Đại Việt Chúa Tể

Chương 16: Vượt qua chính mình




Trần Nguyên lúc này để ý đến một con sói to lớn nhất trong bầy sói này, hắn nãy giờ để ý thấy con sói này không hề có động tĩnh mà chỉ đứng nhìn lấy những con sói khác cùng bọn hắn chiến đấu. Đột nhiên Trần Nguyên nhìn thấy con sói lớn này đang chăm chú nhìn lấy những túp lều của bộ lạc hắn, nó đang ngửi ngửi không khí như muốn xác nhận thứ gì.

Trần Nguyên lúc này hoảng sợ cực độ khi thấy con sói bắt đầu di chuyển tới phía những túp lều bởi trong những cái lều đơn sơ kia chỉ có mỗi người già, phụ nữ và trẻ nhỏ ẩn trốn, bọn họ chỉ đều là những con kiến hôi đối với lũ sói hung dữ này.

Không dám chần chừ thêm một phút giây nào nữa, hắn lao thẳng đến con sói mà hắn suy đoán là sói đầu đàn này. Lúc này hắn chỉ cầu mong con sói này không có tru lên, nếu con súc vật này tru lên một tiếng, bọn sói kia đổi mục tiêu thay vì tấn công bọn hắn mà tấn công lấy đám người đang ẩn nấp trong túp lều thì bọn hắn đều không thể ngăn cản được.

Trần Nguyên biết muốn thắng giặc thì giết vua trước, hắn không ngừng hét lớn lao vào phía trước chém giết mấy con sói khác cản đường nhằm thu hút lấy sự chú ý của con sói đầu đàn kia. Lúc Trần Nguyên vừa chém giết xong hai con sói lớn gần khu vực con sói đầu đàn thì con sói đầu đàn cũng đã bắt đầu để ý tới hắn. Trần Nguyên nhìn vào ánh mắt đỏ ngòm của con sói đầu đàn, con sói to lớn này cũng nhe răng nhìn lấy hắn, cả hai lúc này như ăn ý cấp tốc xông tới đối phương.

Sói đầu đàn với tốc độc cực nhanh táp ngay vào vị trí chân trụ phải vừa bước tới của Trần Nguyên, Trần Nguyên cũng phản ứng cực nhanh đạp mạnh chân trụ xuống đất bật mạnh lộn một vòng lên cao.

Sói đầu đàn cắn hụt liền quay đầu lại cực nhanh nhảy chồm thẳng vào người hắn. Trần Nguyên lúc này chân vừa tiếp đất thì thấy sói đầu đàn muốn nhảy táp thẳng vào giữa ngực hắn, hắn nhanh chóng ngồi thụt xuống tấn thế “Lão hồi, thối tọa” trong Lão Mai Quyền.

Sói đầu đàn lao vụt qua trên đầu hắn, chỉ trong chớp mắt hắn vung mạnh rìu đá trong tay xuất chiêu “Lôi phong trá tẩu quỷ thần kinh” trong Siêu Xung Thiên chém ngược thẳng lên phía trên vào phần dưới bụng sói đầu đàn xong hắn lại lui về sau vài bước giữ khoảng cách, thủ thế “Tấn nhất đoản thối hồi lão khởi”.

Sói đầu đàn bị chém vào phần bụng rống lên trong đau đớn, hai mắt huyết hồng, máu me của nó vung vãi khắp một vùng. Trần Nguyên biết con sói đầu đàn này da dày thịt béo, nhát chém kia chắc chắn sẽ không giết được nó nên cũng không hề hoảng hốt mà chờ đợi lấy hành động tiếp theo của con sói.

Sói đầu đàn tức giận quay lại lao về phía Trần Nguyên hòng muốn cắn đứt cổ của Trần Nguyên. Trần Nguyên lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn đang chuẩn bị lùi lại phía sau xa để né tránh cú táp này, đợi sói đầu đàn vồ hụt mất đà rơi xuống thì hắn mới có thể chém trúng đầu con sói to lớn này.

Nhưng đúng lúc này có một tiếng hét lớn vang lên,

“Tộc trưởng, cẩn thận phía sau lưng”

Trần Nguyên nhận ra tiếng hét lớn này chính là của Trần Vương. Trần Nguyên cấp tốc liếc mắt về phía sau, hắn thấy một con sói khác không xa cũng đang lao táp thẳng về phía phần chân của hắn. Hắn cấp tốc suy nghĩ muốn nhảy sang một bên nhưng sợ không kịp nữa rồi. Bởi vì hắn vừa mới thuận thế bước lùi để né tránh cú táp sói đầu đàn kia nên giỡ hắn đã lỡ mất một nhịp.

Não tử đang cấp tốc xoay chuyển suy nghĩ phương án thì hắn bỗng nghe thấy một tiếng “Rít...” dài như có thứ gì đó đang xé gió lao tới phía hắn với một tốc độ kinh khủng. Hắn chỉ kịp liếc nhìn lên phía tiếng rít kia một cái, hắn nhận ra một cây thương đang lao thẳng về phía con sói phía sau lưng hắn.

Không đủ thời gian để suy nghĩ thêm được nữa, não tử hắn xoay chuyển nhanh hết cỡ, hai mắt của hắn giờ phút này đỏ ngầu rống giận hét lớn,

“Chết đi lũ súc sinh”

Ngay tức thì sau đó hắn đưa lấy cánh tay trái của mình chắn ngang trước ngực đỡ lấy cú táp của sói đầu đàn.

“Phập”

Một cú táp như trời giáng cắm phập vào sâu trong cánh tay của hắn, sói đầu đàn chưa kịp xé nát cánh tay của hắn thì cánh tay phải của hắn đã kịp vung ngang rìu đá chém mạnh vào phía mạng sườn trái, nhắm ngay vào vị trí trái tim của sói đầu đàn.

Ngay sau đó là một tiếng tru lên thảm thiết vang lên, sói đầu đàn gục ngay tại chỗ, cùng lúc đó ngay sau lưng Trần Nguyên một tiếng “Phập” vang lên. Trần Nguyên cấp tốc xoay người cực nhanh về phía sau thì nhìn thấy một cây thương xuyên qua hơn phân nữa găm sâu vào lòng đất, đầu con sói kia cũng bị phát nát, máu và não văng tung tóe khắp nơi.

Trần Nguyên nhìn thấy cảnh này cũng hút một ngụm hơi lạnh, hắn bây giờ đang thở hổn hển, cánh tay trái của hắn giờ phút này tê liệt mất hết cảm giác, đầu óc hắn cũng trống rỗng, to lớn tiếng hít thở vang lên, đây hết thảy phát sinh quá nhanh, hắn cảm nhận được hắn lại vừa mới được lần nữa trở về từ cõi chết.

Hắn vừa thở hổn hển vừa nhìn lấy cây thương kia mắng chửi,

“Bố khỉ, cha nội này mà ném hụt một cái thôi thì chắc giờ phút này cái đầu của ta chắc phải đang bị găm chặt trên mặt đất kia rồi, quay trở lại kiếm cơ hội trừng trị tên này mới được, cái tội dám đe dọa tính mạng tộc trưởng, đúng vậy, chính là cái tội dám đe dọa tính mạng tộc trưởng”

Trần Nguyên sau khi thở dốc, mượn thế thắng quay lại hét lớn lên,

“Giết, giết lấy bọn súc vật này cho ta các anh em Chiến sĩ, bọn chúng cũng chỉ có vậy mà thôi”

Cả đám Chiến sĩ lại như được Trần Nguyên tiêm cho thêm một liều thuốc kích thích, cả đám Chiến sĩ lúc này khí huyết sôi trào hăng máu lao vào đám sói hoang chém giết.

Bầy sói mất đi đầu lĩnh, giờ phút này bọn hắn dần mất đi tính hung dữ như ban đầu mà thay vào đó là một chút sợ hãi, thậm chí có con đã tru lên như muốn bắt đầu tháo chạy.

Các Chiến sĩ thì càng chiến đấu càng hăng, số lượng bầy sói cũng bắt đầu giảm bớt với một tốc độ kinh khủng. Mấy người Trần Giang, Trần Vương lúc này được Trần Nguyên cho phép cũng thoát chiến đội nhập bầy sói tùy ý chém giết.

Sau một hồi chiến đấu ác liệt, xung quanh đám người Trần Giang đã chồng chất lấy xác của những con sói không sao mà đếm xuể. Mà bọn người Trần Giang bây giờ trên người cũng đã thương tích đầy mình, đặc biệt là Trần Giang, trên người hắn nhìn từ xa còn thấy rõ người hắn một vài chỗ còn bị thiếu đi đâu mất một vài miếng thịt.

Trần Nguyên cũng tiếp tục chiến đấu với một cánh tay của mình, hắn biết được xương khớp của hắn có khả năng tự hồi phục cực cao, có lẽ là do viên bi đen kia làm nên, nên hắn cũng chẳng sợ hãi một chút nào. Chỉ có điều vì chiến đấu một tay không thuận tiện để hắn nhào lộn bay nhảy nên hiệu suất giết quái của hắn ít hơn trước kia mà thôi.

Khi mọi người đang hăng say chiến đấu thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng sói già tru lên thật dài, liên tiếp sau đó là lác đác từng tiếng sói khác cũng tru lên theo. Bọn chúng giờ phút này đã chấp nhận thua cuộc, bọn nó bắt đầu tháo chạy. Các Chiến sĩ thấy vậy liền điên cuồng đuổi giết.

Thấy bọn sói bắt đầu rút lui, hắn cũng bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, khi thấy đám chiến sĩ của hắn hăng máu muốn đuổi giết vào trong rừng tối thì Trần Nguyên cấp tốc hét lớn,

“Không đuổi nữa, rừng tối là thế mạnh của bọn chúng, tất cả nhanh chóng rút lui cho ta, nhiêu đây cũng đủ ăn rồi, để bọn kia làm thức ăn để dành cho lần sau đi, ha ha ha…”

Tiếng Trần Nguyên cười lớn vang lên, liên tiếp sau đó là hàng loạt tiếng cười lớn của từng Chiến sĩ vang tới, các chiến sĩ theo lệnh của Trần Nguyên cũng không còn đuổi theo đám sói tàn dư kia nữa, bọn người bắt đầu quay trở lại tập hợp. Lúc này thì đám người trốn trong lều nãy giờ quan sát cuộc chiến mới dám đi ra hoan hô mừng chiến thắng, bọn họ đã hết hoảng sợ rồi vì lần này kẻ chiến thắng cuối cùng chính là bọn họ.

Trần Nguyên nhìn thấy những con dân của hắn mừng rỡ hoan hô thì hắn cũng mỉm cười tự nhủ, “Mới là một chiến thắng nhỏ a, sau này ta sẽ mang đến cho các ngươi nhiều chiến thắng lớn hơn nữa”.

Mọi người bây giờ ai nấy đều hào hứng cùng bận rộn, người thì giúp chữa thương, người thì gấp rút thanh lý chiến trường. Bọn hắn Chiến sĩ không người nào là không máu me thương tích đầy mình, khắp người ai nấy đầy những vết cào cắn, máu thịt loang lỗ.

Nguyễn Mai lúc này cũng đang thút thít hai tay run run dùng các loại lá cây đã được nhai nát cầm máu cho Trần Nguyên, hắn cũng chỉ biết vỗ về an ủi bảo nàng an tâm, không ai trên thế giới này có thể giết được hắn cả. Nguyễn Mai nghe vậy thì cũng ngây thơ tin tưởng hắn nói dụi dụi lấy hai mắt ngừng khóc.

Trong đám người lúc này cũng có một vài tiếng khóc vang lên, Trần Nguyên tuy khi nãy trong cuộc chiến hắn không để ý được nhiều là ai chết ai bị thương, nhưng hắn biết chắc chắn trận chiến này bên hắn đã có người chết đi. Chiến tranh ở thời đại này chính là giết chóc, trận chiến này tuy bọn hắn thắng nhưng thắng trong thế hiểm.

Cũng may cho bọn hắn là đối thủ lần này của bọn hắn là một đám hung thú không nhiều não tử chỉ biết dựa vào số lượng mà chiến, nếu đổi lại bọn hắn gặp phải một bộ lạc với số lượng như thế thì Trần Nguyên chắc chắn một điều rằng bộ lạc của bọn hắn sẽ không tồn tại được quá mười phút đồng hồ.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí