa để doanh nghiệp có nhiều hơn cơ hội phát triển xã hội và đất nước
Bởi vì ý thức được sự quan trọng của khoa học kỹ thuật trong sự phát triển của đất nước nên hắn từ đầu đã rất chú trọng vào vấn đề ưu tiên phát triển khoa học kỹ thuật này. Tuy nhiên, giờ nhận định lại, hắn thấy bản thân hắn vẫn chưa có được những đầu tư mạnh mẽ hơn nữa vào lĩnh vực này.
Đây cũng chính là thiếu sót của hắn. Hắn âm thầm suy nghĩ sau chuyến đi này trở về, hắn nhất định phải ưu tiên hơn nữa trong việc phát triển khoa học kỹ thuật. Hắn cần phải khuyến khích và tạo điều kiện hơn nữa cho tất cả con dân của hắn đều có cơ hội được tiếp xúc với khoa học kỹ thuật.
Có như vậy thì nền khoa học kỹ thuật của đất nước Đại Việt mới càng nhanh chóng đi lên. Có trăm cái đầu, ngàn cái đầu suy nghĩ chắc chắn sẽ tốt hơn là một vài cái đầu suy nghĩ.
“Báo cáo Đại đế, chúng ta đã gần đến địa bàn của bộ lạc Miên Việt thưa Đại đế”, trong lúc Trần Nguyên đang trầm tư suy nghĩ thì bất chợt một tiếng báo cáo của Bùi Chân vang lên.
“Đến rồi? nhanh vậy sao?”, Trần Nguyên lúc này cũng bất ngờ quay lại hỏi.
“Vâng thưa Đại đế, chúng ta đã gần tiến vào địa bàn của bộ lạc Miên Việt thưa Đại đế. Lúc trước chúng ta phải đi đường vòng tốn rất nhiều thời gian, nhưng nay thuyền của chúng ta không gặp bất kỳ cản trở gì, chúng ta thẳng tiến một mạch nên mới nhanh như vậy thưa Đại đến”. Bùi Chân mỉm cười cung kính đáp.
“Ngươi chắc chắn đây chính là địa bàn của bộ lạc Miên Việt chứ?”, Trần Nguyên nhìn bốn phía xung quanh nghi ngờ hỏi.
“Thần chắc chắn đây chính là địa bàn của bọn Miên Việt thưa Đại đế, không thể nào sai được”, Bùi Chấn nghe thấy Trần Nguyên nghi ngờ thì không khỏi vỗ ngực chắc như đinh đóng cột đáp.
“Sao ngươi nhớ được hay vậy? Lần trước ta nhớ ngươi cũng đi theo ta có một lần mà thôi. Ta có lời khen cho trí nhớ xuất chúng của ngươi đấy”, Trần Nguyên thấy Bùi Chân tự tin như vậy thì cũng không tiếc lời mà khen ngợi hắn.
Hắn nhớ đúng là lần kia bọn hắn có đến đây để “mượn” đề về dùng tạm một lần. Nhưng giờ quay trở lại nơi đây, cảnh vật xung quanh chỉ có mênh mông nước và một vài ngọn núi lớn nhô lên cao, hắn cũng chẳng tài nào nhớ nổi đây có phải là địa bàn của bọn Miên Việt kia hay không.
Tên Bùi Chân này cũng chỉ có đi theo hắn có một lần, nhưng hắn lại có thể giữa khung cảnh như thế này mà nhận ra được đây là địa bàn của bộ lạc Miên Việt thì cũng thật không tầm thường một chút nào.
Trần Nguyên âm thầm nhìn Bùi Chân gật đầu tự nhủ, lần sau về phải kiếm một công việc gì thích hợp hơn cho trí nhớ xuất sắc này của hắn mới được. Có như vậy thì hắn mới có thể phát huy được tối đa sở trường của hắn.
“Đại đế quá khen, chỉ là chỗ nào thần có thể quên nhưng chỗ này thì thần không thể nào quên được thưa Đại đế”, Bùi Chân nghe Trần Nguyên nói vậy thì cũng bất chợt có một chút tức giận hiện lên trên khuôn mặt của hắn.
“Ồ vậy à? Ta thật hiếu kỳ đấy”, Trần Nguyên nghe vậy thì cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn lấy Bùi Chân.
“Báo cáo Đại đế, báo cáo Bùi đội trưởng, cách đây không xa, chúng ta phát hiện có dấu hiệu của con người đang sinh sống thưa Đại đế”, lúc này đột nhiên có một binh sĩ cấp tốc chạy đến báo cáo.
“Bùi Chân, ngươi chỉ huy hạm đội tiến hành di chuyển áp sát ngọn núi kia. Lấy những ngọn núi phía trước làm lá chắn che khuất, tuyệt đối không được để cho bọn người kia phát hiện ra chúng ta”, nghe báo cáo xong, Trần Nguyên ngay tức khắc hạ lệnh.
Từ hạm đội ở đây chính là từ mà Trần Nguyên dùng để gọi cho mười chiếc thuyền đầu tiên này của đất nước Đại Việt hắn. Mà hạm đội đầu tiên này được Trần Nguyên đặt tên là Trường Sa hạm đội để kỷ niệm nơi quê nhà kia của hắn.
“Vâng thưa Đại đế”, Bùi Chân lúc này thu lại vẻ tức giận lúc này mà gấp rút chấp tay tuân mệnh.
Theo sự chỉ huy của Bùi Chân, Trường Sa hạm đội từ từ từng bước lợi dụng địa thế núi lớn che khuất tầm nhìn của đối phương mà áp sát tới. Cho đến khi đã đến được ngọn núi cao gần nhất, Trần Nguyên hạ lệnh cập bờ.