Chu Nhâm nghe đến đây thì cũng chợt rụt cả mình. Hắn nếu dám viết như thế thì chắc chắn hắn sẽ bị ông nội của hắn đánh cho nhừ tử. Nhưng một bên là đòn roi, một bên mà mất mạng, hắn đành cắn răng cúi đầu viết theo ý của Trần Nguyên.
Trần Nguyên đọc đến khúc này thì cũng bất chợt dừng lại. Hắn đang nghĩ thêm là bọn hắn đang cần thêm thứ gì nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù là vũ khí hay áo giáp lúc này đều không cần thiết. Vì nếu hắn đưa ra những yêu cầu này thì bọn kia chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Những thứ mà hắn yêu cầu đều nhằm mục đích vào những thứ mà bộ lạc Đại Ngạc và bộ lạc Hồng Giang lúc này đang cần. Có như vậy thì hắn mới không để cho bọn người kia phát hiện ra con cháu của bọn hắn đang bị bắt được. Chợt nghĩ đến thứ gì, Trần Nguyên lại tiếp tục bổ sung.
“Thêm vào đó, bảo ông nội của ngươi là lần này ngươi đến bộ lạc Đại Ngạc, phát hiện ra được bộ lạc này vô cùng mạnh mẽ. Trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành những tay sai vô cùng đắc lực cho các ngươi.
Ngươi bảo hắn rằng, ngươi cần phải tiếp tục cho đám người Đại Ngạc thêm lợi ích thì bọn hắn mới hoàn toàn phụ thuộc vào các ngươi. Nói cho ông nội của ngươi biết, bộ lạc Đại Ngạc bây giờ đang vô cùng mong muốn chế tạo ra được vải vóc làm áo quần.
Nói rằng chính ngươi đã nói chuyện với tộc trưởng bộ lạc Đại Ngạc, tộc trưởng bộ lạc Đại Ngạc cũng đã cam đoan với các ngươi rằng, chỉ cần các ngươi chỉ cho bọn hắn các chế tạo ra được vải vóc, bọn hắn sẽ tuyệt đối thần phục các ngươi.
Ngoài ra, bộ trưởng Đại Ngạc còn nói rằng, hàng năm bọn hắn sẽ đem những vải vóc tốt nhất đến tiến cống cho các ngươi. Và ngươi cũng đã đáp ứng với những yêu cầu này của bọn hắn.
Nhắn với ông nội của ngươi rằng, nhanh chóng cử tất cả những người có kinh nghiệm và tay nghề giỏi nhất của đất nước các ngươi đến để chỉ dạy cho bọn người này. À… Ngươi ghi thêm rằng, cho người mang thêm nhiều loại giống cây lương thực khác đến cho bộ lạc Đại Ngạc.
Nói rằng đất đai của bọn hắn vô cùng tươi tốt, nếu có đủ cây giống, cả bộ lạc của bọn hắn sẽ trở thành nguồn cung cấp lương thực rất lớn cho các ngươi. Bảo ông nội của ngươi phải tin tưởng ngươi, ngươi sẽ không làm cho hắn thất vọng”
Trần Nguyên cuối cùng cũng kết thúc mà mỉm cười nhìn lấy Chu Nhâm đang còn không ngừng viết theo những gì mà hắn vừa nói. Chu Nhâm lúc này mồ hôi cũng đã tuôn chảy đầy trán vì hắn vừa viết nhưng trong lòng vừa nghĩ không biết ông nội của hắn sẽ có cảm tưởng gì khi đọc được bức thư mà hắn viết này.
Ngay khi viết xong, Chu Nhâm liên ấy ra từ trong ngực của mình một hộp mực chu sa nhỏ, hắn lập tức ấn ngón tay của mình vào hộp mực, sau đó lại ấn dấu vân tay của mình lên bức thư hắn mới vừa viết xong kia.
Nhìn hộp mực chu sa trong tay Chu Nhâm kia, Trần Nguyên cũng không khỏi tán thán trong lòng. Chưa nói đến bọn Khựa kia, chỉ riêng bọn Mãnh Long kia cũng đã phát triển hơn quá nhiều so với đất nước của hắn hiện giờ.
Cầm bức thư trên tay mình, Trần Nguyên cũng có chút trầm ngâm. Hắn bây giờ muốn gửi bức thư này đến được bọn Mãnh Long kia cũng không phải là điều đơn giản.
Hắn cũng không thể sai người của tên Chu Nhâm quay trở lại gửi thư được. Như vậy chắc khác gì hắn tự khai tôi ở bụi này cho bọn kia biết. Lúc này Trần Nguyên nhìn lại Chu Nhâm hỏi.
“Ngoài bọn người của ngươi ở đây ra, còn có người nào của ngươi đang ở trong bộ lạc Hồng Giang kia không?”
“Có, bộ lạc Hồng Giang vẫn còn một số người của ta đang ở đấy. Trước khi đi đến bộ lạc Đại Ngạc, ta đã cho bọn hắn ở lại để hỗ trợ bọn người bộ lạc Hồng Giang tháo dỡ hàng hóa xuống khỏi thuyền”, Chu Nhâm ngay lập tức đáp.
“Tốt, vậy ngươi tạm thời ở lại nơi này đi. Đợi sau khi chúng ta nhận được những thứ mà chúng ta yêu cầu rồi chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện tiếp”, Trần Nguyên nghe vậy thì không khỏi nở một nụ cười nhìn Chu Nhâm cười nói.
Chu Nhâm ngay sau đó liền bị Đại Lực kéo đi. Mà Trần Nguyên lúc này ngồi trên bàn làm việc của mình cũng không ngừng gõ gõ ngón tay của hắn xuống bàn suy nghĩ những kế hoạch hiện ra trong đầu hắn.
Theo như những gì tên Chu Nhâm nói, bộ lạc Hồng Giang kia chắc chắn là vô cùng mạnh mẽ hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Tuy rằng lúc trước hắn từng yêu cầu Trần Tô cử người do thám bọn người này, nhưng vì thời gian cũng quá ngắn nên hắn cũng chưa nhận được bao nhiêu tin tức hữu ích như lần này Chu Nhâm nói cho hắn biết.
Trong lần chiến dịch lần này, hắn cũng chỉ xác định mục tiêu cuối cùng của bọn hắn là bộ lạc Đại Ngạc mà thôi. Nhưng bây giờ hắn lại biết thêm được một vài tin tức hữu ích về bọn Hồng Giang kia, hắn giờ phút này đang do dự là có nên chiến hay không.
Nếu như chiến, cơ hội thắng lợi của hắn sẽ là bao nhiêu phần trăm? Tổng quân đội hiện tại của hắn cũng chỉ khoảng hai ngàn người, trong khi tổng quân đội của bọn Hồng Giang trong khoảng năm ngàn người. Tức là gần gấp ba lần quân đội của hắn? Hắn sẽ phải chiến như thế nào?
Nhưng nếu như không chiến, hắn ẩn ẩn cảm thấy rằng hắn sẽ mất đi cơ hội quý giá trời cho này. Nếu xét về mặt lợi thế, hắn bây giờ có được lợi thế hơn nhiều so với bọn Hồng Giang kia, bởi vì bọn hắn hoàn toàn là kẻ chủ động trên mặt nước. Nếu như đánh không lại, bọn hắn cũng có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bọn Hồng Giang kia.
Nhưng chạy trốn, cũng không phải là điều mà Trần Nguyên muốn. Nếu đã xác định đánh, là phải bằng mọi cách đánh thắng. Còn đã xác định đánh không thắng, thì tuyệt đối không nên đánh.
Bởi vì cuộc chiến không phải là trò đùa. Chiến tranh chính là đổ máu, dù là có chạy trốn được đi chăng nữa, thì những tổn thất về người mà bọn hắn phải trả giá chắc chắn là một con số không hề nhỏ.
Nhưng suy đi nghĩ lại, Trần Nguyên vẫn hoàn toàn chưa nghĩ ra được phương án nào tốt nhất. Lúc này, Trần Giang cùng Công Đoàn và Đại Man sau khi thu xếp chiến trường xong xuôi thì cũng tiến vào báo cáo.
Sau một thời gian dài đi theo Trần Nguyên, được Trần Nguyên chỉ bảo tận tình cùng sự cố gắng học hỏi không ngừng của bọn hắn. Đám người Trần Giang cuối cùng cũng có thể dễ dàng tự bọn hắn giải quyết những vấn đề như thế này.
“Báo cáo Đại đế, chúng ta đã hoàn tất việc thu thập tàn cục cuộc chiến vừa qua. Qua trận chiến vừa rồi, chúng ta thương tổn mười chiến sĩ, không có bất kỳ một chiến sĩ nào tử vong cả”, Trần Giang vui vẻ báo cáo.
“Tổng số binh sĩ mà chúng ta bắt làm tù binh là sáu trăm năm mươi người chiến sĩ cùng hai ngàn năm trăm người dân thường. Trong đó, chúng ta tổng thu được gần một ngàn bộ chiến giáp cùng những vũ khí khác của bọn Khựa kia.
Ngoài ra, chúng ta còn thu được những vô cùng nhiều những thứ khác. Chắc chắn Đại đế cũng sẽ không ngờ tới được. Hahaha…”, Trần Giang nói đến đây cũng không khỏi sảng khoái cười lớn.
“Ngươi còn không nhanh báo cáo đi còn cười cái cái con khỉ khô gì? Ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm đấy”, Trần Nguyên thấy Trần Giang tính thừa nước đục thả cẩu thì cũng liếc xéo hắn một cái.
“Haha… lần này chúng ta thu được hơn một trăm tấn lúa, mười tấn thịt khô, hai tấn ngũ cốc các loại cùng hơn một ngàn hai trăm con vật nuôi các loại. Ngoài ra, còn có một thức khác đó chính là vải vóc, chúng ta thu được hơn năm ngàn bộ quần áo. Chính là những cái này, mời Đại đế xem”
Nói rồi, Trần Giang lấy ra một bộ quần áo dâng lên cho Trần Nguyên xem. Trần Nguyên khi nghe đến những con số mà Trần Giang báo cáo cũng không khỏi ngẩn cả người.
Bà cụ nó chứ! Chỉ một trận chiến thôi, hắn đã thu được một số lượng chiến lợi phẩm vô cùng kinh khủng, hơn tổng thu nhập một vụ mùa của cả đất nước hắn. Hắn lúc này mới hiểu được tại sao người ta nói chiến tranh là con đường làm giàu nhanh nhất.
Chẳng trách những đế quốc lớn ở thời đại của hắn lại thường viện cớ này, viện cớ kia để không ngừng xâm lược những nước nhỏ bé khác. Thì ra mục đích của những nước đế quốc kia cũng chẳng phải là tốt lành gì mà chỉ là tranh cướp tài nguyên từ những nước khác về làm giàu cho nước bọn hắn mà thôi.
Chiến tranh vừa không những thu được thêm lợi ích về đất nước của mình, mà còn không ngừng làm suy yếu thực lực của đối phương. Vì vậy, nếu một đất nước có chiến tranh xảy ra liên miên thì đất nước của bọn hắn sẽ không tài nào phát triển nổi.
Nhưng chiến tranh chỉ mang đến lợi ích to lớn đối với những kẻ thắng lợi mà thôi. Thắng lợi ở đây là phải đảm bảo được việc bọn hắn thu được lợi ích lớn nhất mà nhận được tổn thất lại là ít nhất. Nếu như bọn hắn tổn thất quá nhiều thời gian, tiền bạc và con người vào cuộc chiến ấy, thì sự thắng lợi trong cuộc chiến đấy của bọn hắn cũng không có bao nhiêu giá trị.
Chiến tranh? Chiến lợi phẩm? Con đường làm giàu nhanh chóng? Trong đầu của Trần Nguyên lúc này lại càng nổi lên quyết tâm hơn; hắn càng muốn bằng mọi giá phải nhanh chóng đánh chiếm bọ lạc Hồng Giang kia.
Có như vậy thì hắn mới có thể thu thập được càng nhiều hơn chiến lợi phẩm đem về làm giàu đất nước của hắn. Hắn mới càng có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách thực lực đối với bọn Khựa và bọn Mãnh Long kia được.