Đại Việt Chúa Tể

Chương 152: Nuối tiếc muộn màng



Đám con dân Đại Ngạc khi nghe được lời cuối cùng của Trần Nguyên nói ra thì cũng không ngừng thở phào. Mặc kệ là như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không bị giết chết là bọn hắn đã mãn nguyện lắm rồi.

“Tạ ơn Đại đế, thần sẽ không bao giờ rời mắt khỏi bọn hắn thưa Đại đế”, Đại Man lúc này cũng như đã đặt được gánh nặng cuối cùng trong lòng hắn xuống mà thở phào nhẹ nhõm.

Hắn biết Trần Nguyên bắt hắn phải trực tiếp giám sát đám người kia là đang tạo điều kiện cho hắn được tiếp tục tiếp cận với đám con dân lầm đường lạc lối kia của mình. Tạo cho hắn có được cơ hội xây dựng lại mối quan hệ với đám con dân kia, cũng là những người cùng chung máu mủ ruột thịt với hắn.

Đại Man lúc này nhìn theo bóng lưng của Trần Nguyên rời xa mà không ngừng tràn đầy lòng cảm kích. Nếu đổi lại là một người khác, chắc chắn rằng những người con dân kia sẽ không có được một cơ hội làm lại cuộc đời như vậy.

Trần Nguyên lúc này cũng không quan tâm đến những người còn lại nữa mà quay lưng rời đi. Đi theo hắn lúc này không chỉ có năm người cận vệ của hắn mà còn có thêm một người khách xa lạ khác, đó chính là Nhâm công tử.

Đám người Trần Giang sau một hồi cuối cùng cũng đã xử lý xong hết tàn cục mà cuộc chiến vừa qua để lại. Hắn sau đó lại nhanh chóng dẫn người lao đến vị trí của đám người Công Đoàn đang trẫn giữ nãy giờ phía trên đồi kia.

Thấy được đám người Trần Giang đến đông đủ, đám lính như rắn mất đầu của vị Nhâm công tử kia trong lòng tràn đầy sự hoảng sợ. Thấy đám người Trần Giang đã ở đây, không ai nói thì trong lòng bọn hắn cũng thừa biết đám người của bộ lạc Đại Ngạc bên kia chắc chắn đã thảm bại.

“Đám người bộ lạc Đại Ngạc đã bị chúng ta giết sạch. Các ngươi khôn hồn thì bỏ vũ khí xuống đầu hàng, chúng ta sẽ tha chết cho các ngươi. Nếu các ngươi tiếp tục ngoan cố chống cự, giết sạch không tha”, Trần Giang mặt mày dữ tợn nhìn thẳng đám người của Nhâm công tử hét lớn.

Đám người của Nhâm công tử nãy giờ đã như rắn mất đầu, nay lại bị tiếng hét của Trần Giang làm cho kinh hoảng mằ bắt đầu ném hết vũ khí của mình xuống đất. Bọn hắn không còn dám kháng cự một chút nào nữa, bởi vì đối mặt với một quân đội đầy đủ như thế này, nếu kháng cự, bọn hắn chỉ có một con đường chết.

Khi thấy tất cả đám người kia đã từ bỏ kháng cự, Trần Giang lúc này mới an tâm. Hắn lập tức sai người tước lấy vũ khí cùng áo giáp của bọn chúng, sau đó thì cho người mang ra vô số cùm sắt lần lượt khóa tay tất cả đám người kia lại.

Những cùm sắt này là do chính Trần Nguyên trước khi đi đã yêu cầu Trần Vi sản xuất ra một đống lớn cho hắn. Bởi hắn thực sự cần đến một thứ, đó chính là nguồn nhân lực cung cấp cho đất nước của hắn.

Trong chiến tranh, không thể tránh khỏi tình trạng kẻ địch thấy đánh không lại mà từ bỏ vũ khí đầu hàng. Nếu gặp tình cảnh như vậy, chẳng lẽ hắn lại cứ sai người giết sạch đám người kia đi. Như vậy chẳng phải quá “lãng phí” hay sao?

Trần Nguyên hắn không thích ép buộc người khác làm việc cho mình. Nhưng điều đó chỉ đúng với những người không phải là kẻ thù của hắn. Còn đối với những người bị hắn xem là kẻ thù thì hắn sẽ đối xử hoàn toàn khác biệt.

Đám lính này cũng có thể được xem là kẻ thù của hắn, hắn cũng có thể ra lệnh cho người giết sạch bọn hắn, đám người kia chắc chắn cũng sẽ chẳng oán trách gì được. Đã chấp nhận cầm vũ khí lên chiến trường, thì phải có sẵn tinh thần bị kẻ địch giết chết. Đó là quy luật.

Nhưng trong mắt hắn, đám người này chẳng qua cũng chỉ là những con tốt bị sai khiến mà thôi. Tuy gọi là kẻ thù, nhưng cũng không đến nỗi phải bị hắn giết chết một cách tàn nhẫn.

Vậy thì Trần Nguyên chỉ còn một cách là bắt bọn hắn làm tu binh của mình. Có như vậy thì hắn mới vừa không còn nỗi lo bị bọn người này quay trở lại đâm hắn, mà hắn lại vừa có thể bổ sung thêm nguồn nhân lực miễn phí cho đất nước của mình. Vậy tội gì hắn không làm?

Từng cùm sắt to lớn lần lượt bị đeo vào tay đám binh sĩ của vị Nhâm công tử kia. Hơn mấy trăm binh sĩ cuối cùng cũng đã bị đám người Trần Giang khống chế toàn vẹn. Cả vùng núi đồi xung quanh đây đã không còn bất kỳ một mối nguy nào có thể uy hiếp được bọn hắn nữa.

Trần Giang sau đó liền lập tức sai người đi thu gom tất cả mọi thứ cùng kiểm kê những gì mà bọn hắn đã thu hoạch được trong trận đại chiến lần này. Mà Công Đoàn cũng dẫn theo một đám người bắt đầu thu gom tất cả những xác chết chất lại thành một đống lớn, sau đó bọn hắn lại châm lửa thiêu hủy.

Việc dùng lửa đốt để thiêu hủy xác chết này chính là do Trần Nguyên bắt buộc bọn hắn phải làm. Trần Nguyên từng dặn đi dặn lại bọn hắn rằng, từ những xác chết như thế này, không kể là con người hay là động vật, sẽ tạo điều kiện cho dịch bệnh sinh sôi phát triển.

Chỉ có cách phải dùng lửa đốt sạch những xác chết này đi, thì dịch bệnh sẽ không còn cơ hội để phát triển được nữa. Bọn hắn sau này cũng có thể thỏa mái đi lại ở vùng này mà không cần phải lo lắng mùi hôi hay dịch bệnh xâm hại bọn hắn.

Mà Đại Man lúc này cũng từ từ đi đến vị trí đám con dân còn lại của bộ lạc Đại Ngạc kia. Hắn lúc này trong lòng mình cũng đã buông bỏ xuống rất nhiều thứ. Hắn đã không còn gì phải lo lắng thêm nữa.

Đám con dân nhìn thấy Đại Man chậm rãi bước tới thì cũng đều cúi đầu không dám nhìn thẳng. Mỗi tiếng bước chân chậm rãi của Đại Man đều giống như những tiếng búa vô hình đập vào trái tim của bọn hắn.

“Từ nay trở về sau, các ngươi sẽ phải lao động khổ sai tại đất nước Đại Việt của chúng ta trong thời hạn mười năm, sau mười năm, nếu các ngươi có biểu hiện tốt thì sẽ được Đại đế xem xét để trở thành những công dân của đất nước Đại Việt chúng ta.

Còn nếu như các ngươi không có biểu hiện tốt, điều này chắc không cần ta phải nói nhiều thì các ngươi cũng có thể hiểu được kết quả sẽ như thế nào. Các ngươi cũng đừng quá lo lắng, Đại đế chắc chắn sẽ không cho người giết các ngươi.

Trong mười năm đó, ta sẽ trực tiếp giám sát các ngươi làm việc. Ta cũng không có nhiều lời để nói với các ngươi, ta chỉ mong trong mười năm đó, sẽ đủ thời gian để cho các ngươi biết suy nghĩ đúng đắn, và biết lựa chọn được con đường nào là tốt nhất cho tương lai của chính các ngươi và cho con cháu các ngươi”

Đại Man nhìn tất cả đám người từng là những con dân của hắn nói một cách chân tình nhất có thể. Trong tâm hắn giờ phút này, hắn cũng chỉ muốn dành một sự quan tâm cuối cùng của hắn, với tư cách đã từng là một người tộc trưởng của bọn hắn mà khuyên nhủ.

Hắn cũng chỉ mong rằng, sẽ không có ai làm ra chuyện ngu ngốc trong mười năm đó. Chỉ cần bọn hắn cố gắng làm việc, cố gắng trở thành một người có ích cho đất nước Đại Việt, thì hắn tin rằng Trần Nguyên chắc chắn sẽ không bạc đãi bọn họ.

Nhìn bóng lưng Đại Man rời đi, đám con dân lúc này cũng không kìm được nước mắt của mình. Đặc biệt là những người già ở trong đám con dân ấy, bọn hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn với chính người đã từng là tộc trưởng của bọn hắn kia.

Bọn hắn khóc không phải là vì tương lai bọn hắn sẽ phải chịu khổ cực, bọn hắn khóc kia là chính vì bọn hắn ân hận, bọn hắn nuối tiếc. Ân hận vì ngày xưa tham lam sự sung sướng giả tạo trước mắt mà bây giờ bọn hắn phải trả giá. Nuối tiếc là bọn hắn đã phải trả giá bằng việc mãi mãi đánh mất đi người tộc trưởng đáng kính kia của mình.

Phía bên kia, Trần Nguyên dẫn theo đám người lên thuyền chỉ huy của hắn. Mọi việc còn lại thì hắn mặc kệ cho Trần Giang cùng đám người kia xử trí. Hắn bây giờ không muốn nhúng tay vào những việc kia, bởi vì hắn cũng muốn nhân những cơ hội như thế này mà đào tạo cho đám người Trần Giang tập cách tự mình xử lý công việc.

Cũng nhờ qua không biết bao nhiêu lần chỉ dạy của Trần Nguyên mà đám người Trần Giang cũng càng ngày càng nhanh chóng thành thục. Đám người bọn hắn bây giờ cũng đã không còn khờ khạo, cái gì cũng không biết như lúc trước kia nữa.

Trần Nguyên nhờ vậy mà cũng đỡ bớt áp lực về công việc hơn. Hắn bây giờ đã có thể tin tưởng để giao phó cho đám người Trần Giang tự mình thực hiện những nhiệm vụ quan trọng. Trần Nguyên cũng tin chắc rằng, đám người này của hắn, không qua bao lâu nữa, bọn hắn cũng có thể mỗi người tự làm chủ một phương.

Trần Nguyên lúc này ngồi trên ghế cao, xung quanh hắn đứng đấy năm vị cận vệ như năm bức tượng đồng ở hai bên. Mà phía dưới đất đang quỳ gối run lẩy bẩy kia không ai khác mà chính là vị Nhâm công tử khi tối còn say sưa chè chén hành hạ con gái nhà lành kia.

“Các ngươi, các ngươi đừng giết ta. Các ngươi muốn thứ gì cũng được, ta sẽ đều cho các ngươi. Chỉ cần các ngươi thả ta ra, ta sẽ bảo cha của ta cho các ngươi nhiều thức ăn. Van cầu các ngươi, đừng có giết ta”, Nhâm công tử sắc mắt không có chút huyết sắc không ngừng khóc lóc van xin.