Lúc này người đàn ông cao lớn kia vẫn chưa bớt hoảng sợ trong lòng, nhưng hắn cũng phần nào tìm thấy được một tia cơ hội giúp cả bộ lạc của hắn có thể vượt qua được kiếp này. Hắn nhanh chóng phản ứng lại Trần Giang.
“Chúng ta chính là bộ lạc Miên Việt. Không biết chúng ta đã đắc tội gì với bộ lạc của các ngươi. Nếu chúng ta lỡ đắc tội thì ta mong các ngươi sẽ tha cho bộ lạc của chúng ta. Đổi lại, ta sẽ đem tất cả những gì mà chúng ta có cho các ngươi”
Hắn ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn về phía Trần Giang chờ đợi câu trả lời cuối cùng của người kia. Hắn chỉ lo sợ rằng bộ lạc của hắn từng có người nào đã đắc tộ với người của bộ lạc bên kia nên bộ lạc kia mới dẫn người đến đây để trả thù.
Hắn lúc này chỉ hy vọng bộ lạc đối phương có thể chấp nhận lời đề nghị của hắn là lấy đi tất cả những gì bọn hắn có, bù lại, hắn chỉ cần bộ lạc kia tha chết cho bộ lạc của hắn thì ít nhất bộ lạc của hắn vẫn còn cơ hội để sống tiếp. Nếu không…
“Các ngươi là bộ lạc Miên Việt? Vậy thì tốt. Chúng ta đã mất công tìm kiếm bọn ngươi bây lâu. Chúng ta không cần lấy bất kỳ thứ gì của các ngươi, chúng ta chỉ duy nhất cho các ngươi một sự lựa chọn. Đó chính là thần phục chúng ta hoặc chết”.
Trần Giang nghe người đàn ông kia đáp lời, ngay lập tức hắn liền lạnh lùng nhìn người đàn ông kia nói. Đây chính là mục đích chuyến đi của bọn hắn lần này. Trần Nguyên trước khi đi đã phân phó tất cả mọi thứ đâu vào đấy.
Những chuyện nhỏ nhặt như thế này, Trần Nguyên không muốn trực tiếp ra mặt mà bàn giao cho Trần Giang và Công Đoàn tự xử lý. Thuyền chỉ huy của hắn thì vẫn đứng phía xa quan sát tình hình bốn phía xung quanh.
Tất cả đám người bộ lạc Miên Việt nghe Trần Giang nói như vậy thì cũng bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì bọn hắn đã có ít nhất một cơ hội có thể thoát khỏi cái chết, thoát khỏi cảnh diệt tộc.
Nhưng bắt bộ lạc của bọn hắn phải thần phục bộ lạc xa lạ kia? Sau này bọn hắn sẽ như thế nào? Bọn hắn có bị bộ là kia chà đạp hay không? Đến lúc đó bọn hắn có phải sẽ nằm trong hoàn cảnh sống không bằng chết hay không?
Tuy là bọn hắn đã có được một cơ hội thoát chết nhưng bọn hắn vẫn không thể giấu được sự sợ hãi cùng lo lắng ở trong lòng mình. Bọn hắn phải lựa chọn như thế nào đây? Chết anh dũng hay là sống trong tủi nhục?
Tất cả ánh mắt của mọi người trong bộ lạc Miên Việt lúc này đều đổ dồn về phía người đàn ông cao lớn đã có tuổi kia. Mà hắn sau khi nghe Trần Giang nói ra những lời kia xong thì cũng không khỏi đăm chiêu suy nghĩ.
Hắn biết đứng trước một bộ lạc quá mạnh mẽ kia, nếu bọn hắn phản kháng, bọn hắn chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Nhưng nếu không phản kháng, tương lai của tất cả con dân của hắn sẽ như thế nào?
Hắn vừa tính hỏi Trần Giang vấn đề tương lai của bọn hắn sẽ như thế nào nếu lựa chọn thần phục thì Trần Giang cũng đã đợi không được nữa mà đã hét lên trước.
“Thần phục hoặc chết. Nhanh chóng lựa chọn đi, chúng ta không có nhiều thời gian dành cho các ngươi. Tất cả các chiến sĩ, chuẩn bị chiến đấu”
“Vâng thưa Đại tướng”, hơn năm trăm chiến sĩ đồng thanh gầm lớn lên.
Tiếng gầm của hắn tràn đầy nội lực khiến cho âm thanh kia vang vọng khắp cả một vùng rộng lớn. Tiếng gầm của quân đoàn Ác Ma lúc này như những con sói lớn đang gầm rú chuẩn bị lao vào xâu xé con mồi của mình.
Không chỉ riêng gì đám con dân của bộ lạc Miên Việt, mà ngay cả người đàn ông cao lớn và những chiến sĩ sau lưng hắn kia vừa nghe được tiếng gầm thét của quân đoàn Ác Ma thì cũng không khỏi run rẩy tay chân.
Đứng trước thực lực tuyệt đối, bọn hắn hoàn toàn không có được một cơ hội để nói chuyện chứ đừng nói gì đến phản kháng. Chưa kể đến những con “quái thú”’ kia, chỉ riêng đám chiến sĩ đứng trên những con “quái thú” này thôi cũng đủ để cho bọn hắn hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu rồi.
“Bộ lạc Miên Việt chúng ta nguyện ý thần phục”, người đàn ông cao lớn kia lúc này cũng không thể giấu được sự hoảng sợ trong lòng mình mà lập tức quỳ xuống biểu hiện cung kính thần phục.
Hắn lúc này hoàn toàn không dám hỏi thêm bất kỳ một lời nào nữa, bởi hắn biết rằng kẻ đứng trước mắt bọn hắn này không phải là kẻ thiện. Với kinh nghiệm của mình, hắn dư sức biết được một nguyên tắc rằng, kẻ mạnh không bao giờ nhiều lời với kẻ yếu.
“Chúng ta nguyện ý thần phục”, tất cả chiến sĩ cùng đám con dân Miên Việt thấy vị tộc trưởng của mình biểu thị thần phục bộ lạc xa lạ thì cũng không một chút chần chừ mà quỳ xuống biểu hiện sự thần phục của mình.
Trong đầu tất cả bọn hắn lúc này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, đó chính là cầu mong bộ lạc kia sẽ không chà đạp hành hạ bọn hắn mà thôi. Còn suy nghĩ sau này phản kháng? Bọn hắn thật sự chưa dám nghĩ đến điều này.
“Rất tốt! Thần phục chúng ta, tương lai sau này các người sẽ được ăn no mặc ấm. Tương lai của các ngươi cũng sẽ bước sang một trang lịch sử mới huy hoàng hơn viễn cảnh mà những ngày qua các ngươi đã phải vất vả chịu đựng.
Người đâu, xuống dẫn tất cả chiến sĩ của bọn hắn lên thuyền. Năm chiến sĩ ở lại nơi này, hướng dẫn tất cả mọi người chặt cây đóng bè, sau đó dẫn hết dân chúng về đất nước của chúng ta”
Trần Giang lúc này cười sảng khoái lớn tiếng ra lệnh. Ngay khi nhận được mệnh lệnh của hắn, từng còn thuyền lớn bắt đầu cập bờ. Từng chiếc cầu gỗ to lớn được thả rầm xuống đất, từng toán chiến sĩ từ trên thuyền cấp tốc đổ bộ xuống ngọn núi của bộ lạc Miên Việt đang trú ngụ kia.
Tất cả đám chiến sĩ của bộ là Miên Việt lúc này cũng đều bỏ hết vũ khí của mình xuống đất. Khi được tận mắt nhìn thấy những chiến sĩ của bộ lạc xa lạ mà bọn hắn vừa mới thần phục kia, bọn hắn càng vô cùng khiếp sợ trong lòng mình.
Trên thân tất cả chiến sĩ kia đều được bảo vệ bởi những thứ gì trông vô cùng sáng loáng cùng chắc chắn. Bọn hắn không ai bảo ai mà cùng nghĩ rằng chỉ cần một chiến sĩ trong đám người này thôi, sợ rằng cũng đã đủ đến khiến cho bộ lạc của bọn hắn phải chao đảo.
Trần Nguyên lúc này cũng không cho thuyền cập bến. Trước khi đám chiến sĩ đóng xong bè cho tất cả những con dân Miên Việt kia thì hắn cũng cần phải ở lại chờ đợi. Nhưng hắn cũng chẳng muốn lên bờ làm gì, hắn lúc này đang ngồi trên bàn làm việc của mình tính toán những vấn đề khác.
Sau một lúc lâu xử lý vấn đề thì Trần Giang liền bàn giao tất cả lại cho Công Đoàn lo liệu. Hắn thì cho người dẫn theo người đàn ông cao lớn kia lên thuyền ra mắt Trần Nguyên.
Vừa bước lên thuyền chỉ huy mang số hiệu không một này, người đàn ông trung niên kia liền cảm nhận được một bầu không khí vô cùng tĩnh lặng cùng nghiêm trang đến mức đáng sợ.
Cả đời hắn còn chưa bao giờ có được cảm nhận nào như thế. Đứng xung quanh trên mạn thuyền là vô số những chiến sĩ thân mặc những bộ áo quần vô cùng kỳ lạ. Xung quanh trên thuyền hắn còn nhìn thấy vô số những vũ khí to lớn cùng lạ mắt.
Hắn lúc này cũng rất hiếu kỳ là sự xuất hiện của hắn lúc này đều không khiến cho tất cả những người lính đang đứng trang nghiêm mặt quay sang bốn phía xung quanh kia chú ý đến hắn.
Hắn cảm nhận rằng sự hiện diện của hắn lúc này giống như một con kiến bé nhỏ đi giữa một đàn quái thú to lớn. Rõ rằng rằng tất cả đám chiến sĩ này chẳng thèm quan tâm đến hắn, bởi có lẽ trong mắt của đám chiến sĩ này, hắn thực sự quá yếu đuối, yếu đuối đến mức không có một chút nguy hiểm nào.
Nghĩ đến đây, hắn cũng vô cùng tò mò muốn biết người đứng đầu bộ lạc này là người nào mà có thể khiến cho bộ lạc của bọn hắn mạnh mẽ đến như vậy. Bởi bộ lạc Miên Việt của hắn cũng đã trải qua không biết bao nhiêu đời truyền thừa, nhưng chưa hề có vị tộc trưởng nào có thể khiến cho bộ lạc của bọn hắn lớn mạnh được như thế này.
Vừa bước vào phòng làm việc, hắn liền sững sờ khi nhìn thấy trước mắt hắn không phải là một lão đầu như hắn tưởng tưởng mà lại chính là một người thanh niên vô cùng cường tráng mà lại còn rất trẻ. Hắn đoán chừng người thanh niên trước mắt hắn này cũng chỉ tầm tuổi của cháu hắn mà thôi.
“Bái kiến Đại đế, thần đã dẫn tộc trưởng của bộ lạc Miên Việt đến đây thưa Đại đến”, Trần Giang vừa tiến vào phòng liền cung kính cúi đầu, quỳ một chân trên mặt đất bái kiến Trần Nguyên.
“Bái kiến Đại đế, thần là Lục Vân, tộc trưởng bộ lạc Miên Việt, bộ lạc Miên Việt xin được thần phục Đại đế ngài”, người đàn ông cao lớn tự xưng là Lục Vân kia thấy vậy cũng rất nhanh học theo Trần Giang cấp tốc quỳ xuống cúi đầu biểu hiện thần phục.