Đại Việt Chúa Tể

Chương 158: Vinh quang hay là mồ chôn?



Trần Nguyên bưng bát rượu lớn lên một hơi nốc cạn, sau đó hắn vung tay lên ném mạnh cái bát xuống nên đất. Cái bát của hắn cũng vì vậy mà ngay lập tức vỡ tung ra, mà lời thề của Trần Nguyên kia cũng đang không ngừng vang đi vang lại trong tâm trí của tất cả các chiến sĩ.

“Chúng thần tin tưởng Đại đế, dù có chết đi, sang bên kia thế giới, chúng thần cũng nguyện chờ đợi Đại đến đến đón chúng thần trở về”, Trần Giang lúc này cũng quỳ một chân trên mặt đất mà rống lớn lên.

“Chúng thần tin tưởng Đại đế, dù có chết đi, sang bên kia thế giới, chúng thần cũng nguyện chờ đợi Đại đến đến đón chúng thần trở về”, ngay sau đó, gần hai ngàn chiến sĩ quân đoàn Ác Ma cùng đồng loạt quỳ xuống mà rống lớn theo.

Tất cả mọi người cùng bưng bát rượu lớn lên một hơi nốc cạn, sau đó là hàng loạt tiếng bát vỡ vang lên cùng xen lẫn với tiếng gầm lúc nãy của tất cả bọn hắn, lúc này như tạo nên một bản trường ca bất hủ vang vọng giữa mảnh núi rừng này.

Tất cả chiến sĩ trong lòng lúc này đều tràn đầy tinh thần quyết chiến. Trong trái tim của bọn hắn, chỉ cần lời thề của vị Đại đế đầy tôn kính kia, cũng đủ để cho tất cả bọn hắn quyết chiến đến cùng. Dù có chết, bọn hắn cũng không có một chút gì gọi là tiếc nuối trong lòng.

Bởi vì trong đầu bọn hắn đều có một niềm tin không nói nên lời vào vị Đại đế này. Bọn hắn đều tin rằng, dù có sang bên kia thế giới, thì Đại đế chắc chắn cũng sẽ đến đón bọn hắn quay trở về.

Lúc này, trong trái tim của tất cả chiến sĩ, đã không còn bất kỳ một thứ gì gọi là lo lắng hay là sợ hãi. Mà thay vào đó là một khí thế chiến đấu ngút trời, hai mắt của tất cả bọn hắn cũng bắt đầu ẩn ẩn có dấu hiệu chuyển sang huyết hồng.

Chỉ cần xác định là kẻ địch của mình, bọn hắn sẽ như những con mãnh hổ mà lao vào cắn xé, đánh giết bọn chúng. Lúc này chỉ cần cho bọn hắn một “mồi lửa”, thì tất cả bọn hắn đều không khác gì những chiến thần.

Nhìn lấy khí thế bất khuất, hiên ngang của tất cả chiến sĩ của mình, Trần Nguyên lúc này cũng không khỏi gật đầu thỏa mãn. Đây mới chính là những thứ mà hắn cần, đây mới chính là những chiến sĩ chân chính của hắn.

“Xuất phát”, Trần Nguyên rống lớn.

Ngay sau tiếng rống truyền lệnh xuất chiến của Trần Nguyên, gần hai ngàn chiến sĩ cũng ngay lập tức đứng dậy nhanh chóng lên thuyền. Ba người Trần Giang cũng nhanh chóng tiến về vị trí chỉ huy của mình.

Một đoàn thuyền lớn với mười chiếc chuyền lớn cùng mười lăm chiếc thuyền nhỏ hơn một chút nhanh chóng rời xa địa bàn của bộ lạc Đại Ngạc, nhắm thẳng vị trí của bộ lạc Hồng Giang mà tiến tới.

Vì chưa biết được phương hướng dẫn đến bộ lạc bọn Hồng Giang kia nên Trần Nguyên cho người bắt đem theo một tên tướng sĩ dưới trướng của Chu Nhâm để dẫn đường.

Theo sự chỉ dẫn của tên tướng sĩ kia, đoàn thuyền của Trần Nguyên cũng không tốn thời gian bao lâu thì đã từ từ tiếp cận địa bàn của bọn Hồng Giang kia. Tính theo thời gian di chuyển, Trần Nguyên nhận thấy khoảng cách giữa bộ lạc Đại Ngạc và bộ lạc Hồng Giang kia cũng không hề xa như hắn nghĩ.

Có lẽ chính vì vậy mà bọn người bộ lạc Đại Ngạc trước kia mới có thể dễ dàng tiếp cận được với bọn Khựa. Ngay sát vách là một bộ lạc tay sai mạnh mẽ như thế này, chẳng trách bộ lạc của Đại Man lúc trước không thể tránh khỏi sự nhòm ngó của bọn Khựa kia.

Để chống lại sự bành trướng của bọn Khựa kia, chỉ còn một cách đó chính là bọn hắn phải đủ mạnh mẽ. Đủ mạnh mẽ để bọn Khựa không dám nhòm ngó đến bọn hắn. Nhưng nếu không đủ mạnh mẽ, thì tốt nhất phải tạm thời cách xa bọn chúng ra.

Cũng chính vì vậy mà Trần Nguyên luôn cố gắng, bằng mọi cách không cho bọn Khựa kia phát hiện ra sự tồn tại của hắn, bởi vì hiện tại hắn vẫn chưa có đủ sức mạnh để chống lại dã tâm bành trướng của bọn Khựa kia.

Không bao lâu, đứng trên phía lầu cao thuyền chỉ huy, Trần Nguyên thấp thoáng nhìn thấy được phía trước mắt hắn một cồn đất không lớn lắm nhô lên cao khỏi mặt nước. Theo sự chỉ dẫn của tên tù binh, Trần Nguyên biết được vùng đất mà hắn mờ mờ trông thấy được từ đằng xa đấy chính là địa bàn của bộ lạc Hồng Giang.

Vì địa hình xung quanh quá trống trải, Trần Nguyên cấp tốc ra lên cho hạm đội Trường Sa ngừng di chuyển. Bùi Chân cũng theo chỉ lệnh của Trần Nguyên điều khiển đoàn thuyền đến trú đóng tại một dãy núi cao, vừa đủ để che khuất tầm nhìn của bọn Hồng Giang kia đối với bọn hắn.

Trần Nguyên nhanh chóng dẫn theo người leo lên đỉnh núi quan sát tình hình địa thế xung quanh. Phóng tầm mắt ra xa, Trần Nguyên thấy được một mảnh bao la bát ngát trắng xóa toàn nước là nước. Hắn không thể tìm kiếm được một ngọn núi cao nào ở gần đại bàn của bộ lạc Hồng Giang để cho bọn hắn trú ẩn.

Vì quá xa, Trần Nguyên hoàn toàn không thể nhìn được thứ gì từ bộ lạc Hồng Giang kia nên hắn quyết định đợi tới đêm mới hành động. Màn đêm nhanh chóng buông xuống, một chiếc chuyền nhỏ cũng từ từ được hạ thủy.

Trên chiếc thuyền nhỏ đó, Trần Nguyên với Trần Giang cùng sáu chiến sĩ lao nhanh trên mặt nước. Bọn hắn hướng thẳng những ánh lửa từ phía xa kia mà hướng tới. Trần Nguyên muốn tiếp cận càng gần mục tiêu càng tốt.

Bởi vì hiện tại hắn hoàn toàn không có bất kỳ một thông tin nào từ bộ lạc Hồng Giang kia. Đội sáu và đội bảy của quân đoàn Ác Ma thì hắn vẫn chưa gặp được, nên hắn quyết định tự mình hành động.

Bọn hắn cuối cùng cũng tiếp cận được vị trí mà bộ lạc Hồng Giang đang trú đóng kia. Bọn người bộ lạc Hồng Giang lúc này đang trú đóng trên một cồn đất nhô lên cao khỏi mặt nước, trông không khác gì một hòn đảo nhỏ.

Cũng chính vì cồn đất này có vẻ quá nhỏ bé so với dân số của bộ lạc Hồng Giang, nên Trần Nguyên nhìn thấy rõ ràng cảnh từng ngôi nhà mọc san sát nhau, người người đi lại thì chen chúc, không hề thoải mái một chút nào.

Đám người Trần Nguyên lúc này đang ẩn núp trên một mỏm đất nhỏ nhô lên khỏi mặt nước. Mỏm đất này chỉ vừa đủ để che khuất đám người Trần Nguyên cùng con thuyền của bọn hắn khỏi những ánh đuốc đang không ngừng dạo lui dạo tới của đám lính canh bộ lạc Hồng Giang kia.

Sau một hồi lâu quan sát, Trần Nguyên nhận thấy đám người bộ lạc Hồng Giang này tuy bị cô lập trên một cồn đất giữa mênh mông sông nước như thế này, nhưng bọn hắn cũng không hề có bất kỳ một hành động nào lơ là, chủ quan như đám người bộ lạ Đại Ngạc kia.

Đám binh lính của bộ lạc Hồng Giang này canh phòng vô cùng cẩn thận. Bọn hắn không chỉ vừa soi đuốc ở phía trên cao, mà ngay cả những khu vực gần sát mặt nước, bọn hắn cũng không hề để sót một chút nào.

Trần Nguyên lúc này bất chợt nhớ đến điều gì. Hắn khi nãy vì quá chăm chú đến mọi hành động của đám người bộ lạc Hồng Giang mà quên để ý đến một vấn đề mấu chốt, đó chính là bọn hộ lạc Hồng Giang đang ở trong tình trạng chiến tranh.

Mà theo như tên Chu Nhâm kia khai báo. Đám kẻ thù của bọn bộ lạc Hồng Giang này cũng đang ở rất gần xung quanh đây. Chu Nhâm còn nói hai bên bộ lạc bọn chúng thậm chí còn có thể nhìn thấy được nhau nếu không bị cây cối che khuất tầm nhìn.

Nếu như vậy, có nghĩa là bộ lạc kẻ thù của bộ lạc Hồng Giang đang nằm bên phía bị địa hình của bộ lạc Hồng Giang che khuất mà hắn không thể nhìn thấy được kia. Nếu như vậy thì càng tốt, hắn có thể hoàn toàn an tâm khi dẫn quân tiến công theo hướng này.

Thứ hắn không muốn nhất chính là để đám người bộ lạc bên kia nhìn thấy những biến động của bọn Hồng Giang bên này. Bởi vì hắn sợ bọn người bên kia sẽ nhân cơ hội bộ lạc Hồng Giang thua thiệt mà tràn sang tấn công, đục nước béo cò. Nếu để xảy ra điều này, kẻ phải chịu thiệt hại lớn nhất không ai khác mà chính là hắn.

Mặt khác, kế hoạch của hắn lần này, hoàn toàn không chỉ dừng lại ở bộ lạc Hồng Giang này không thôi. Cái hắn cần, đó chính là một kết cục hoàn toàn khác, một kết cục là hắn có thể toàn quyền làm chủ được mảnh đồng bằng sông Nhị Hà này.

Chỉ cần làm chủ được khu vực rộng lớn đồng bằng sông Nhị Hà này, thì hắn mới có thể đẩy nhanh tốc độ phát triển kinh tế đất nước Đại Việt. Đồng bằng Đại Việt đã không còn đáp ứng được sự phát triển của bọn hắn, dân chúng của hắn đang không ngừng tăng lên, chỉ có đồng bằng sông Nhị Hà này mới có thể thỏa mãn được như cầu tất cả con dân của hắn.

Sau khi đã thăm dò được những thông tin cần thiết, Trần Nguyên cũng không nán ở lại thêm nữa mà bắt đầu quay trở về hạm đội. Trên lầu chỉ huy lúc này, Trần Nguyên đang không ngừng hướng dẫn, tập luyện cho đám người Trần Giang, Công Đoàn cùng Đại Man cách ứng phó với những tình huống mà Trần Nguyên giả định là có thể xảy ra.

Sau nhiều lần diễn luyện cho đến khi thành thục thì Trần Nguyên mới gật đầu thỏa mãn cho đám người Trần Giang rời đi. Hắn thì vẫn còn ngồi lại tiếp tục suy nghĩ kế sách đối phó sao cho hợp lý nhất có thể.

Trận chiến lần này vô cùng quan trọng đối với không chỉ riêng hắn, mà còn đối với cả tương lai đất nước Đại Việt của hắn. Hắn không dám để xảy ra bất kỳ một chi tiết nhỏ sai sót nào.

Bởi vì chỉ cần bọn hắn để lộ ra cái đuôi của mình cho đám bộ lạc Hồng Giang kia đánh hơi ra được, thì bọn hắn chắc chắn sẽ tiêu đời. Mảnh đất này, có thể sẽ là nơi đánh dấu chiến thắng vinh quang của bọn hắn, nhưng nếu kế hoạch lần này không thành công, thì đây cũng sẽ là nơi mồ chôn tập thể của bọn hắn.