Sau khi được Trần Nguyên phân phó mọi thứ xong xuôi thì đám người Trần Giang cũng nhanh chóng rời đi để tiến hành chuẩn bị mọi thứ còn thiếu cho cuộc chiến sắp tới của bọn hắn.
Trong lòng bọn hắn lúc này vừa lo lắng lại vừa phấn khích không thôi. Khi kết thúc trận chiến này, bọn hắn đều cứ nghĩ rằng chiến dịch lần này có lẽ đã kết thúc, nhưng không ngờ Đại đế của bọn hắn lại lên kế hoạch đánh chiếm bộ lạc Hồng Giang kia.
Trần Giang thì ngay sau đó liền cho tập hợp tất cả binh sĩ lại để phổ biến kế hoạch tác chiến sắp tới của bọn hắn, cũng như cổ vũ và khích lệ tinh thần chiến đấu của bọn hắn trong trận chiến vừa qua.
Đám binh sĩ ở dưới nghe được Trần Giang nói sắp tới bọn hắn sẽ được trực tiếp tham dự một trận chiến lớn thì trong lòng ai nấy đều phấn khích không thôi. Khí thế chiến đấu của bọn hắn lúc này cũng như sôi sục cả lên, bao nhiêu mệt mỏi trong trận chiến vừa qua cũng ngay lập tức tan biến trong tâm trí của bọn hắn.
Bọn hắn ai nấy đều hận không thể ngay lập tức lao ra chiến trường để được chém giết kẻ địch, để được mài dũa kỹ năng chiến đấu của mình. Trong tâm trí của bọn hắn, chỉ có chiến đấu mới có thể nhanh chóng giúp bọn hắn trở nên càng ngày càng lớn mạnh.
Và chỉ có trở nên mạnh mẽ, thì bọn hắn mới không phụ sự kỳ vọng và mong đợi từ vị Đại đế kia của bọn hắn. Trong đầu bọn hắn cũng dần dần hình thành nên một chập niệm mơ hồ rằng: Vì Đại đế mà chiến, vì Đại Việt mà trở nên mạnh mẽ!
Trần Giang nhìn thấy đám lính trước mắt của hắn đang hừng hực khí thế như vũ bão này thì cũng cảm khái không thôi. Hắn thật nghĩ không ra được cái tên oát con Trần Tô kia không biết đã nhồi nhét thứ gì vào trong đầu của mấy tên này mà lại để cho bọn hắn có thể có được một tinh thần chiến đấu mãnh liệt như thế.
Chẳng bù lại cho quân đoàn của hắn, tuy khí thế chiến đấu của quân đoàn của hắn cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng so với đám nhóc quân đoàn Ác Ma trước mắt này, khí thế chiến đấu quân đoàn của hắn hoàn toàn không tài nào có thể so sánh được.
“Mẹ nó, quay trở lại phải tìm tên nhóc Trần Tô kia đánh một trận bắt hắn khai ra bí mật mới được”, Trần Giang lúc này cũng cảm thấy tức giận vì đã để thua một tên oắt con mà chửi thầm trong lòng mình.
Công Đoàn thì gấp rút cho người vận chuyển, phân chia lại hàng hóa trên những con thuyền vận tải lấy được từ bọn Mãnh Long kia. Những thứ cần thiết theo sự phân phó của Trần Nguyên thì hắn cho vận chuyển lên hết trên những con thuyền vận tải kia.
Những thứ còn lại thì hắn cho sắp xếp một nửa lên hạm đội Trường Sa, một bộ phận phận khác thì vẫn đặt tại bộ lạc Đại Ngạc này, đợi khi nào quay trở về bọn hắn sẽ tiến hành thu thập sau. Bây giờ, hắn chỉ cho mang theo những thứ cần thiết phục vụ cho cuộc chiến sắp tới mà thôi.
Đại Man thì dẫn theo người cho lột sạch tất cả áo quần ở trên người của đám binh sĩ Chu Nhâm kia. Đám binh sĩ kia thấy mình bị lột sạch quần áo thì cũng vô cùng sợ hãi, trong tâm trí của bọn hắn lúc này không thể ngăn cản được những suy nghĩ rùng mình đang hiện ra: Chẳng lẽ đám người trước mặt này lại có sở thích chơi trò Hậu đình hoa đối với bọn hắn?
Nhưng bọn hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy đám người của Đại Man kia chỉ lột sạch quần áo của bọn hắn mà thôi, chứ không hề chơi trò Hậu đình hoa đối với bọn hắn.
Chưa dừng lại ở đó, đám người Đại Man lại lục tìm thêm ở trong kho của bộ lạc Đại Ngạc, mục đích của bọn hắn là tìm kiếm những bộ quần áo đặc trưng mà đám người bộ lạc Đại Ngạc thường hay mặc. Thấy vẫn còn chưa đủ, Đại Man cũng chẳng ngần ngại mà ra lệnh cho đám người con dân Đại Ngạc kia cởi áo quần của bọn hắn ra.
Sau khi thu vén xong xuôi, Đại Man mới giao phó tất cả những bộ quần áo kia lại cho Trần Giang. Trần Giang nhận được quần áo thì ngay lập tức phân phó cho tất cả chiến sĩ ở dưới mặc vào.
Không chỉ riêng đám binh sĩ, ngay cả Trần Giang ba người cũng đều mặc vào những bộ quần áo đặc trưng của đất nước Mãnh Long. Cũng may đám người Chu Nhâm có vẻ đã xác định chuyến đi này lâu dài nên tất cả chiến sĩ của hắn cũng mang theo hai đến ba bộ áo quần.
Nên sau khi đã loại bỏ đi những bộ áo quần đã bị hư hỏng do trận chiến vừa rồi mang lại, đám người Trần Giang may mắn có gần vừa đủ áo quần để phân phát cho những binh sĩ của hắn. Những quần áo còn thiếu thì bọn hắn sử dụng những bộ áo quần của người dân Đại Ngạc để bù đắp vào.
Trần Nguyên lúc này cũng mặc lên người mình một bộ áo quần khác của Chu Nhâm. Cũng may là tên này lúc đi mang theo vô cùng nhiều quần áo cùng tì nữ để phục vụ, nên Trần Nguyên cũng chẳng có nhiều khó khăn khi bận những trang phục phức tạp như thế này.
Đám thị nữ kia cũng vô cùng dày dặn kinh nghiệm, chỉ trong một thời gian ngắn, Trần Nguyên đã có thể làm chủ được bộ áo quần này. Phe phẩy lấy chiếc quạt trên tay mình, cùng với bộ quần áo được trang trí vô số trang sức quý giá, Trần Nguyên lúc này trông chắc khác gì một vị hào hoa công tử với làn da trắng nõn cùng nụ cười tràn đầy sự mê hoặc.
Sau khi được ăn một trận no nê, tất cả mọi người cũng bắt đầu nghỉ ngơi sau một ngày chiến đấu mệt mỏi. Tất cả bọn hắn đều phải nhanh chóng lấy lại sức lực của mình để chuẩn bị cho một cuộc chiến vô cùng quan trọng sắp tới, bọn hắn không thể nào dám chủ quan khinh địch được.
Bởi vì Trần Giang đã có xác định trước với tất cả bọn hắn rằng: “Kẻ địch vô cùng mạnh mẽ với gần năm ngàn binh sĩ, chúng ta chỉ có một lựa chọn đó là chiến hoặc là lùi. Đại đế đã đưa ra quyết định đó chính là Chiến, nếu đã chiến thì tất cả chúng ta phải chiến bằng một trăm phần trăm sức lực vốn có và phải chiến đến hơi thở cuối cùng của mình. Tuyệt đối không lùi bước!”
Một màn đêm dài đằng đẵng cùng với bao nhiêu sự háo hức chờ mong của cả gần hai ngàn con tim vào một trận chiến lớn cuối cũng cùng đã qua đi. Để lại đằng sau nó là ánh binh minh đang không ngừng chiếu rọi khắp cả mảnh núi rừng này, như để báo hiệu cho tất cả bọn hắn biết rằng, một tương lai tươi sáng đang chờ đón tất cả bọn hắn.
Gần hai ngàn chiến sĩ thân hình như tượng tạc đứng ngay hàng thẳng lối và vô cùng nghiêm chỉnh ở phía dưới. Bọn hắn đang không ngừng dõi lên phía đài cao kia để ngắm nhìn vị Đại đế vô cùng tôn kính và vĩ đại trong lòng của bọn hắn kia.
Trần Nguyên lúc này đứng trên đài cao cũng một lượt ngắm nhìn tất cả những chiến sĩ ở phía dưới của mình. Hắn như muốn khắc ghi trong tim mình tất cả những chiến sĩ này trong tim của hắn.
“Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành một chiến dịch lớn, mà trong chiến dịch lần này, chúng ta sẽ gặp phải một kẻ địch vô cùng hùng mạnh đó chính là bộ lạc Hồng Giang. Bọn hắn hiện tại đang có khoảng năm ngàn chiến sĩ, số lượng gần như gấp ba lần quân số của chúng ta. Các ngươi có dám chiến hay không?”, Trần Nguyên rống lớn.
“Dám”, hơn hai ngàn binh sĩ cũng đồng thanh rống lớn lên đáp lời Trần Nguyên.
“Các ngươi có thể sẽ chết trong trận chiến lần này. Các ngươi có sợ hay không?”, Trần Nguyên một lần nữa rống lớn lên.
“Không sợ”, âm thanh như pháo nổ rung động gầm lên.
“Trần Giang, phát rượu”, Trần Nguyên quay sang Trần Giang ra lên.
“Vâng, thưa Đại đế”, Trần Giang chắp tay cung kính.
Trần Giang đã chuẩn bị từ trước, hắn nhanh chóng sai người phân phát cho mỗi chiến sĩ một bát lớn. Sau đó đích thân hắn, Công Đoàn cùng Đại Man tự tay bưng từng bình rượu lớn rót vào từng bát của mỗi một chiến sĩ.
Từng chiến sĩ khi được tận tay Đại tướng quân cùng hai vị tướng quân khác phục vụ thì cũng rung động trong lòng không thôi. Trong mắt bọn hắn, ngoài vị Đại đế vô cùng tôn kính của kia ra, thì những vị Tướng quân này chính là những người tiếp theo mà bọn hắn không khỏi khâm phục cùng noi gương theo.
Trần Nguyên lúc này cũng cầm một bát rượu lớn trong tay của mình. Hắn lúc này cũng xúc động trong lòng không thôi, bởi vì hắn biết rằng, trận chiến dịch lần này không thể tránh khỏi được thương vong.
Đâu đó sẽ có những chiến sĩ trẻ tuổi trong đám người này, ngày mai kia bọn hắn sẽ không còn được nhìn thấy nhau nữa. Chiến tranh chính là mất mát, chính là đau thương, nhưng Trần Nguyên hắn cũng không tài nào có thể chấp nhận được hiện thực là những người hôm nay vẫn đang còn vui vẻ cười với hắn, nhưng ngày mai đã rời xa sang bên kia thế giới.
“Tất cả chiến sĩ của ta! Các ngươi sinh ra là người của ta, chết đi cũng là người của ta. Nếu sau ngày hôm nay các ngươi có chết đi, sang bên kia thế giới. Thì các ngươi vẫn hãy nhớ lấy! Vẫn còn có đó một Đại Việt đang chờ đón các ngươi trở về!
Nếu các ngươi ngày mai kia có chết đi! Hãy nhớ lấy, khi bước chân của ta đã dẫm lên trên thế giới này, ta sẽ đi tìm các ngươi, đích thân ta sẽ mang các ngươi trở về! Hãy chờ ta! Bởi vì các ngươi là người của ta, khi không được ta cho phép, thì không bất kỳ ai trên thế giới này được phép mang các ngươi rời đi!
Hãy nhớ lấy! Ta chính là Chúa tể của thế giới này!”, Trần Nguyên cũng gầm lên những lời phát ra từ tận đáy lòng của hắn.