Đại Việt Chúa Tể

Chương 150: Tất cả hiểm nguy đã có ta đỡ lấy



Đại Man lúc này cũng không thể khống chế được những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống. Hắn bỗng như một kẻ điên dại mà vừa khóc rống lên, rồi lại vừa điên cuồng cười lớn.

Hắn muốn khóc cho những người thân nhân của hắn đã chết đi một cách vô ích, đã chết đi không phải bởi kẻ địch bên ngoài mà lại chính là người nhà của mình gây nên. Hắn muốn cười lớn, đó là vì cuối cùng, mối thù này cũng đã kết thúc. Và hắn, cuối cũng cũng đã trả được mối thù này.

Hắn nắm chặt lấy thanh đại đao trong tay mình đâm thẳng vào trong lòng đất, hắn từ từ đưa tay lên vuốt lấy khuôn mặt của mình, khuôn mặt mà nãy giờ đã dính đầy máu tươi, không phải máu tươi của hắn mà chính là máu tươi của tên súc sinh kia.

Hắn từ từ đi tới phía trước cúi nhìn xuống đất. Trên mặt đất lúc này, cái đầu của Đại Bưu vẫn trợn trắng hai mắt điên cuồng, ngay cả trước khi chết, hắn cũng không thể chấp nhận được hắn là kẻ thua cuộc.

Nhìn lấy cái đầu tên súc vật đã gây ra cho hắn không biết bao nhiêu đau khổ kia, Đại Man cũng nhịn không được mà phun thẳng một bãi nước miếng vào mặt của hắn. Đại Man khuôn mặt lúc này cũng trở nên dữ tợn mà nắm lấy tóc xách cái đầu của Đại Bưu giơ lên cao.

“Tộc trưởng của các ngươi đã chết, các ngươi còn không chịu buông vũ khí xuống, các ngươi cũng muốn chết như hắn hay sao?”.

Đại Man rống lên một tiếng rống lớn, tiếng rống của hắn như những nhát búa vô cùng chắc chắn mà gõ thẳng vào trái tim của tất cả chiến sĩ và con dân của bộ lạc Đại Ngạc.

Bọn hắn không thể tin được rằng tộc trưởng của bọn hắn đã chết rồi, lại còn bị chính Đại Man chém đứt đầu. Đại Bưu chính là niềm tin cũng tín ngưỡng của bọn hắn. Trong mắt bọn hắn, Đại Bưu chính là một người không ai có thể địch lại hắn.

Từ khi đi theo bọn Khựa kia cho đến bây giờ, tộc trưởng của bọn hắn càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, tộc trưởng của bọn hắn cũng chính là tấm gương sáng cho tất cả bọn hắn cố gắng phấn đấu theo. Nhưng nay, tộc trưởng của bọn hắn lại bị kẻ thù xách đầu giơ lên cao giễu cợt. Tộc trưởng của bọn hắn đã bị giết chết.

Tất cả mọi người trong bộ lạc Đại Ngạc triệt để hoang mang khi nhìn thấy ánh mắt trợn trắng của Đại Bưu hướng nhìn về phía bọn hắn. Nhiều binh lính trong đám người còn run lẩy bẩy mà quỳ sụp cả xuống. Tất cả bọn hắn giờ phút này đều đã mất đi niềm tin chiến thắng.

Trong trận chiến nãy giờ, cho dù bên phía bọn hắn đã bị giết chết hơn phân nữa, nhưng bọn hắn vẫn chiến đấu không ngừng. Bởi bọn hắn luôn tin tưởng rằng, chỉ cần tộc trưởng của bọn hắn còn sống, thì bọn hắn chắc chắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

Nhưng bây giờ, sự thực thật quá tàn khốc. Tộc trưởng của bọn hắn đã bị giết chết, đầu tộc trưởng bọn hắn thì bị kẻ thù xách lên như xách một con gà, thân thể của tộc trưởng thì vẫn đứng im ở đấy, trên cổ vẫn không ngừng phun ra máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.

Bọn hắn lúc này đã không còn bất kỳ một hy vọng nào nữa. Bọn hắn đã triệt để thua cuộc. Tất cả chiến sĩ còn lại của Đại Ngạc cũng bắt đầu ném vũ khí của mình xuống đất.

Một số kẻ khác thì vẫn không thể chấp nhận được hiện thực mà liều mình phản kháng. Nhưng sự phản kháng của bọn hắn cũng nhanh chóng bị đám người Trần Giang nhanh chóng chém thành từng mảnh nhỏ.

Đám người Trần Giang cũng không tốn nhiều công sức mà nhanh chóng thu thập đám tàn binh còn lại của bộ lạc Đại Ngạc. Đám binh lính của Đại Bưu qua một thời gian dài chém giết thì bọn hắn giờ phút này cũng chỉ còn lại mười mấy người.

Nếu lúc nãy bọn hắn không buông xuống vũ khí của mình thì cũng không lâu nữa thôi, đám người Trần Giang chắc chắn sẽ nhanh chóng đi đến hái đầu của bọn hắn xuống làm banh đá. Cũng may nhờ chính hành động của Đại Man kia mà đã cứu cho bọn hắn thoát khỏi cái chết.

Đại Man sau khi đã trả được mối thù day dứt bấy lâu trong lòng mình thì tâm trí của hắn cũng dần dần được giải tỏa. Ánh mắt của hắn cũng đã không còn sát khí nữa mà thay vào đó là một vẻ hoang mang, xen lẫn đâu đó là một chút thương cảm khi nhìn thấy cảnh tất cả con dân Đại Ngạc ôm nhau khóc trong tuyệt vọng kia.

Bọn họ cũng đã từng là con dân của hắn, cũng chung dòng máu, chung tổ tiên, cũng đã từng là những người cùng chung một mảnh khố đối với hắn. Nhưng vì lập trường và tư tưởng của mỗi bên một khác nhau, cuối cùng đã đưa bọn hắn đến cảnh phải tự đánh giết lẫn nhau.

Trong lòng hắn muốn điều này xảy ra lắm hay sao? Không hề! Lòng hắn đã biết bao nhiêu đau lớn khi bọn hắn tự giết lẫn nhau, anh em, huynh đệ tương tàn lẫn nhau để cho người ngoài được hưởng lợi.

Nhưng vì bộ lạc, vì dòng máu chung của bọn hắn và vì chính tiên tổ của bọn hắn, mà hắn phải cắn răng tự tay giết chết anh em của mình, huynh đệ của mình. Hắn làm tất cả mọi thứ, cũng chỉ cầu mong tổ tiên ở trên cao soi đường dẫn lối cho những con dân vì sự tham lam, sung sướng trước mắt mà quên đi lời dạy của tổ tiên kia, có thể biết được con đường sai của mình mà quay đầu trở về.

Hắn thừa biết đi theo bọn Khựa kia là sẽ được ăn sung mặc sướng, được càng ngày càng trở lên mạnh mẽ, nhưng tại sao lúc trước hắn lại không lựa chọn đi theo bọn Khựa kia mà chỉ an tâm cố chấp phát triển bộ lạc của mình?

Đó là bởi vì hắn biết rằng, những thứ không phải tự chính đôi bàn tay của mình làm ra, thì mãi mãi cũng sẽ không phải là của mình. Đi theo bọn Khựa kia, bọn hắn sẽ còn được tự do phát triển hay sao? Hay chỉ là con tốt để bọn hắn lợi dụng xong rồi vứt bỏ như vứt bỏ một thứ đồ chùi đít.

Nếu may mắn có thể được bọn Khựa kia mang đến đất nước bọn hắn sinh sống, nhưng đất nước bọn Khựa kia chẳng lẽ nơi đâu cũng toàn là người tốt, đâu đâu cũng toàn là người giàu mà không có một người nghèo hay sao?

Nếu tốt như vậy thì tại sao bọn chúng không dành những thứ tốt đó cho con dân của bọn chúng mà lại đi dành cho người ngoài? Bọn nó ngu hay sao? Nếu đất nước bọn Khựa kia đâu đâu cũng là người giàu, không có nổi một người nghèo, vậy tại sao bọn chúng phải đi đánh cướp tài nguyên ở vùng đất khác? Chỉ có kẻ nghèo mới đi ăn cướp của người khác mà thôi.

Bây giờ nếu có cơ hội cho hắn được lựa chọn lại một lần nữa, thì hắn chắc chắn vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình. Bộ lạc của hắn cho dù có nghèo, có thiếu ăn thiếu mặc đến mấy đi chăng nữa, thì ít nhất tất cả mọi người đều yêu thương và đùm bọc lẫn nhau.

Chẳng có ai có thể nghèo mãi được, hắn luôn tin tưởng rằng, chỉ cần bộ lạc của bọn hắn cứ cố gắng qua từng ngày, thì tương lai chắc chắn tất cả con dân của hắn cũng sẽ đủ ăn đủ mặc, rồi từ từ dư dả mà thôi. Cũng như Trần Nguyên đặt niềm tin vào đất nước của mình vậy.

Đại Man vẫn đứng đấy một hồi lâu, từng cơn gió lạnh thổi qua cũng khiến cho làn tóc dài vướng đầy máu tươi của hắn cũng dần dần khô cứng lại tung bay loạn nhịp trong gió. Hắn lúc này tuy đã trả được gánh nặng trong lòng mình, nhưng trong lòng hắn lại thêm một gánh nặng khác. Hắn lúc này trông như già đi thêm vài tuổi, những sợi tóc bạc cũng điểm lấm tấm trên đầu.

Hắn đứng ngẩn ngơ một hồi lâu thì cũng dần dần thu hồi lại tâm trạng của mình. Hắn lết thân mình tràn đầu máu tươi của mình đi đến trước mặt Trần Nguyên thì đột nhiên quỳ sụp xuống.

“Thần Đại Man, tạ ơn Đại đế đã cho thần cơ hội được rửa lấy mối hận bấy lâu nay trong lòng thần. Thần tạ ơn Đại đế đã cứu giúp thần một mạng. Từ nay trở về sau, mạng này của thần chính là của Đại đế, dù Đại đế có bảo thần đi vào chỗ chết, thần cũng quyết không một lời oán trách”

Đại Man cúi đầu cùng kính hô lớn, lời nói của hắn cũng khiến cho những tiếng ồn ào láo nháo xung quanh lập tức câm nín lại. Trần Nguyên lúc này cũng thu hồi ánh mắt đang rảo quanh khắp chiến trường của mình, từ từ nhìn lại Đại Man.

Đại Man nhỏ bè quỳ mọp xuống đất cung kính ngay trước mặt Trần Nguyên lúc này, càng khiến cho hắn giống như một vị Thần hơn bao giờ hết. Đứng trên cao, ánh mắt Trần Nguyên nghiêm nghị đảo qua một vòng như một vị thần cao cao tại thượng đang quan sát lấy chúng sinh của mình.

“Ngươi đã là người của ta, giúp ngươi đặt gánh nặng trong lòng của ngươi xuống, đó chính là trách nhiệm của ta, không nhất thiết cần phải nói những lời như vậy. Cứu ngươi một mạng, đó cũng không phải là ta cứu một người tên là Đại Man, mà đó là ta cứu con dân của ta.

Bất kể con dân nào của ta, nếu như bọn hắn gặp nạn, ta đều sẽ dang tay cứu giúp, không riêng gì ngươi. Vậy nên ngươi cũng không nhất thiết phải ta ơn ta. Nếu có tạ ơn, ngươi hãy tạ ơn chính ngươi, vì ngươi lúc đầu đã chọn được một con đường đúng đắn để đi.

Ngươi đã là con dân của ta, thì mọi khó khăn hoặc hiểm nguy, tự ta sẽ đương đầu, không cần các ngươi phải thay ta đi tìm đường chết. Nên lần sau cũng đừng nên nói những lời như vậy trước mặt ta! Tất cả hiểm nguy đã có ta đỡ lấy, việc của các ngươi là phải sống cho thật tốt, phải không ngừng mạnh mẽ hơn nữa!”