Cầm tấm áo quần mà Trần Giang vừa đưa cho hắn trên tay, Trần Nguyên không ngừng kiểm tra đi kiểm tra lại. Hắn sau một hồi kiểm tra thì cuối cùng cũng xác định được những áo quần này là được làm từ thứ gì.
Năm ngàn bộ? Đây là một con số không hề nhỏ. Trần Nguyên khi nhìn thấy bộ quần áo này thì liền biết được bọn Khựa cùng bọn Mãnh Long kia muốn là gì. Nhưng xui cho bọn hắn, tất cả đều đã bị Trần Nguyên hớt tay trên của bọn hắn.
“Đại đế, lần này chúng ta còn thu được trong kho của chúng hơn mười ngàn vò rượu. Đại đế, những thứ này phải nên xử lý như thế nào đây?”, sau một hồi thấy Trần Nguyên không nói gì thì Trần Giang cũng bắt đầu lên tiếng hỏi.
Theo những gì Trần Nguyên chỉ dạy, rượu chính là một thứ được làm ra chủ yếu từ lúa gạo mà thành. Những thứ này đều có thể uống được, nó có thể giúp cho con người tăng thêm sự hưng phấn của bản thân, đặc biệt là trong chiến đấu.
Lúc trước bọn hắn cũng từng gặp được rất nhiều rượu khi đối đầu với bọn Độc Long kia. Nhưng khi đó Trần Nguyên cho dùng gần hết trong kế hoạch đốt lãnh địa bọn Độc Long, một phần còn lại thì lại giao cho Đại Man dùng hết trong trận chiến với bọn Lưỡng Quy.
Những bình rượu thu được từ bọn Độc Long trước kia đều bị Trần Nguyên cấm bọn hắn uống, vì Trần Nguyên bảo với bọn hắn rằng trong đó có chất kích thích, không tốt cho sức khỏe của bọn hắn.
Nên lần này, Trần Giang tuy cũng vô cùng háo hức muốn thử loại rượu vừa mới thu được này nhưng lại không biết là trong đó có thứ gì hay không nên muốn hỏi thử ý kiến của Trần Nguyên.
Trần Nguyên nhìn thấy khuôn mặt hớn hở không nên nết của Trần Giang kia thì cũng không ngừng lắc đầu mỉm cười. Tên này tuy đã già rồi mà thấy thứ gì mới lạ thì cũng đều vui mừng hớn hở không khác gì trẻ con.
“Đưa lên ta xem”, Trần Nguyên nói.
“Đây, thần đã chuẩn bị sẵn đây thưa Đại đế”, Trần Giang hớn hở vừa chạy ra ngoài liền chạy vụt vào lại, trong tay đã xách theo một bình rượu lớn.
Hắn khi nãy trước khi đến đây đã xách sẵn một bình rượu rồi. Hương thơm ngây ngất của những bình rượu này khiến cho hắn không thể cưỡng lại được. Hắn đã len lén giấu bình rượu này ở ngoài cửa, phòng khi Trần Nguyên hỏi đến mà lấy vào.
Cầm bình rượu trên tay mình, Trần Nguyên liền sai người lấy ra một cái bát, sau đó hắn liền đổ rượu vào. Cầm bát rượu trên tay, Trần Nguyên ngửi thử mùi vị của nó. Đúng là mùi vị không tệ.
Trần Nguyên kiếp trước cũng không phải là một thư sinh ngoan ngoãn hiền lành gì, hắn ngoài thời gian đi học ra thì hắn còn thường xuyên đi làm thêm, thường xuyên nhậu nhẹt xuyên đêm suốt sáng với bạn bè.
Nhưng những thứ rượu mà hắn kiếp trước uống được, cũng chỉ là những thứ rượu bình dân, những thứ rượu chỉ dành cho sinh viên, được đựng trong những bình nước hai mươi lít. Những thứ rượu đó cũng chẳng có mùi gì gọi là đặc trưng, chỉ có những men nồng cay đến tận cổ cùng những cơn đau đầu như búa bổ sau khi tỉnh rượu.
Hắn cũng không biết những thứ rượu kia có phải thật sự là do gạo lên men nấu ra hay không, nhưng hắn đoán những thứ rượu mà bọn hắn uống lúc trước kia chắc cũng chỉ được làm bởi những viên men thành thánh của bọn Tàu mà thôi.
Hắn lúc trước khi nhìn thấy những bình rượu từ bọn Độc Long kia thì cũng bất chợt nghĩ đến việc chế tạo ra rượu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cuối cùng hắn cũng từ bỏ kế hoạch này.
Bản thân đất nước của bọn hắn đang còn ở trong tình trạng ăn chưa đủ nó, thì lấy đâu ra nhiều lúa gạo để cho hắn sản xuất ra những thứ như thế này. Đó là còn chưa kể đến việc, nếu như sản xuất ra được rượu mà hắn lại không kiểm soát được việc sử dụng rượu của tất cả mọi người dân đất nước hắn, thì lúc đó, vô hình hắn lại tự làm hại đất nước của hắn.
Bình rượu này thì hoàn toàn khác biệt, một hương nồng ngây ngất không ngừng bốc lên. Hắn mạnh dạn làm một ngụm nhỏ để xem thử mùi vị như thế nào. Hắn cũng chẳng sợ trong rượu này có độc, vì hắn tin chắc rằng bọn Khựa kia cũng không ngu ngốc mà bỏ độc vào trong những bình rượu như thế này để làm gì.
Một vị nồng nhẹ nhàng, lâng lâng từ từ đi lên hải não của hắn. Thật là khoan khoái! Đúng là hắn chưa được bao giờ thưởng thức được một loại rượu nào ngon như thế này.
Sau một hồi lâu cảm nhận hương vị rượu kia, Trần Nguyên cũng không ngừng liên tục chú ý đến những biến đổi trong cơ thể cùng tâm trí của mình. Hắn cuối cùng cũng không cảm nhận được có bất kỳ sự chuyển biến khác biệt có hại nào cho cơ thể cùng tâm trí của hắn.
“Rượu này uống được, các ngươi có thể uống. Nhưng không phải là giờ phút này, cũng không phải là trong thời gian này. Tất cả đều phải đợi đến lúc quay trở lại đất nước của chúng ta rồi các ngươi mới được phép uống. Ta không muốn có bất kỳ một rủi ro nào xảy ra vào lúc này”, Trần Nguyên vừa nhìn chén rượu vừa nói.
“Tạ ơn Đại đế. Haha…”, Trần Giang nghe được Trần Nguyên đáp ứng thì cũng không khỏi sảng khoái cười lớn.
Hắn cuối cùng cũng được thỏa mãn nguyện vọng của mình. Chỉ cần được thưởng thức thứ mà khiến hắn không khỏi ngây ngất mỗi khi ngửi thì dù hắn có chờ thêm mấy ngày nữa cũng chẳng nhằm nhò gì.
Sau khi báo cáo thêm nhiều việc khác nữa thì đám người của Trần Giang cũng cáo từ rời lui. Trần Nguyên lúc này thì vẫn đăm chiêu ngồi trên ghế không ngừng tiếp tục suy nghĩ về kế hoạch đánh chiếm bọn Hồng Giang kia.
Nhưng sau không biết bao nhiêu kế hoạch lần lượt hiện lên trong đầu của hắn, hắn cũng không cảm thấy thỏa mãn mà gạt bỏ đi những kế hoạch đó. Vì những kế hoạch hắn vừa nghĩ ra được kia, dù có thắng lợi thì bọn hắn vẫn nhận lại những tổn thất quá nặng nề.
Cái hắn cần là một chiến thắng, thực sự chiến thắng, chứ không phải là cố gắng chiến thắng. Nhưng có cách nào để có thể chiến thắng một đội quân với gần năm ngàn binh sĩ mà không phải chịu nhiều tổn thất?
Trần Nguyên lúc này cũng không khỏi thấy đau cả đầu. Hắn không ngừng xoay xoay chén rượu trên tay mình, đầu thì vẫn không ngừng suy nghĩ về những thứ vừa thu được từ bọn Mãnh Long kia.
Bất chợt nhìn lấy chén rượu trên tay mình, trong đầu Trần Nguyên đột nhiên nảy ra một kế hoạch. Nhưng kế hoạch này lại vô cùng mạo hiểm! Phải nói là gần như đánh cuộc tính mạng của tất cả bọn hắn mới có thể thực hiện được.
Nếu thành công, hắn chắc chắn sẽ vô cùng dễ dàng mà thu thập được đám bộ lạc Hồng Giang kia. Nhưng nếu thất bại, cái giá mà hắn phải trả thực sự là quá lớn. Điều này cũng khiến cho hắn phải không ngừng đắn đo suy nghĩ không thôi.
Biết là liều thì ăn nhiều, nhưng liều là phải có cơ sở, phải dựa trên nội lực của bản thân mình chứ không phải là liều một cách mù quáng. Liều một cách mù quáng như vậy thì chẳng những không thu được lợi gì, lại còn chẳng khác nào tự mình tự chui đầu vào chỗ chết.
Sau một hồi đắn đo suy đi tính lại, Trần Nguyên cũng đã đã cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng. Chiến!
Hắn sợ là hắn không thể tiếp tục chần chờ thêm được nữa. Bởi chiếu theo kế hoạch của bọn Khựa kia, nếu như hắn cứ tiếp tục kéo dài thì sợ rằng khu vực đồng bằng sông Nhị Hà này sẽ không còn đất cho hắn kiếm ăn được nữa.
Hiện tại hắn đang nắm được thiên thời địa lợi trong tay mình, hắn phải tranh thủ cơ hội lần này để đánh đuổi bọn người kia, độc chiếm lấy mảnh đất này. Chuyện sau này có giữ được mảnh đất này hay không thì hắn sẽ tính sau.
Nhưng trước mắt thì phải tranh thủ cơ hội làm suy yếu tay chân của bọn Khựa kia. Nếu cứ tiếp tục để tay chân của bọn Khựa kia phát triển, sợ rằng một ngày không xa, đất nước của hắn cũng sẽ bị những râu ria này của bọn Khựa nhòm ngó đến, lúc đó sẽ càng vô cùng nguy hiểm cho hắn.
Sau một hồi lâu chỉnh lý lại kế hoạch ở trong đầu mình, Trần Nguyên sai người cho gọi ba người Trần Giang đến bàn bạc kế hoạch tác chiến. Ba người khi nghe đến việc Trần Nguyên muốn tiến công bộ lạc Hồng Giang thì cũng kinh ngạc không thôi.
Bọn hắn càng rùng mình khi nghe Trần Nguyên nói đến việc bộ lạc Hồng Giang đang nắm giữ trong tay của bọn hắn gần năm ngàn binh sĩ. Đây là một con số quả thực quá kinh khủng đối với bọn hắn.
Cả cuộc đời chinh chiến của bọn hắn, sợ rằng bọn hắn chưa từng nghe được một đội quân nào có số lượng kinh khủng như thế này, chứ đừng nói gì đến chuyện là nhìn thấy bọn chúng.
Ấy vậy mà ngay bây giờ đây, đám người bọn hắn lại đang ngồi cùng Trần Nguyên bàn bạc kế hoạch tác chiến với bọn chúng. Ba người bọn hắn trong lòng lúc này cũng vừa có chút hoảng sợ lại vừa hưng phấn không thôi.
Cả cuộc đời bọn hắn đều đi ra từ chiến trường, từ máu huyết. Chỉ cần nghe đến đánh nhau là máu huyết của bọn hắn cũng đều như sôi sục cả lên. Ba người này đều khác biệt so với Trần Vương đó là bọn hắn vô cùng hiếu chiến.
Trong khi Trần Vương chỉ muốn có được một cuộc sống thanh bình, cố gắng né tránh tất cả các cuộc chiến gây ra đổ máu, thì ba người bọn hắn lại càng muốn chiến đấu, càng muốn đổ máu.