Đại Việt Chúa Tể

Chương 151: Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha



Lời nói của Trần Nguyên trầm ấm như tiếng của một người cha đang dạy người con của mình vang vọng khắp một mảnh núi rừng. Từng tiếng lá xào xạc, từng tiếng sóng vỗ nhè nhẹ cũng như đang hân hoan vì những lời nói từ tận đáy lòng ấy.

“Chúng thần quyết không phụ lòng sự kỳ vọng của Đại đế”

Không chỉ là Đại Man, mà Trần Giang, Công Đoàn cùng tất cả chiến sĩ Đại Việt lúc này cũng vì những lời nói tràn đầy sự ấm áp, che chở bao la ấy mà quỳ sụp cả xuống cung kính hô lớn.

Tiếng hô của tất cả mọi người lúc này giống như những lời thề độc phát ra từ tận đáy lòng bọn hắn dành cho Trần Nguyên. Bọn hắn muốn khắc sâu lên trái tim của mình hơn nữa sự quyết tâm, lòng kiên định cùng sự tín nhiệm đến vị Đại đế tối cao của bọn hắn.

“Nhưng… qua sự việc lần này, ta cũng khiển trách ngươi. Ta đã từng nói với các ngươi rằng, ta không cho phép bất kỳ một kẻ nào dám xâm hại đến con dân của ta, dám cướp đi tính mạng con dân của ta.

Ấy vậy mà ngươi? Đại Man, ngươi lại dám tự xem thường tính mạng của ngươi, ngươi lại dám đưa con dân Đại Việt của ta vào chỗ chết. Ngươi có phải là con dân của ta, có phải là con dân của Đại Việt ta hay không? Ngươi nói ngươi có tội hay không?”

Trần Nguyên lúc này cũng bắt đầu trở nên giận giữ, giận giữ vì hành động lúc nãy của Đại Man. Đại Man khi nãy dự định cùng đồng quy vu tận với Đại Bưu, nếu không phải Trần Nguyên đoán trước được mà cho Trần Tuyết giương cung chuẩn bị sẵn thì lúc này đầu của Đại Man đã không còn nằm trên mình hắn nữa rồi.

Âm thanh khi nãy mà Đại Bưu nghe được kia không phải là âm thanh gì khác mà đó chính là mũi tên của Trần Tuyết bắn ra. Trần Tuyết là một trong năm cận vệ của Trần Nguyên, là người giỏi bắn cung nhất và cũng là người thiếu nữ duy nhất trong nhóm năm người đứng bảo vệ xung quanh Trần Nguyên lúc này.

Cũng may nhờ mũi tên vô cùng chính xác kia của Trần Tuyết mà tên Đại Bưu kia đã chết ngay lập tức khi chưa kịp cắt đứt đầu của Đại Man. Tuy vậy, quán tính của lưỡi đao Đại Bưu lao tới kia cũng đã để lại trên cổ của Đại Man lúc này một cắt dài.

“Thần… có tội”

Đại Man vẫn quỳ mọp trên mặt đất mà ngập ngừng trả lời. Hắn lúc đó cũng chỉ vì muốn lấy mạng kẻ thù của hắn mà thôi. Gặp kẻ thù thì ngay lập tức hắn hai mắt đã huyết hồng cả lên, lấy đâu ra thời gian mà suy nghĩ nhiều chuyện khác được nữa.

“Ta đây không chỉ là nói riêng Đại Man, mà tất cả các ngươi cũng vậy. Ta không cho phép bất kỳ một con dân nào của ta dám xem thường tính mạng của mình. Trong mắt ta, tính mạng của các ngươi là cao quý hơn tính mạng đám người ngoài kia gấp trăm, gấp ngàn lần.

Vì vậy, ta tuyệt đối không tha thứ cho bất kỳ con dân nào của ta nào dám tự xem nhẹ tính mạng của chính bản thân mình. Các ngươi dám xem thường tính mạng của bản thân các ngươi, điều đó đồng nghĩa với việc các ngươi đang xem thường tính mạng con dân của ta, xem thường đất nước Đại Việt của ta.

Kẻ dám xem thường tính mạng con dân của ta, dám xem thường Đại Việt ta. Kẻ đó chắc chắn chỉ có một con đường chết. Các ngươi hãy nhớ rõ lấy điều này cho ta”, Trần Nguyên từ từ đảo mắt khắp tất cả chiến sĩ của hắn lớn tiếng nói.

“Cẩn tuân Đại đế dạy bảo”, đám chiến sĩ Đại Việt đồng thanh hô lớn.

“Vì lần đầu sai phạm, ta có sự giảm nhẹ hình phạt cho ngươi. Phạt ngươi cấm túc một năm không được phép cầm quân, tự ở nhà mà suy nghĩ về những lỗi lầm của ngươi”, Trần Nguyên liếc nhìn Đại Man lạnh lùng đáp.

“Tạ ơn Đại đế tha chết”, Đại Man lại một lần nữa dập đầu sát đất cảm tạ.

“Tất cả đứng lên đi, Trần Giang, nhanh chóng thu thập tàn cục cho ta. Dẫn người sang phía Công Đoàn trên kia, xử lý nốt đám binh sĩ kia. Nếu bọn chúng dám phản kháng, giết sạch cho ta”, Trần Nguyên nhìn lại Trần Giang nhanh chóng phân phó.

“Vâng, thưa Đại đế”, Trần Giang nghe vậy liền ngay lập tức dẫn người đi thu thập tàn cục cùng hỗ trợ đám người Công Đoàn đang trấn giữ nãy giờ phía trên đồi kia.

“Thưa Đại đế, thần có một thỉnh cầu, kính xin Đại đế chấp thuận”, Đại Man do dự nãy giờ thì cũng cắn răng, can đảm nói lên lời thỉnh cầu canh cánh trong lòng hắn nãy giờ.

Trần Nguyên vừa tính rời đi thì cũng bị lời nói kia của Đại Man mà đứng lại. Hắn xoay người lại nhìn Đại Man lạnh lùng nói.

“Có chuyện gì?”

“Thần kính xin Đại đế, tha… tha chết cho đám người con dân của bộ lạc Đại Ngạc kia. Bọn hắn dù sao cũng đã từng là con dân của thần, thần không thể nhẫn tâm nhìn bọn hắn bị giết chết.

Dù sao bọn hắn cũng không hoàn toàn có lỗi trong chuyện này, bọn hắn cũng chỉ là vì cha con tên Đại Bưu kia lừa gạt mà thôi. Kính xin Đại đế tha thứ cho bọn hắn khỏi cái chết”, Đại Man run run giọng dập đầu sát đất cầu xin cho những kẻ đã từng là con dân, cũng đã từng là kẻ thù của hắn.

Trần Nguyên lạnh lùng liếc mắt nhìn tới đám con dân của bộ lạc Đại Ngạc đang túm tụm lại với nhau, lúc này đây những vẻ hoảng sợ đã hiện rõ trên khuôn mặt của bọn hắn.

Trong đầu bọn hắn lúc này, bọn hắn nghĩ rằng bọn hắn sẽ không thể thoát khỏi cái chết. Bởi vì bọn hắn tin rằng trong đám người trước mắt bọn hắn này, sẽ chẳng có ai cầu xin tha thứ cho bọn hắn, Đại Man kia chắc chắn cũng sẽ như vậy.

Nhưng hành động vừa rồi của Đại Man, đã làm thay đổi suy nghĩ trong lòng của bọn hắn. Bọn hắn thật không thể tin được, người đã từng là tộc trưởng cũng đã từng là kẻ mà bọn hắn muốn giết chết, ấy vậy mà giờ phút này lại có thể trước mắt bao người, bỏ đi tôn nghiêm của mình, để quỳ lạy van xin tha chết cho bọn hắn.

Những việc mà bọn hắn đã từng gây ra cho Đại Man, có đáng để được Đại Man tha thứ hay sao? Bọn hắn có đáng để được Đại Man van xin kẻ khác tha chết cho bọn hắn hay sao?

Nếu đổi lại là bọn hắn, bọn hắn sẽ tha chết cho Đại Man hay sao? Bọn hắn lúc này cũng vì hành động kia của Đại Man mà không ngừng đặt ra vô số những câu hỏi trong đầu của mình.

Bọn hắn đều không thể hiểu được tại sao Đại Man lại phải làm như vậy, hắn sẽ có được lợi ích gì trong chuyện này. Nhưng có một thứ mà đám người này có thể hiểu được, đó chính là, Đại Man trong mắt bọn hắn trước giờ đều như vậy.

Hắn đều không tham lam, không sợ hãi trước bất kỳ một kẻ thù nào. Hắn chỉ muốn tất cả con dân của hắn được có một cuộc sống an bình, muốn tất cả mọi người trong bộ lạc của hắn được chung sống đầm ấm, vui vẻ bên nhau.

Đám người con dân của Đại Ngạc lúc này cũng bắt đầu trầm mặc, rất nhiều người trong bọn hắn cũng bắt đầu cúi đầu xấu hổ và hối hận vì những việc làm mà bọn hắn đã gây ra cho Đại Man, cho bộ lạc trước kia của bọn hắn.

Lúc này bọn hắn mới ý thức được, cái mà bọn hắn muốn, không phải là sung sướng, được càng ngày càng trở lên mạnh mẽ. Cái mà bọn hắn muốn, đó chính là có được một người tộc trưởng sẵn sàng vì bọn hắn mà không tiếc bản thân mình.

Những chuyển biến tâm lý của đám người con dân Đại Ngạc cũng không thể thoát được ánh mắt sắc bén của Trần Nguyên. Sau khi chứng kiến được cảnh này, hắn cũng âm thầm gật đầu chấp nhận.

Hắn tiếp xúc với Đại Man đủ lâu để có thể hiểu được tính cách của tên kia là như thế nào. Hắn khi nãy tỏ ra lạnh lùng và không quan tâm đến Đại Man chính là muốn cho Đại Man phải mở lời cầu xin hắn.

Hắn muốn cho tất cả con dân Đại Ngạc kia phải chứng kiến được cảnh người mà bọn hắn từng xem tộc trưởng, cũng từng xem là kẻ thù lại quỳ trước mặt của một người không thân thích, không cùng dòng máu để xin tha chết cho bọn hắn là có cảm giác như thế nào.

Hắn muốn đám con dân ngu ngốc kia phải sáng mắt ra để mà sau này còn biết quý trọng, mà giữ lấy những thứ gì mà bọn hắn đang có. Nếu hắn hắn quá dễ dàng, thì đám con dân kia sau này chắc chắn sẽ không biết quý trọng thứ mà hôm nay người khác đã bỏ qua tôn nghiêm của mình để mang đến cho bọn hắn.

“Ngươi sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù của mình hay sao?”, Trần Nguyên thu hồi ánh mắt mà lạnh lùng nhìn Đại Man hỏi.

“Thần cũng từng xem bọn hắn là kẻ thù của mình. Nhưng nay, mọi thù hận trong lòng thần cũng đã tiêu tan, vì vậy, trong lòng thần lúc này, bọn hắn cũng chỉ như là những người bình thường khác mà thôi thưa Đại Đế”, Đại Man cung kính đáp.

“Nể tình ngươi là con dân Đại Việt, cũng đồng thời là một vị tướng quân của ta. Ta tha chết cho bọn hắn. Nhưng…”, nói đến đây, Trần Nguyên một lần nữa lạnh lùng nhìn lấy đám con dân Đại Ngạc kia.

Đám con dân Đại Ngạc vừa mới thắp lên được một tia hy vọng mong manh được sống tiếp, thì ngay lập tức bị ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo và sát khí kia của Trần Nguyên nhìn đến mà dập tắt.

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Ta phạt tất cả bọn hắn phải lao động khổ sai mười năm. Sau mười năm, nếu như bọn hắn có dấu hiệu trở thành một người tốt, một người có ích cho xã hội, thì ta sẽ xem xét đến việc có cho bọn hắn trở thành công dân của Đại Việt hay không.

Và tất cả việc làm của bọn hắn, ta sẽ giao cho ngươi trực tiếp quản lý và giám sát. Nếu bọn hắn có bất kỳ một hành động nào chống đối hoặc vi phạm vào pháp luật của đất nước ta. Không chỉ bọn hắn, ngay cả ngươi cũng sẽ bị xử tội. Nhớ chưa?”, âm thanh lạnh lùng của Trần Nguyên như từng nhịp đánh sâu vào tâm trí của tất cả con dân Đại Ngạc lúc này.