Ngay khi cập bờ, Trần Nguyên tức tốc di chuyển lên đỉnh của ngọn núi này. Lợi dụng sự che khuất của những cây cối lớn xung quanh, Trần Nguyên phóng tầm mắt ra phía xa qua sát lấy ngọn núi mà khi nãy đám người của hắn đã phát hiện ra có sự xuất hiện của con người ấy.
Hắn nhìn thấy được khoảng năm trăm mét trước mắt hắn chính là một ngọn núi không cao nhưng vô cùng rộng lớn. Trên ngọn núi kia có cây cối lớn bao phủ hết bốn phía xung quanh.
Xa xa đằng sau những tán cây, Trần Nguyên thấp thoáng nhìn thấy có vô số người đang quây quần, tụ tập xây dựng nhà cửa, làm thức ăn… Đám binh sĩ của bọn hắn thì lúc này cũng vô cùng thảnh thơi, bọn hắn giống như không hề có chút lo sợ nào vì kẻ địch tập kích.
Có lẽ bọn hắn không cần lo sợ bị kẻ địch tập kích cũng đúng. Vì giữa một vùng mênh mông ngập nước như thế này, thử hỏi có kẻ nào có thể dễ dàng tìm đến được tận đây để tập kích bọn hắn cơ chứ.
Bọn hắn nghĩ trong vùng này không có kẻ nào có thể tập kích được bọn hắn vào lúc này là đúng, nhưng bọn hắn không biết rằng, Trần Nguyên tên này không hề giống với bất kỳ kẻ nào mà bọn hắn đã từng gặp.
Nhẩm đếm số lượng người cùng nghiêm túc quan sát những tên binh sĩ kia, Trần Nguyên lúc này mới chắc chắn rằng đám người trước mắt hắn này chính là đám người của bộ lạc Miên Việt mà hắn cần tìm.
Nếu thật sự là bộ lạc Miên Việt thì hắn không sợ. Bọn hắn giờ đây đã không còn là bọn hắn lúc trước bị đuổi chạy trối chết kia nữa rồi. Sau một hồi suy nghĩ tính toán, Trần Nguyên quyết định hạ lệnh.
“Tất cả mười chiến thuyền chia ra bao vây lấy ngọn núi kia cho ta. Tất cả mọi người cần phải lưu ý, vũ khí của bọn chúng chính là những cây lao vô cùng sắc bén. Tất cả khiên chuẩn bị sẵn sàng hết cho ta”
“Vâng thưa Đại đế”, hơn năm trăm chiến sĩ đồng thanh đáp.
Năm trăm chiến sĩ theo Trần Nguyên lần này chính là tổng binh lực của đội một đến đội năm của Trần Tô, bọn hắn án ngữ phía bên kia dãy Bạch Mã bấy lâu nay, nhưng vì chiến dịch lần này, Trần Nguyên bắt buộc phải điều động toàn bộ bọn hắn tập hợp lại.
Quân đoàn Ác Ma cũng chính là quân đoàn đầu tiên và duy nhất của đất nước Đại Việt là được trang bị đầy đủ trang thiết bị vũ khí. Đó chính là điều khiến cho không chỉ tất cả mọi con dân của Đại Việt mà còn ngay cả Trần Giang, Trần Vương và Công Đoàn cũng phải không thôi ao ước và hâm mộ khi lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến đám binh chủng tinh nhuệ này tập hợp lại.
Trong mắt bọn hắn, đây mới chính là mạnh mẽ, đây mới chính là hình tượng của sự tinh nhuệ. Nếu có được càng nhiều quân đoàn như vậy, đất nước Đại Việt của bọn hắn sẽ không ngán bất cứ kẻ thù nào trong tương lai nữa.
Mục đích Trần Nguyên tập hợp toàn bộ đội quân tinh nhuệ nhất của hắn lại lần này cũng không chỉ đơn giản là kích thích lòng tự hào cùng lòng trung thành của tất cả mọi người.
Mà mục đích đằng sau cùng của hắn đó chính là mượn cơ hội phô trương thanh thế của quân đoàn lần này để mà: Răn chúng. Để cho tất cả mọi người trong đất nước của hắn có thể thấy được rằng, hắn có dư sức để đàn áp hoặc thanh tẩy bất kỳ một kẻ nào dám chống đối, phá rối nội bộ đất nước của hắn.
Hắn phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy được, sức mạnh hắn đang nắm giữ trong tay là gì. Thứ sức mạnh mà hắn đang nắm giữ này không chỉ là sức mạnh của đất nước hắn đối với kẻ thù địch bên ngoài, mà còn là sức mạnh răn đe đối với tất cả con dân của hắn.
Có như vậy thì tất cả con dân trong đất nước Đại Việt của hắn mới có thể tránh khỏi tình trạng mất niềm tin vào những người đứng đầu đất nước. Mới có thể khiến cho tất cả con dân của hắn không còn tin tưởng vào những lời dèm pha nhằm dạo động ý chí từ những thế lực thù địch bên ngoài.
Mười chiếc thuyền lớn bật hết tốc lực lao vun vút đi trong nước nhanh chóng tiếp cận mục tiêu. Khi gần sát mục tiêu thì bọn hắn bắt đầu theo hiệu lệnh tách nhau ra tạo thành một vòng tròn lớn mà bao vây trọn ngọn núi kia.
Hạm đội Trường Sa sau khi thoát khỏi sự che khuất của dãy núi lớn vừa nãy thì cũng ngay lập tức bị đám người trên ngọn núi lớn kia phát hiện ra được. Bọn hắn lúc này cấp tốc cho người đi cấp báo, những người còn lại thì bắt đầu tụ tập lại một chỗ phía trên cao.
Đứng trên thuyền, Trần Nguyên lúc này nhìn thấy một người đàn ông cao to lực lưỡng, nhưng trên mái tóc của hắn đã có điểm vô số lấm tấm những sợi bạc rõ ràng. Tên này dẫn theo sau lưng vô số chiến sĩ cấp tốc lao ra bao vây xung quanh những người dân kia.
Hắn cấp tốc hò hét, chỉ huy tất cả mọi người di chuyển, hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm lấy mười chiếc thuyền lớn đang không ngừng tiếp cận vị trí ấn náu của bọn hắn. Hai mắt hắn lúc này tràn đầy vẻ ngạc nhiên khi lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến những con “quái thú” vô cùng to lớn như thế này.
Hắn lúc này trong ánh mắt cũng bắt đầu nổi lên sự hoảng sợ, hoảng sợ khi không thể biết được những con “quái thú” kia là gì. Nhưng cho dù trong lòng hắn có hoảng sợ đến mấy đi chăng nữa thì hắn càng phải cố gắng trấn định lại.
Bởi vì hắn biết rằng, chỉ cần hắn biểu hiện ra ngoài sự hoảng sợ của hắn thì tất cả chiến sĩ và tất cả con dân cũng hắn cũng ngay tức thì mất đi tinh thần chiến đấu của mình.
Bốn mặt xung quanh đều là nước sâu, bọn hắn đã không còn đường thoát. Bây giờ hắn chỉ có một con đường đó chính là chiến đấu. Hắn giờ phút này chỉ mong đám “quái thú” to lớn này sẽ không thèm để ý đến bọn hắn.
Nhưng có vẻ hắn thất vọng rồi, hắn nhìn thấy những con “quái thú” to lớn kia vừa tách nhau ra xong thì lập tức tụ lại thành một vòng bao vây lấy bọn hắn. Lúc này hắn mới triệt để hoảng sợ vì hắn đã biết chắc chắn rằng mục tiêu của những con “quái thú” lúc này không ai khác ngoài bọn hắn.
Không chỉ riêng hắn, tất cả những tên chiến sĩ cùng với đám con dân của bộ lạc hắn lúc này cũng triệt để hoảng sợ không thể giấu được nữa. Trước mắt bọn hắn lúc này chính là những con quái thú vô cùng to lớn, to lớn đến mức bọn hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.
Bọn hắn lúc này hoàn toàn không dám tin trên thế gian này còn tồn tại những con “quái thú” to lớn như vậy mà có thể di chuyển được trên mặt nước. Những con “quái thú” trong mắt bọn họ kia toàn thân còn có vô số những cái chân ở hai bên đang còn liên tục ngọ nguậy khuấy đều vào trong lòng nước.
Những người già, phụ nữ và trẻ con lúc này đều không khỏi run lên cầm cập. Bọn hắn đều nghĩ rằng tất cả mọi người lúc này đây sẽ trở thành những con mồi vô cùng béo ngậy trong miệng bọn “quái thú” kia.
Tên đàn ông lực lưỡng đứng đầu đám người kia và những chiến sĩ sau lưng hắn lúc này cũng đều toát cả mồ hôi lạnh vì sợ. Tay bọn hắn lúc này đều siết chặt vũ khí của mình đến mức trắng bệch cả ra.
Bọn hắn đều không thể nghỉ ra được cách nào để bọn hắn có thể thoát khỏi nanh vuốt của bọn quái thú này. Càng nghĩ, bọn hắn càng tuyệt vọng, tuyệt vọng bởi vì bọn hắn lúc này cảm thấy mình quá nhỏ bé trước những con “quái thú” khổng lồ kia.
Trong lúc tinh thần của tất cả đám người kia đang tuột dốc không phanh thì bỗng có một tiếng quát lớn từ trên những con “quái thú” kia vang lên.
“Các ngươi chính là bộ lạc Miên Việt?”
Giọng hét tràn đầy nội lực cùng mang theo biết bao rung động khiếp sợ kia không phải ai khác mà chính là Trần Giang. Tiếng thét của hắn vừa vang lên thì ngay lập tức trong đám người kia có vô số người không nhịn được run sợ mà ngã khuỵu cả xuống đất.
Trần Giang lúc này đứng trên lầu chỉ huy của con thuyền được đánh dấu số hai. Mà con thuyền được đánh dấu số một chính là con thuyền của Trần Nguyên đang ngồi, cũng chính là con thuyền chỉ huy của hạm đội Trường Sa này.
Nghe thấy tiếng hét lớn vang lên, tất cả đám người kia lúc này đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Giang. Khi thấy được rõ ràng hình dáng của Trần Giang thì bọn hắn không những không giảm đi sự sợ hãi trong lòng mà lại càng cảm thấy vô cùng sợ hãi hơn.
Bọn hắn triệt để sợ hãi vì bọn hắn không thể ngờ tới đám “quái thú” khổng lồ này lại được chỉ huy bởi một con người. Kẻ trước mắt bọn hắn này mạnh mẽ đến mức nào mới có thể thần phục được những con “quái thú” như thế này?
Người đàn ông dẫn đầu đám người này vừa nghe lấy tiếng hét lớn kia thì ngay lập tức định thần lại. Hắn lúc này chăm chú nhìn về phía trên những con “quái thú” kia đang tiến gần lại phía bọn hắn, lúc này hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng trên những con “quái thú” này còn chở theo vô số người ăn mặc vô cùng kỳ quặc.