Tàn buổi tiệc, tất cả mọi người cũng bắt đầu về lấy lều mình nghỉ ngơi, còn lại bọn người Trần Giang, Trần Vương, Công Đoàn cùng tất cả các chiến sĩ thì tiếp tục thay phiên nhau canh gác. Rất nhiều đống lửa đã được cho đốt lên thêm, những ánh lửa soi sáng rõ cả một vùng rộng lớn.
Khoảng chúng lúc ba bốn giờ sáng, bất chợt một tiếng soi tru dài vang lên như xé rách màn đêm, liên tiếp sau đó là những tiếng tru vang lên khắp cả một vùng núi rừng. Những động vật nhỏ xung quanh vùng núi rừng ấy lúc này dường như không dám thở, tim cũng ngừng đập, cả những con heo và con dê nằm trong chuồng cũng chui vào với nhau nằm run rẩy, bọn nó cảm nhận được cái chết đang đến rất gần.
Trần Nguyên đang ôm Nguyễn Mai nằm ngủ nghe được tiếng tru cũng giật mình vội bật người dậy, hắn nhanh tay túm lấy cây rùi của mình, dắt lấy con dao găm vào lên hông liền lao phăng ra khỏi túp lều của mình xông thẳng về phía đám người Trần Vương.
Hắn nhìn thấy phía trước mắt chính là một cảnh hãi hùng, khắp nơi trong màn đêm xen lẫn núi rừng hắn thấy vô số ánh mắt đỏ đang nhìn về phía bọn hắn, hắn sơ bộ tính toán thì cũng phải có gần đến hai trăm con sói lớn.
Giờ phút này hắn thật sự run rẩy, nói không run thì chính là giả tạo, cả đời này hắn còn chưa bao giờ thấy chó sói chứ đừng nói là thấy một lần nhiều như thế này. Hơn hai trăm ánh mắt đỏ ngầu đang nhe răng trợn mắt chuẩn bị ăn tươi nuốt sống bọn hắn, hắn không run sợ mới là lạ.
Hắn lúc này chợt muốn đem tên Trần Tô mắc dịch kia băm vằm thành trăm ngàn mảnh mới hả được giận, tên khốn kia không làm được cái tích sự gì nên hồn, chỉ phá hoại và mang phiền toái về nhà là giỏi. Thôi thôi, thành sự bất thuyết, toại sự bất gián, ký vãng bất cữu vậy.
Trần Nguyên kiếp trước đã từng đánh nhau vô số lần, bốn năm đi học đại học, bằng khả năng của mình hắn cũng đã học lên được đến đai vàng ba vạch võ Bình Định, nhưng đánh nhau cùng chém giết không cùng một cấp bậc. Nắm lấy rìu đá bàn tay kia, lúc này đây bởi vì quá mức dùng lực mà đốt ngón tay của hắn đều đã trắng bệch, não tử của hắn giờ phút này càng loạn thành một bầy.
Giờ phút này bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng lạ thường, ngay cả những tiếng côn trùng cũng không còn nghe thấy tiếng kêu, chỉ còn nghe thấy từng đợt gió lạnh ào ào thổi qua, tiếng củi lửa nổ từng tiếng tí tách cùng xen lẫn tiếng gầm gừ của bầy sói.
Hắn biết giờ phút này không chỉ có mỗi hắn sợ hãi, tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi. Ngay cả lão Đình chinh chiến hai đời tộc trưởng giờ phút này sắc mặt cũng trắng bệch, hai chân run cầm cập không khống chế nổi, cả đời lão đều chưa bao giờ thấy được nhiều chó sói đến như vậy.
Trần Nguyên nhanh chóng ý thức được sự sợ hãi của mọi người lúc này, hắn không muốn chính sự sợ hãi này sẽ giết chết bọn hắn trước đàn sói kia. Hắn một trận khí huyết dâng lên, bất chấp tất cả, hắn rống giận lao tới đàn sói,
“Giết, thức ăn đến rồi các anh em, tất cả mọi người đừng hoảng hốt, cho ta giết sạch bọn chúng, giết…”
Nương theo tiếng hô này, Trần Nguyên trong tay rìu đá đá trực tiếp hướng về khoảng cách gần hắn nhất một con sói lớn bổ tới. Con sói thể chất rất mạnh mẽ cùng với tốc độ kinh người, nhưng với Trần Nguyên cái này đột nhiên tập kích tới, con sói lớn chỉ kịp nhảy lùi lại né tránh. Được đà lao tới, Trần Nguyên cúi hạ thấp người lộn tới phía trước hai vòng tiếp cận con sói, trong tay hắn rìu đá vung mạnh bạt ngang vào mạng sườn của con sói lớn kia, một tiếng kêu thảm thiết vang lên đau đớn, tiếp đến con sói đổ gục ngay tại chỗ.
Bầy sói lớn thấy đồng loại mình bị giết tức giận tru lên, cả bầy sói hăng máu lao tới muốn xé nát những con mồi yếu đuối trước mắt này. Các Chiến sĩ xem thất tộc trưởng bọn hắn gần như nhất kích thì chém chết con sói lớn kia thì nhất thời sĩ khí đại chiến.
“Giết, giết sạch bọn chúng, giết sạch bọn chúng, thức ăn này là của chúng ta”.
Nghe thấy Trần Nguyên rống lớn, nguyên một đám Chiến sĩ tinh thần phấn chiến dâng lên,
“Giết a, giết sạch đám súc vật này anh ơi”
Một đám người cùng một bầy sói nhanh chóng lao vào xâu xé lẫn nhau. Trần Giang đám bọn người vung trong tay rìu đá của mình chém giết khắp bốn phía. Trần Giang tên kia thì như con thiêu thân lao thọc sâu vào giữa bầy sói, hắn lúc này bị hơn hai mươi con vây quanh thay phiên lao vào muốn cắn xé hắn thành từng mảnh nhỏ.
Trong tay rìu đá hắn nắm chặt vung mạnh một nhát chém vụt về phía trước vào đầu một con sói lớn đang lao vào phía ngực của hắn, nhát chém vụt qua, đầu con sói đứt lìa văng qua một bên, cả người thì như bị ném lao thẳng tới Trần Giang máu bắn tung tóe cả lên người hắn, hắn lúc này nhanh nhẹn lách qua một bên né tránh, cả thân thể con sói lớn đâm sầm vào mặt đất.
Liếm lấy máu trên cánh tay của mình, nhìn thấy cả người mình đầy máu huyết, hắn như bị kích thích cực mạnh, hai mắt của hắn bắt đầu đỏ lên, cơ bắp khắp người của hắn gồng lên hết cỡ, gân xanh nổi đầy khắp người của hắn, giờ phút này hắn hai tay cầm lấy rìu chiến như một chiến thần đứng giữa bầy ác thú.
Hai răng hắn nghiến chặt hét lớn,
“Giết”
Hắn lao nhảy lao vào hai con sói đang thủ thế cạnh nhau bổ hai nhát từ trên xuống, hai con sói lớn dùng lấy tốc độ của mình nhảy né ra hai bên tránh vị trí hắn lao tới. Đợi hắn vừa tiếp đất thì ba con sói khác nhảy chồm lên cực nhanh tính cắn vào phần lưng, đùi và cổ của hắn. Trần Giang lúc này không sợ hãi hạ nghiêng người qua một bên né tránh phát cắn vào cổ, tay vung mạng rìu lên chém ngay vào đầu một con, tay phải của hắn thì nắm chặt rìu phóng tới phần mạng sườn con con lại.
Trúng hai nhát trí mạng, hai con sói kia ngay lập tức mất mạng lao rầm vào nền đất. Trần Giang không chần chờ chạy lao tới nhặt lại cây rìu đá vừa ném đi của mình lại hét lớn xông thẳng vào đám sói còn lại.
Trần Vương thì giờ phút này cũng bị hơn mười mấy con sói lớn vây quanh, hắn liên tục nhào lộn, nhảy qua nhảy lại né tránh những cú táp, trong tay hắn rìu đá cũng vung lên lia lịa, cứ mỗi nhát hắn chém ra là chắc chắn sẽ có một con sói mất mạng. Hắn không máu me như Trần Giang, hắn chỉ tập trung vào những điểm chỉ cần dùng lực ít nhất nhưng là trí tử nhất của đối thủ.
Cả người hắn như phiêu dật bay nhảy giữa đám sói, đám sói tốc độ là cực nhanh, nhưng hắn cũng nhanh không kém. Chỉ trong phút chốc hắn đã chém giết hơn mười con sói, tuyệt đối không thua kém Trần Giang mà lại không một chút thương tích, ngược lại Trần Giang giờ phút này thì đếm không hết dấu vết răng sói trên mình.
Cách Trần Vương không xa, Công Đoàn với cây thương đá múa quét quanh người, đối với bọn hung thú bốn chân này, vũ khí dài này của hắn chiếm ưu thế rõ rệt. Không có bất kỳ một con sói nào có thể tiếp cận được sát người hắn, chỉ cần con nào lao tới thì liền bị một thương của hắn quét bay, mỗi cái quét thương của hắn không đủ để giết chết ác thú bốn chân này nhưng cũng đủ đập cho hắn vỡ nát nội tạng, nặng hơn thì bị cụt chân không thể di chuyển. Những con sói bị gãy chân thì mặc lấy cho các Chiến sĩ khác xông tới chém giết.
Đám Chiến sĩ lúc này cũng máu me đầy người, người nào người nấy đều hai mắt huyết hồng, thương tích đầy khắp mình, chỉ mới chiến đâu không bao lâu nhưng một trong những Chiến sĩ bọn họ đã người ngã xuống. Điều này càng khiến cho bọn hắn càng điên cuồng chém giết hơn, bọn hắn giờ phút này không thấy đau đớn, không thấy sợ hãi nữa, bọn họ lúc này chỉ có một ý niệm, giết lên theo bước người tộc trưởng phía trước kia.
Trong lúc đó, Trần Nguyên cũng đang chém giết lấy một bầy chó sói, hắn rìu đá vung lên lia lịa chém giết về những con sói lao thẳng vào phía hắn. Hắn giờ phút này cũng đã máu me đầy mình, trên người còn có lấy một vào vết cắn lớn. Hắn không sợ chết, nhưng hắn biết mình sợ hãi khi đứng trước một sức mạnh áp đảo, cũng như lúc đầu hắn run sợ khi thấy bầy sói lớn vây quanh. Hắn muốn vượt qua nỗi sợ hãi này.
Một con sói lớn bỗng nhiên từ sau lao tới trong lúc rìu của hắn đang chém tới con sói phía trước, hắn cấp tốc nghiêng người vận lực vào chân phải xoay người tung một cú quét “Đại long quẫy đuôi” về phía sau đúng ngay vào phần ngực của con sói. Đầu sói phía trước thì bị hắn chém đứt lìa, con sói phía sau lao tới cũng bị hắn đá văng lăn hai vòng trên mặt đất nhưng hắn cũng bị lực chấn văng ra lộn bốn năm vòng trên mặt đất.
Chưa kịp đứng dậy thì hắn liền bị một con sói khác lao tới táp ngay vào phần mặt của hắn, hắn chỉ kịp vội đưa rìu đá lên đỡ ngang phía trước mặt, con sói kia liền táp ngay vào cái rìu đá của hắn, chỉ chờ có thế hắn rút ra găm từ bên ra, tay kia thả lấy rìu đá ra túm lấy đầu của con sói, tay kia dao găm ngắm chuẩn ngay mắt của con sói đâm “Phập” sâu tận cán, con sói chết không kịp kêu lên một tiếng.
Hắn cấp tốc bật dậy chụp lấy rìu đá liếc nhìn lấy xung quanh hét lớn,
“Trần Giang, Trần Vương, Công Đoàn, hợp đội cùng các Chiến sĩ khác cho ta, chia làm ba đội, lấy các ngươi cầm đầu tạo thành một vòng hỗ trợ lấy nhau chiến đấu, bọn sói súc vật này sẽ không thể kiên trì được lâu hơn nữa đâu, giết sạch hết cho ta, một con cũng không để sót”.
Nghe Trần Nguyên bọn người Trần Giang dù không muốn nhưng không dám kháng lại mệnh lệnh của Trần Nguyên cấp tốc quay lại tập hợp lấy bọn người. Trần Nguyên biết chiến đấu đồng đội kiểu này có thể sẽ không phát huy hết được khả năng giết địch của bọn người Trần Giang, nhưng đây không phải là điều hắn cần, thứ hắn cần chính là tinh thần đoàn kết, chính là bảo toàn lấy tính mạng từng chiến sĩ của hắn, đối với hắn mỗi một tính mạng chiến sĩ của hắn đều là trân quý, hắn không muốn người của mình vì một đám súc vật không có não này mà hi sinh một cách vô ích.