Đại Việt Chúa Tể

Chương 161: Vô tình trùng khớp



Trần Nguyên lúc này vừa đi vừa nói chuyện, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không ngừng quan sát bốn phía xung quanh bộ lạc Hồng Giang. Đi ngang qua từng hàng binh sĩ xếp thành một hàng dài để chào đón sự xuất hiện của hắn.

Nhìn những chiến sĩ vô cùng mạnh mẽ, khí thế chiến đấu ngút trời xung quanh mình, Trần Nguyên cũng không khỏi cảm khái trong lòng. Một bộ lạc quanh năm chinh chiến đúng là có sự khác biệt hoàn toàn so với những bộ lac còn lại.

Những binh sĩ của bọn hắn đều là những binh sĩ được sinh ra từ chiến trường máu lửa. Trần Nguyên hoàn toàn không thấy được bất kỳ một tia sợ hãi hay do dự nào trong ánh mắt của bọn hắn.

Trong ánh mắt của những binh sĩ này, Trần Nguyên chỉ thấy được sự chết chóc, sự lãnh huyết cùng ý chí quật cường đến đáng sợ. Nếu đem những binh sĩ này ra so sánh với những binh sĩ của quân đoàn Ác Ma, nói một câu thật lòng, Trần Nguyên thấy những binh sĩ của quân đoàn Ác Ma vẫn chưa thể so sánh được với những binh sĩ trước mắt hắn này.

Không chỉ quân đoàn Ác Ma, mà tất cả những quân đoàn khác của hắn cũng vẫn. Trong mắt của Trần Nguyên, bọn hắn vẫn còn quá non trẻ, bọn hắn cần phải va chạm, chiến đấu nhiều hơn nữa thì mới có thể trưởng thành lên được. Cây chưa từng trải qua gió bão thì làm sao rễ có thể bám chặt sâu trong đất được.

“Duy Mạnh tộc trưởng, Lý tướng quân! Nói một câu thật lòng, ta thật hâm mộ đám binh sĩ của các ngươi. Ước gì ta có được một đội quân như thế này thì tên súc vật Chu Bình kia sẽ phải quỳ gối trước mặt ta mà khóc lóc nịnh nọt”, Trần Nguyên nói.

“Chu công tử chớ nản lòng, ta tin tưởng với sự thông minh tài trí của Chu công tử, chẳng bao lâu nữa Chu công tử cũng sẽ đào tạo một đội quân mạnh mẽ hơn nhiều lần đội quân của chúng ta ấy chứ”, Duy Mạnh lúc này cũng bắt đầu vuốt mông ngựa.

Hắn chỉ nói để cho vị Chu công tử trước mắt hắn này vui lòng mà thôi. Chứ trong đầu lòng hắn thừa biết rằng để tạo ra được một đội quân mạnh mẽ như thế này đâu phải là chuyện dễ dàng gì.

Để đào tạo ra được một đội quân mạnh mẽ như thế này, hắn đã phải tiêu tốn mấy chục năm của cuộc đời mình, thậm chí hắn đã phải đổ không biết bao nhiêu máu chứ không phải là một trò đùa ngày một ngày hai là có thể làm được.

Trong mắt hắn và Lý tướng quân, tham vọng của vị Chu công tử trước mắt này chẳng qua cũng chỉ là tham vọng đấu tranh nội bộ mà thôi. Với một tên đáng tuổi con cháu của hắn này, hắn cũng chẳng thèm giải thích dài dòng, chỉ cần nói vài ba câu tưng bốc là xong.

“Hahaha… ta thích lời này của ngươi”, Trần Nguyên nghe vậy liền khoái chí cười lớn.

Trần Nguyên vừa đi vừa không ngừng cười nói, khiến cho đám người bộ lạc Hồng Giang cùng tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều cảm thấy vị Chu công tử quyền cao chức trọng này, hoàn toàn không hề kiêu ngạo như bọn hắn vẫn từng nghĩ.

Tuy đâu đó trong lòng tất cả mọi người vẫn có chút dè chừng, nhưng bọn hắn vẫn rất nhiệt tình, vui vẻ giúp đỡ đám người Trần Giang khuân vác hàng hóa vào trụ sở của bọn hắn. Mà đám người Trần Giang cũng nhân cơ hội này để thu hẹp khoảng cách trong lòng mọi người dân.

Đám người Trần Nguyên cũng nhanh chóng đến được khu trung tâm của bộ lạc. Nơi đây, cũng không có lấy một quảng trường rộng lớn hay là một tòa cung điện nguy nga để thể hiện vị thế của một thế lực tay chân của bọn Khựa.

Mà thay vào đó, lại chính là một tòa nhà gỗ vô cùng cao lớn và rộng rãi. Xung quanh nó chính là một sàn đài cao lớn, cùng với vô số binh lính trang bị đầy đủ chiến giáp đứng nghiêm trang xung quanh.

Trần Nguyên cũng vừa đi vừa không ngừng tấm tắc khen ngợi sự chuyên nghiệp của đám binh lính bộ lạc Hồng Giang. Duy Mạnh nghe thế thì cũng sảng khoái cười lớn nhưng trong lòng thì vẫn không ngừng thầm nhủ, “Một đứa oắt con thì biết đếch gì về sức mạnh của chúng ta, những người suốt đời trầm mình trong máu huyết mà bày đặt khen với chẳng ngợi”.

Sau một lượt đi dạo, Trần Nguyên cuối cùng cũng được Duy Mạnh mời ngồi. Trên ghế cao lúc này, Trần Nguyên vô cùng khoan khoái mà thưởng thức lấy từng chén trà nóng vừa mới được dâng lên. Đặt chén trà xuống bàn, Trần Nguyên bất chợt lên tiếng.

“Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân, có một vấn đề ta cứ suy nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, mong các vị chỉ điểm cho”

“Chu công tử quá khiêm tốn rồi! Có việc gì xin Chu công tử cứ nói thẳng, nếu trả lời được, chúng ta chắc chắn sẽ không giấu diếm công tử điều gì”, Duy Mạnh cùng Lý tướng quân thấy Trần Nguyên buông lời khách khí thì bọn hắn liền chắp tay đáp.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là lúc trước trong lúc vô tình, ta đã nghe được cha của ta nói rằng chúng ta đã tạm đình chiến với thế lực kia. Ta vô cùng thắc mắc không hiểu vì sao mà chúng ta không tăng cường lực lượng để đánh cướp địa bàn của bọn chúng mà lại phải ngừng chiến?

Nếu đánh đuổi được bọn chúng, chẳng phải chúng ta sẽ nắm được trong tay mình vùng đất rộng lớn này hay sao? Chẳng lẽ chúng ta lại sợ bọn chúng hay sao? Nếu là ta, ta đã xin thêm quân đến san bằng bọn chúng rồi”, Trần Nguyên nhíu mày tràn đầy nghi ngờ nói.

Nghe Trần Nguyên nhắc đến chuyện này, Duy Mạnh và Lý tướng quân cũng đều vô cùng ngạc nhiên. Trong suy nghĩ của bọn hắn, đám công tử bột này ngoài ăn chơi trác táng cùng đấu đá nội bộ ra thì bọn hắn là gì quan tâm đến những vấn đề bên ngoài như thế này. Trong khi những vấn đề như thế này lại chẳng hoàn toàn dính dáng gì đến lợi ích của bọn hắn.

Mặt khác, bọn hắn cũng vô cùng băn khoăn, bởi vì vấn đề mà vị Chu công tử này vừa nhắc đến thật quá nhạy cảm. Đây chính là những thông tin bí mật trong quân đội, bọn hắn không thể nào cho người ngoài biết được.

Nếu việc bọn hắn tiết lộ những thông tin mật ra ngoài bị phát hiện ra được, bọn hắn chắc chắn sẽ bị xử phạt nặng, thậm chí là bị chém đầu như chơi.

Nhưng vị Chu công tử này quá thân thiện đối với bọn hắn, khi không lại còn mang đến một lượng lớn hàng hóa giúp đỡ bọn hắn, bọn hắn lúc này cũng băn khoăn là có nên nói cho vị Chu công tử này biết hay không. Duy Mạnh tộc trưởng lúc này cũng liếc nhìn qua Lý tưởng quân như muốn hỏi thăm ý kiến.

“Nếu các ngươi thấy khó quá thì thôi vậy! Dù sao ta cũng bất chợt tò mò một chút mà thôi. Hahaha…”, thấy hai người kia đang chần chờ suy nghĩ, Trần Nguyên lập tức buông lời trước.

“Cũng không có gì không thể nói cho Chu công tử biết được! Nhưng chỉ mong Chu công tử không được truyền những lời của bọn ta ra ngoài. Nếu không, dù cho có thêm mười cái mạng, e rằng cũng không thể cứu chúng ta thoát khỏi cái chết”, Lý tướng quân thấy Trần Nguyên buông lời như có ý hờn trách, hắn liền nhanh chóng lên tiếng.

“Các ngươi cho rằng Chu công tử này là người ai ai cũng có thể kết giao được hay sao? Nếu như vậy, e rằng ta cũng không dễ dàng sống đến được ngày hôm nay”, Trần Nguyên đắc chí nháy mắt hai người cười nói.

“Là chúng ta lo lắng quá nhiều rồi! Thực ra trong vấn đề này, chúng ta cũng không được rõ ràng bao nhiêu. Nhưng với nhiều năm kinh nghiệm của ta, ta suy đoán rằng đất nước của chúng ta đang trong tình trạng đi đến cao trào trong cuộc chiến tranh với hai thế lực phía bên kia. Nên chúng ta không có cách nào để trong một thời gian ngắn điều động nhiều binh lực đến đây được.

Bọn thế lực kia cũng vừa đang chiến tranh với đất nước chúng ta ở phía bên kia, lại vừa tăng cường mở rộng quy mô chiến tranh với một thế lực lớn khác, nên bọn hắn cũng không dám điều thêm nhiều binh lực đến đây.

Vì vậy, sự việc đình chiến lần này, cũng giống như là sự âm thầm thỏa thuận từ hai bên. Mà nói cho cùng, trong mắt chúng ta, vùng đất này cũng không có bao nhiêu quan trọng, chỉ là để mở mang thêm bờ cõi vừa giải quyết mối nguy về phía nam này mà thôi.

Vùng đất này, trong mắt nhiều vị đại thần đất nước chúng ta, nói một câu hài hước là có cũng được mà không có cũng được. Ở vùng đất khỉ ho cò gáy như thế này, thì làm sao có thể kiếm ra được bất kỳ một thế lực nào lớn có thể đe dọa đến sự an nguy của đất nước chúng ta cơ chứ.

Ta cũng chỉ đại khái đoán được như vậy mà thôi! Do lúc trước ta từng tham gia những chiến trường lớn kia nên ta mới biết được thêm những thông tin về bọn thế lực kia. Nhưng cụ thể như thế nào thì ta cũng đành chịu”, Lý tướng quân biểu thị bất lực bởi suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một tên tướng quèn mà thôi.

Nghe được những lời nói của tên Lý tướng quân kia, Trần Nguyên lúc này cũng giật mình thon thót. Hắn không ngờ ngoài địa bàn này của hắn ra, bên ngoài kia lại còn có vô số thế lực lớn như vậy.

Hắn lúc này đột nhiên liên tưởng đến bản đồ đất nước thời hiện đại của hắn. Phải chăng, vùng đất mà hắn đang tuyên bố chủ quyền này, lại vô tình trùng khớp với vị trí đất nước quê hương của hắn trước kia?