Đại Việt Chúa Tể

Chương 156: Vấn đề bảo mật thông tin



Thay đổi nhiều nhất đó chính là Đại Man. Từ sau cuộc nội chiến đánh nhau mấy chục năm giữa bộ lạc của hắn và bộ lạc Đại Ngạc, thì hắn càng ngày cũng càng trở nên máu chiến.

Hắn bắt đầu nghĩ rằng, chỉ có không ngừng chiến đấu thì hắn mới có thể bảo vệ tất cả con dân của hắn. Chỉ có không ngừng tự lớn mạnh bản thân mình thì mới không có kẻ nào dám chèn ép con dân của hắn mà thôi.

Bọn hắn có thể từ bỏ tất cả lại đằng sau để lao lên phía trước tìm kiếm được một cuộc chiến đúng nghĩa. Trong tâm niệm của bọn hắn, chỉ có chiến đấu thì mới thể hiện được sức mạnh của bọn hắn, mới chứng tỏ được bọn hắn chính là những người đàn ông chân chính.

“Đại đế, chúng ta vẫn chưa cách nào liên lạc được với đội sáu và đội bảy của quân đoàn Ác Ma, chúng ta có cần cho người đi tìm kiếm bọn chúng hay không?”, Trần Giang lên tiếng hỏi.

“Không cần, nếu ta đoán không lầm thì bọn hắn chắc chắn cũng sẽ ở đâu đó xung quanh địa bàn bọn Hồng Giang kia mà thôi. Chúng ta không thể cử người đi loạn để tìm bọn hắn.

Cứ tiếp cận bọn Hồng Giang này đã rồi tính tiếp. Đến lúc đó tập hợp lại sau cũng không muộn. Với lại quân số hai đội này nắm giữ cũng không có bao nhiêu. Dựa theo kế hoạch của chúng ta thì tập hợp thêm quân hay không cũng quá không quan trọng”, Trần Nguyên nghe Trần Giang hỏi thì cũng chậm rãi trả lời.

“Thưa Đại đế, theo tin tức mà thần tra hỏi được từ những con dân thì bộ lạc Đại Ngạc và bọn Hồng Giang kia hình như cũng chưa từng tiếp xúc với nhau. Bọn hắn cũng chỉ thoáng nghe nói đến là ở phía trên kia có tồn tại một bộ lạc tên là Hồng Giang mà thôi”, Đại Man cung kính báo cáo.

“Nếu bọn hắn chưa từng gặp mặt nhau thì càng tốt. Công Đoàn, mấy chiếc chuyền chở hàng của bọn Mãnh Long ngươi sắp xếp thế nào rồi”, Trần Nguyên nghe Đại Man báo cáo thì cũng liên tục gật đầu.

“Báo cáo Đại đế, tất cả có mười lăm chiếc thuyền chở hàng lớn. Tuy thuyền của bọn chúng không lớn hơn thuyền của chúng ta nhưng kết cấu trong thuyền cũng vô cùng tốt.

Thần đã cho sắp xếp tất cả mọi thứ theo những gì Đại đế yêu cầu lên thuyền. Chỉ cần Đại đế hạ lệnh là chúng ta có thể xuất phát thưa Đại đế”, Công Đoàn nghe Trần Nguyên hỏi đến liền cấp tốc báo cáo.

“Không vội, ngươi sắp xếp cho tất cả nghỉ ngơi một ngày hồi phục sức khỏe và chữa thương. Sau khi tất cả các chiến sĩ của chúng ta đã ở vào trạng thái tốt nhất thì chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch”, Trần Nguyên không ngừng gõ gõ ngón tay lên bàn trầm tư phân phó.

“Vâng, thưa Đại đế”, Công Đoàn cung kính đáp.

“Trần Giang, những mũi tên của Diệt thần cung đã thù hồi lại hết chưa?”, Trần Nguyên lại quay sang Trần Giang hỏi.

“Báo cáo, chúng thần đã cho người thu hồi lại, nhưng vẫn thất thoát một số lượng không nhỏ. Một bộ phận mũi tên thì đã bị hư hỏng nặng do công phá trúng vào những ngôi nhà bằng gỗ kia, còn một số mũi tên khác thì không biết đã rơi đi nơi đâu.

Thần đã cho người lục tung tất cả nhưng vẫn không thể tìm thấy được chúng”, Trần Giang ngay lập tức báo cáo.

“Những mũi tên kia khả năng rất cao là bị rơi lạc vào trong nước rồi. Ngươi căn dặn đám người của Trần Tô, sau khi nước ở khu vực này hạ xuống thì phải lập tức sai người đi tìm kiếm tất cả những mũi tên lạc kia về cho ta.

Tuyệt đối không được để sót lại bất kỳ một mũi tên nào. Không những trận chiến này mà tất cả những trận chiến sau này cũng vậy, các ngươi tuyệt đối không được cho người khác thấy được những thứ vũ khí này của chúng ta.

Những vũ khí này đều là những vũ khí bí mật của chúng ta, tuyệt đối không cho phép bất kỳ một thế lực nào học trộm cách chế tạo. Nếu như để bọn chúng học trộm các chế tạo ra được, lúc đó chúng ta sẽ phải gánh chịu những hậu quả vô cùng nặng nề. Các ngươi đã hiểu chưa”, Trần Nguyên nghe Trần Giang báo cáo như vậy thì cùng nổi lên lo lắng.

Hắn làm sao có thể không lo lắng cho được. Bởi vì từ nhỏ hắn đã được học câu chuyện kể về vua An Dương Vương từng có được một cây nỏ thần, nhưng vì bí mật chế tạo cây nỏ thần bị đánh cắp nên cuối cùng vua An Dương Vương đã phải trả một cái giá vô cùng to lớn.

Không những thế, những đất nước lớn ở thời hiện đại lúc trước hắn sống của như vậy thôi. Bọn hắn đều xây dựng những lực lượng tình báo vô cùng lớn mạnh nhằm đánh cắp bí mật công nghệ chế tạo vũ khí của đối phương.

Bởi chỉ ăn cắp được bí mật công nghệ quốc phòng của đối phương, thì bọn hắn sẽ dễ dàng tìm ra được phương án phá giải những vũ khí đó. Thậm chí là đạo nhái lại những vũ khí đó để đánh trả đối phương.

Trần Nguyên hoàn toàn không muốn những điều này xảy ra. Hắn không biết chắc rằng đám người lấy được vũ khí của hắn có đạo nhái lại được vũ khí của hắn hay không, nhưng hắn cũng không thể vì như vậy mà chủ quan được.

“Thần đã rõ thưa Đại đế”, Trần Giang thấy khuôn mặt của Trần Nguyên vô cùng nghiêm nghị liền ý thức được tầm quan trọng của vấn đề.

“Các ngươi phải nhớ rõ rằng. Những vũ khí này chính là sức mạnh, chính là tính mạng của chúng ta. Không cho phép bất kỳ một kẻ ngoài nào nhìn thấy chúng. Những kẻ nhìn thấy chúng, đều phải chết! Nhớ kỹ cho ta”, Trần Nguyên trầm trọng nhắc lại sự quan trọng của vấn đề bảo mật vũ khí.

“Vâng thưa Đại đế, chúng thần đã rõ”, cả ba người Trần Giang khi thấy Trần Nguyên nhắc lại một lần nữa thì lúc này cũng bắt đầu ý thức lại vấn đề, bảo mật những thông tin như thế này quan trọng hơn nhiều so với những gì bọn hắn nghĩ.

Bọn hắn từ trước đến nay đều không mấy chú trọng hay để ý đến việc có kẻ nào khác chú ý đến vũ khí của bọn hắn hay không. Bởi vì bọn hắn thực sự quá chú trọng vào sức mạnh của bản thân mình mà lại lơ là đi những vấn đề như thế này.

Trong mắt bọn hắn trước đây, những vũ khí này dù có mạnh đến mấy đi nữa thì cũng chỉ là phụ trợ mà thôi, không cách nào có thể giúp bọn hắn hoàn toàn làm chủ cuộc chiến được.

Nhưng trong suy nghĩ của Trần Nguyên thì lại khác. Những vũ khí như thế này không những quan trọng mà là cực kỳ quan trọng. Ai bảo những vũ khí như thế này không thể làm chủ cuộc chiến.

Thử hỏi trong trận chiến vừa qua, nếu thay vì có mấy trăm mũi tên, hắn lại có mấy vạn mũi tên không ngừng xả vào đám bộ lạc Đại Ngạc kia thì thử hỏi bọn hắn có sống được hay không?

Trong suy nghĩ của Trần Nguyên, những kẻ mở mồm ra là nói vũ khí chỉ là những vật ngoài thân, chỉ là phụ trở mới thực sự là những kẻ ngu ngốc. Vậy thì tại sao bọn hắn lại không dùng hai nắm đấm của chính mình để đi đánh nhau đi mà lại phải cầm lấy vũ khí trong tay làm gì.

Không những thế, tuy đã có vũ khí trong tay nhưng bọn hắn vẫn chê là vũ khí chưa đủ tốt, rồi lại chạy đông chạy tây để tìm kiếm một vũ khí tốt hơn để làm cái gì? Nếu là mở miệng ra là phụ trợ này phụ trở kia thì tại sao bọn hắn lại quan trọng hóa vấn đề lên thế? Nếu đã là phụ trợ thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao mới đúng chứ?

Đối với Trần Nguyên, có thêm những vũ khí như thế này, chẳng khác nào hắn được có thêm những binh sĩ vô cùng mạnh mẽ, những binh sĩ vô cùng trung thành của hắn. Dù ngươi có can đảm, có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nửa, chỉ cần trong tay ta nắm được vũ khí tốt thì ngươi cũng phải quỳ gối cúi đầu trước nó.

Càng kiên định với quan điểm của mình, Trần Nguyên càng chú trọng hơn đến vấn đề bảo mật, cũng như không ngừng nâng cấp, cải tiến những vũ khí kia của hắn. Chính vì vậy, hắn lúc trước đã phân phó cho Trần Vi là phải lập ra một đội chuyên nghiên cứu, cải tiến và phát triển những vũ khí như thế này.

Hắn phải vừa đảm bảo thông tin về vũ khí của hắn không lọt vào tay của kẻ địch, lại vừa phải không ngừng cái tiến những vũ khí của hắn. Bởi hắn cần phải đảm bảo được vấn đề, nếu như những vũ khí kia của hắn có rơi vào tay của kẻ địch thì những kẻ địch của hắn cũng không cách nào nắm giữ được lợi thế về vũ khí so với hắn.

Cũng không phải đơn giản mà những đế quốc sản xuất vũ khí ở thời hiện đại của hắn lại rảnh rỗi đi chế tạo hết vũ khí này đến vũ khí kia, nâng cấp hết vũ khí này đến vũ khí kia. Chi ra không biết bao nhiêu tiền bạc vào việc cho ra đời vô số phiên bản của chỉ cùng một loại vũ khí.

Mục đích thật sự của bọn hắn là vừa khắc phục những nhược điểm vốn có trên những vũ khí cũ trước đó, lại vừa có thể đảm bảo được vấn đề là dù có bị lộ thông tin bí mật của những vũ khí kia ra ngoài, thì kẻ địch của bọn hắn cũng chỉ sở hữu được những phiên bản vũ khí cũ mà thôi. Không cách nào có thể gây nguy hiểm tuyệt đối cho bọn hắn được.

Trần Nguyên cũng vì quá hiểu rõ suy nghĩ của đám người Trần Giang nên hắn càng phải không ngừng nhắc đi nhắc lại, nhằm quan trọng hóa vấn đề bảo mật vũ khí này lên thì đám người Trần Giang còn thiếu kinh nghiệm này, mới không mắc những sai lầm không đáng có sau này được.