Đại Việt Chúa Tể

Chương 160: Hắn còn, đất nước Đại Việt sẽ còn!



Đoàn thuyền lớn của Trần Nguyên cũng vì vậy mà vô cùng thuận lợi cập bờ. Từng chiếc cầu gỗ lớn được thả xuống, Trần Nguyên cũng vô cùng thông thả bước xuống. Mà đám người Trần Giang cũng bám sát theo phía sau.

“Hahaha… Duy Mạnh tộc trưởng, Lý tướng quân! Hai người các ngươi chinh chiến ở đây đã một thời gian dài, ta biết các ngươi đã chịu vô vàn cực khổ, công lao của các người là không tài nào có thể đếm xuể được.

Không như những tên kia chỉ biết ngồi ở nhà khua môi múa mép tranh công đoạt quyền. Bọn hắn nào thấu hiểu được những xương máu mà các ngươi đã đổ vì sự thịnh vượng của đất nước chúng ta.

Ta lần này cũng không thể tay không đến đây được. Ta có mang theo một số hàng hóa để hỗ trợ các ngươi! Vì bị tên Chu Bình kia chèn ép quá lâu nên ta cũng không dư dả được nhiều. Chỉ là của ít lòng nhiều, hy vọng các ngươi đừng chê!”, Trần Nguyên chắp tay vô cùng khách khí nói.

“Không dám, không dám! Chu công tử không quản ngại đường đi tràn đầy nguy hiểm mà từ nơi xa đến đây đã là vinh hạnh của bộ lạc chúng ta rồi. Chúng ta nào dám có lời nào chê trách cơ chứ!”, Duy Mạnh nghe Trần Nguyên khách khí như vậy thì không khỏi có chút vui mừng lẫn sợ hãi.

Bọn hắn nào không thể vui mừng cho được! Bộ lạc bọn hắn được lệnh kiên trì trú đóng ở vùng đất này, bọn hắn đã chinh chiến liên tục không ngừng cả mấy chục năm nay. Xương máu bọn hắn đã đổ xuống mảnh đất này không biết bao nhiêu mà kể.

Nhưng có vị đại thần nào từng đến đây nói một tiếng cám ơn bọn hắn hay sao? Chưa hề! Có ai đích thân đến đây để hỏi thăm bọn hắn một tiếng hay không? Chưa bao giờ.

Trong mắt bọn hắn lúc này, vị Chu công tử này thật quá khiêm tốn và hiểu chuyện. Hoàn toàn khác xa so với vị Chu Nhâm công tử mấy ngày trước vừa đến gửi hàng hóa tiếp viện cho bọn hắn kia.

Tên Chu Nhâm kia đến bộ lạc của bọn hắn hết đòi tiệc tùng lại đòi gái đẹp. Nếu không phải tên kia là cháu của Chu tể tướng chắc bọn hắn đã băm vằm tên kia thành trăm ngàn mảnh từ lâu rồi.

“Không dám cái gì, chúng ta đều là người nhà cả. Ta cũng muốn nhận được sự ủng hộ của các ngươi. Nói thẳng ra, chúng ta là hợp tác, hai bên cùng có lợi. Các ngươi nói có đúng không?”, Trần Nguyên vừa cười vừa nói.

“Chu công tử dạy phải”, Duy Mạnh cũng vì sự quan tâm của Trần Nguyên mà cũng vô cùng thoải mái trong lòng mình.

Giờ phút này, hắn trong đầu đã không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa đối với đám người lạ mặt vừa xuất hiện tại bộ lạc của hắn này. Bởi vì theo hắn quan sát nãy giờ, tất cả đám binh lính vừa xuống thuyền kia, ai nấy đều mặc những chiến giáp vô cùng đặc trưng của đất nước Mãnh Long.

Ngoài đất nước Mãnh Long ra thì còn có bộ lạc nào, đất nước nào xung quanh đây có thể có những bộ chiến giáp, trang phục đặc trưng kia cơ chứ! Không chỉ là Duy Mạnh, mà Lý tướng quân lúc này cũng hoàn toàn không còn một chút nghi ngờ nào nữa.

Tuy hắn chưa bao giờ nhìn thấy đội quân này, một phần cũng có thể là hắn trú đóng ở chiến trường này quá lâu, mà một phần khác là hắn suy đoán có thể đám quân sĩ này là quân riêng của vị Chu công tử kia mà thôi.

Sống dưới sự chèn ép của anh trai mình, hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào thì ngu gì hắn không tự đào tạo một đội quân riêng cho hắn cơ chứ. Nếu đổi lại là Lý tướng quân, hắn chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.

“Người đâu, chuyển hết hàng hóa lên cho ta! Đừng để tất cả mọi người trong bộ lạc Hồng Giang nói rằng chúng ta keo kiệt! Hahaha…”, Trần Nguyên nhìn về phía đám người Trần Giang lớn tiếng ra lệnh.

“Vâng, thưa công tử”, đám người Trần Giang cũng nhanh chóng phụ họa theo.

Theo sự chỉ đạo của Trần Giang, từng đống vật phẩm, hàng hóa lần lượt được khuôn vác lên trên bờ. Từng đống, từng đống lớn nào là lúa gạo, ngũ cốc các loại, nào là áo quần, thịt khô đều có đầy đủ.

Thậm chí đám người bộ lạc Hồng Giang còn há hốc cả mồm ra khi thấy đám binh sĩ của vị Chu công tử kia đang không ngừng khuân vác xuống từng con vật nuôi nào là trâu, bò, gà, lợn đều có đủ cả. Đám con dân Hồng Giang lúc này cũng nổi lên reo hò không thôi.

Trần Nguyên thấy cảnh này thì cũng không khỏi hiện lên một tia nham hiểm trên môi của hắn. Trước khi đến đây, hắn đã cho thu gom tất cả những thứ mà tên Chu Nhâm kia tiếp viện cho bộ lạc Đại Ngạc lên thuyền, hắn dự định chuẩn bị đưa đống hàng hóa này đến cho bộ lạc Hồng Giang.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy vẫn còn quá ít. Bởi vì theo suy luận của hắn, bộ lạc Hồng Giang kia lớn hơn nhiều so với bộ lạc Đại Ngạc, chỉ đem nhiêu đây hàng hóa đến là chưa đủ để bọn hắn hoàn toàn tin tưởng được.

Theo lời khai của tên Chu Nhâm kia, hàng hóa lúc trước mà hắn tiếp viện cho bộ lạc Hồng Giang là lớn hơn gấp ba lần so với số lượng hàng hóa mà hắn tiếp viện cho bộ lạc Đại Ngạc.

Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì bộ lạc Hồng Giang lớn hơn gấp ba lần bộ lạc Đại Ngạc nên hàng hóa tiếp viện cũng phải được nhiều hơn. Nhưng trong những thứ mà tên Chu Nhâm tiếp viện cho bộ lạc Hồng Giang kia lại không có một thứ. Đó chính là động vật sống.

Chính vì vậy mà Trần Nguyên đã nảy ra một ý tưởng, đó chính là bắt hết sạch tất cả những động vật nuôi của bộ lạc Đại Ngạc để làm hàng tiếp tế cho đám người bộ lạc Hồng Giang kia.

Trần Nguyên nhìn thấy cảnh tất cả mọi người cùng binh lính đang không ngừng reo hò, hắn cũng xem như thành công trong bước đầu tiên của kế hoạch là tiếp cận và lấy lòng tin của đám người bộ lạc Hồng Giang. Bước tiếp theo sau đây của kế hoạch mới thực sự là quan trọng.

Ngay sau vô số những động vật nuôi kia được khuân vác xuống, đám người Trần Giang lại tiếp tục huy động người vô cùng cẩn thận khiêng lên bờ vô số bình rượu. Phải nói là số lượng rượu mà bọn Mãnh Long kia cung cấp cho mấy bộ lạc tay sai của bọn hắn là vô cùng nhiều.

Trần Nguyên suy đoán có thể là bọn Mãnh Long và bọn Khựa kia muốn dùng những chất kích thích như thế này để không ngừng mê hoặc đám tay sai của bọn hắn. Khiến cho đám tay sai kia càng ngày càng say mê trong men rượu, làm cho đầu óc của bọn hắn càng ngày càng mụ mị đi. Có như vậy thì bọn hắn mới có thể dễ dàng điều khiển đám tay sai này.

Trần Nguyên cũng không thể hiểu được bọn Mãnh Long kia kiếm ra từ đâu được nhiều lúa gạo như thế để sản xuất nên những bình rượu như thế này. Nhưng mặc kệ là chúng dùng thủ đoạn gì để sản xuất được nhiều như vậy, Trần Nguyên chỉ cần biết là những thứ mà bọn Mãnh Long kia tốn công sản xuất ra, giờ đây làm lợi cho hắn là được rồi.

“Hahaha… Duy Mạnh tộc trưởng, Lý tướng quân! Hàng hóa lần này, chúng ta cũng vì quá gấp gáp nên chỉ có thể chuyển đến có bấy nhiêu đây. Lần sau quay trở lại, ta chắc chắn sẽ cho đem theo nhiều hơn nữa đến cho các ngươi”, Trần Nguyên vừa thể hiện sự áy náy trên khuôn mặt mình vừa cười nói.

“Chu công tử đã quá lời rồi! Được Chu công tử quan tâm như vậy, chúng ta đã vô cùng cảm kích lắm rồi! Thật hiếm khi được Chu công tử ghé thăm, chúng ta cũng không thể để Chu công tử cứ như vậy quay trở về được! Rượu thịt tuy chúng ta không có nhiều, nhưng cũng không thể làm mất mặt của bộ lạc Hồng Giang được.

Bộ lạc Hồng Giang nguyện mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm để chào đón sự ghé thăm lần này của Chu công tử! Chu công tử! Mời”, Duy Mạnh lúc này cũng không khách khí nữa mà đưa tay nhường đường mời Trần Nguyên tiến vào bộ lạc của bọn hắn!

“Duy Mạnh tộc trưởng thật hợp ý của ta. Tốt! Ta sẽ không chối từ nữa. Mà ta cũng có kế hoạch đang muốn bàn bạc với các ngươi! Chúng ta vừa ăn mừng vừa bàn chuyện thì càng tốt! Hahaha…”, Trần Nguyên không ngừng phe phẩy cây quạt trong tay mình sảng khoái cười nói.

Trần Nguyên lúc này cũng chẳng hề sợ hãi gì mà mạnh bước tiến thẳng vào trung tâm bộ lạc Hồng Giang. Hắn vừa đi vừa không ngừng cười nói cùng Duy Mạnh tộc trưởng và vị Lý tướng quân kia. Duy Mạnh tộc trưởng thì đi phía trước dẫn đường còn Lý tướng quân cùng một vài binh sĩ của hắn thì theo sau lưng của Trần Nguyên.

Đám người Trần Giang thì đi theo phía cuối cùng. Trong lòng bọn hắn lúc này đều vô cùng lo lắng khi nhìn thấy Trần Nguyên đi ngay giữa kẻ địch của bọn hắn. Chỉ cần đám người bộ lạc Hồng Giang này xuất thủ, Trần Nguyên chắc chắn sẽ trở tay không kịp.

Trong tay bọn hắn lúc không ngừng toát mồ hôi lạnh vì lo lắng cho sự an nguy của Trần Nguyên. Dây cót tinh thần của bọn hắn lúc này cũng đều đã căng cứng cả lên, chỉ cần đám người bộ lạc Hồng Giang kia có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, bọn hắn chắc chắn sẽ ngay lập tức rút vũ khí ra để bảo vệ Trần Nguyên.

Trong đầu bọn hắn chỉ có một suy nghĩ: Dù bọn hắn có bị giết sạch, bọn hắn cũng sẽ bằng mọi giá bảo hộ Trần Nguyên, bởi vì chỉ cần Trần Nguyên còn, đất nước Đại Việt của bọn hắn sẽ còn, Trần Nguyên chết, đất nước Đại Việt của bọn hắn cũng coi như là đã chết.