Từ khi được tiếp cận với sự văn minh của bọn Khựa và bọn Mãnh Long kia, tâm của hắn từ lúc đó cũng đã không còn nằm ở cái vùng đất khỉ ho cò gáy này nữa. Hắn muốn đến được vùng đất tràn đầy những con người văn minh kia.
Bởi hắn nghĩ rằng, chỉ cần đến được vùng đất kia, tài năng của hắn chẳng mấy chốc sẽ được tất cả mọi người công nhận. Hắn cũng vì đấy mà nhanh chóng được thăng quan tiến chức, được ăn ngon mặc sướng, suốt ngày được vô số mĩ nữ vây quanh hầu hạ.
Hắn cũng đã từng nhiều lần gửi thư xin cho thay người trấn giữ nơi này để hắn được điều chuyển đến vùng đất của đất nước Mãnh Long kia. Nhưng tất cả yêu cầu của hắn đều bị khước từ một cách lạnh lùng.
Mấy ngày trước, hắn cũng đã tìm mọi cách để lấy lòng vị Chu công tử là cháu ruột của Chu tể tướng kia. Nhưng vị Chu công tử kia tính tình quá thất thường, tính khí thì còn quá trẻ con nên hắn cũng đành bất lực thất bại.
Nên trong mắt hắn, vị Chu công tử này chính là một cái phao cứu cánh cho hắn. Chỉ cần hắn lấy lòng được người con trai của Chu tể tướng này, hắn chắc chắn sẽ có được cơ hội để thoát khỏi cái nơi chết tiệt này.
“Cạn”, Trần Nguyên hai tay bưng bát giơ lên cao hét lớn.
Tất cả mọi người trong bộ lạc Hồng Giang lúc này không kể là con dân, binh sĩ của bộ lạc Hồng Giang hay là đám binh sĩ của bọn Khựa cũng đều lâng lâng trong men say mà hét lớn theo.
“Cạn”
Trần Nguyên nâng chén lên dẫn đầu một hơi nốc cạn. “Khà…”, hắn lúc này hà ra một hơi vô cùng sảng khoái. Tất cả mọi người thấy cảnh này thì ngay lập tức nâng bát rượu trong tay của mình lên một hơi nốc cạn hưởng ứng.
Thấy Trần Nguyên quay sang nhìn, Duy Mạnh tộc trưởng và Lý tướng quân lúc này cũng không chần chờ nữa mà nhanh chóng một hơi nốc cạn bát rượu trong tay mình. Lúc này, Trần Nguyên càng sảng khoái mà cười lớn hơn.
Nhìn thấy Trần Nguyên điên cuồng cười lớn, tuy không hiểu điều gì những tất cả mọi người thấy vậy thì cũng điên cuồng cười lớn theo. Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân sau một hồi cười lớn thì bất ngờ chau mày thắc mắc.
“Chu công tử, rượu này của Chu công tử đâu có khác gì những bình rượu vừa mới uống kia của bộ lạc chúng ta đâu? Người của Chu công tử có khi nào rót nhầm rượu cho chúng ta không vậy?
“Hai vị không thấy có gì khác biệt hay sao? Chư vị thử cảm nhận lại một lần nữa xem sao”, Trần Nguyên cười híp mắt nói.
Không hề nghi ngờ gì, tất cả mọi người sau khi nghe được lời của Trần Nguyên nói thì cũng bắt đầu từ từ cảm nhận lại hương vị của loại rượu mà bọn hắn vừa uống kia. Sau một hồi cảm nhận, tất cả mọi người vẫn không hề thấy có bất cứ điều gì khác biệt so với loại rượu mà bọn hắn vẫn thường uống.
Trong lòng bọn hắn cũng bắt đầu nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ là vị Chu công tử này lừa dối bọn hắn hay sao? Vẫn chưa tin, bọn hắn lại bắt đầu yên lặng để cảm nhận lại một lần nữa, nhưng lần này bọn hắn chưa bắt đầu được bao lâu thì lập tức kinh hoảng khi thấy vô số người lần lượt đổ gục xuống đất.
Tất cả mọi người lúc này rơi vào tình trạng khủng hoảng đến tột độ, bọn hắn hoàn toàn không biết được chuyện gì đang xảy ra với bộ lạc của bọn hắn. Mà trên đài cao kia, đang đứng cùng với Trần Nguyên, Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân như cảm nhận được điều gì, mặt bọn hắn ngay lập tức biến sắc.
Trong cơ thể bọn hắn lúc này đang kịt liệt đau nhức, toàn thân của bọn hắn bắt đầu bủn rũn, tim của bọn hắn cũng bắt đầu co giật liên tục. Không thể khống chế được cơ thể mình, Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân ngay sau đó liền ngã ngồi ra phía sau ghế của mình.
Cơ thể của bọn hắn bắt đầu co giật liên hồi, hai tay bọn hắn lúc này cũng như đã hoàn toàn bị tê liệt, hai người bọn hắn ánh mắt tràn đầy kinh hãi mà nhìn lấy vị Chu công tử trước mắt hắn này.
“Chu… Chu công tử, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao… tại sao ngươi lại hạ độc chúng ta?”, Duy Mạnh tộc trưởng kìm nén cơn đau đang quặn thắt cơ thể của mình ánh mắt tràn đầy hung dữ nhìn Trần Nguyên nói.
“Chư vị, ta nói rượu của ta mang đến ngon hơn rượu của các ngươi đây không sai chứ. Bởi vì chỉ cần uống vào rượu của ta, các ngươi sẽ nhanh chóng được sang thế giới bên kia đoàn tụ với ông bà để sám hối về những tội lỗi mà các ngươi đã gây ra.
Ta ư? Vì sao ta lại hạ độc các ngươi? Hahaha… Đơn giản thôi! Ngươi đã sai từ khi ngươi quyết định làm chó săn của bọn Khựa kia! Mà mục đích của ta là muốn giết sạch bọn Khựa và đám chó săn các ngươi”, Trần Nguyên lúc này nở một nụ cười nham hiểm nhìn về phía Duy Mạng tộc trưởng cùng Lý tướng quân đang không ngừng co giật kia.
Duy Mạnh tộc trưởng nghe Trần Nguyên nói những lời như vậy thì cũng vô cùng hãi hùng. Hắn không thể ngờ được rằng, vị Chu công tử mà trong mắt hắn chính là phao cứu cánh của hắn này lại hạ độc hãm hại hắn.
Hắn đến lúc này vẫn không thể hiểu được, hắn đã có chỗ nào đắc tội với vị Chu công tử kia. Làm chó sắn của bọn Khựa chẳng lẽ là sai hay sao? Vị Chu công tử kia không phải cũng là chó săn của bọn Khựa hay sao? Tại sao có thể như vậy?
Hắn không can tâm! Hắn một đời bôn ba chinh chiến khắp nơi, không ngừng mang đến cho bộ lạc của hắn vô số thức ăn cùng của cải. Bộ lạc của hắn càng ngày càng không ngừng lớn mạnh. Chính vì vậy, hắn cùng càng ngày càng tự xem mình là một kẻ tối cao, một kẻ luôn luôn đúng.
Nay hắn theo làm chó săn của bọn Khựa kia, cũng chỉ để cho dân chúng của hắn được có một cuộc sống tốt hơn mà thôi. Công lao của hắn đối với tất cả con dân của mình phải nói là có thể sánh ngang với trời biển. Hắn sai hay sao? Hắn sai ở chỗ nào?
Hắn lúc này muốn hét lớn lên, muốn vùng dậy chỉ thẳng vào mặt của tên trẻ tuổi kia để nói rằng: Ngươi chỉ là một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch thì biết cái đếch gì mà dám bàn luận quyết định của ta là đúng hay sai.
Nhưng hắn bất lực, cơ thể của hắn lúc này đã càng ngày càng không thể khống chế được vô số chất độc đang không ngừng xâm lấn toàn bộ cơ thể của hắn, hắn kiên trì cắn răng như muốn đối kháng lại. Không những hắn, mà Lý tướng quân bên kia lúc này cũng đang không ngừng cắn răng chịu đựng sự ăn mòn của chất độc.
Nhưng tất cả bọn hắn đều cố gắng trong tuyệt vọng, mà Trần Nguyên cũng không cho bọn hắn cơ hội để cố gắng. Ngay khi nhìn thấy Trần Nguyên phất tay ra lệnh, Trần Giang, Công Đoàn, Đại Man cùng tất cả chiến sĩ Đại Việt cấp tốc lao lên giết sạch.
Những tên lính Khựa và chiến sĩ của bộ lạc Hồng Giang đang canh phòng xung quanh chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị một toán quân của quân đoàn Ác Ma, dưới sự chỉ đạo của ba vị đội trưởng đã nhanh chóng bắn tên diệt sạch.
Hai người Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân đang không ngừng sùi bọt mép thì cũng bị Trần Giang nhanh như cắt một người một đao tiễn bọn hắn về chầu trời. Bọn hắn đến lúc chết vẫn không rõ ràng vì sao bọn hắn lại chết.
Trần Nguyên lúc này đứng trên cao chắp tay sau lưng nhìn toàn bộ khung cảnh bộ lạc Hồng Giang lúc này. Tất cả mọi người có mặt trong bộ lạc Hồng Giang đề bị người của hắn giết sạch không chừa một ai.
Bất kể là già trẻ, lớn bé! Đã quyết định đi theo bọn Khựa là phải chấp nhận kết cục ngày hôm nay. Dù sai là bọn hắn hay là tộc trưởng của bọn hắn, Trần Ngyên đều không cần biết.
Tộc trưởng của bọn hắn sai, chung quy lại thì cũng là con cháu của bọn hắn sai. Con cháu làm sai thì cha ông phải gánh chịu. Chỉ là kết quả mà bọn hắn phải trả giá này thực sự là quá đắt mà thôi.
Để chắc chắn, tất cả đám chiến sĩ Đại Việt không tiếc mà bồi thêm vào mỗi cơ thể một đao, dù chết hay là giả chết thì cuối cùng cũng phải chết. Đây là một trong những thiết quân luật của bọn hắn, nhằm mục đích tránh để sót bất kỳ một mối nguy nào.
Máu tươi của mấy ngàn người cũng vì vậy mà không ngừng tràn ra, nhuộm đỏ cả một vùng bao la rộng lớn. Nhìn khung cảnh vừa vui cười nhộn nhịp, nay đã phút chốc biến thành điêu tàn, thê lương. Trần Nguyên lúc này cũng không khỏi ngửa mặt lên trời cảm khái.
“Các ngươi cùng đừng có oán trách ta. Ta đã từng muốn làm một người nhân từ, nhưng các ngươi đã bắt ép ta trở thành một kẻ tàn nhẫn, máu lạnh. Ta muốn làm những người thân thích của các ngươi, nhưng các ngươi đã bắt ép ta phải trở thành kẻ thù của các ngươi.
Nếu có kiếp sau, các ngươi hãy sáng suốt khi chọn lấy người dẫn đường của các ngươi. Bởi chỉ cần người dẫn đường của các ngươi có một phút giây nào lầm đường lạc lối, thì cũng sẽ khiến cho các ngươi rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay.
Nếu được, thì các ngươi cũng có thể chọn làm con dân của ta. Làm con dân của Đại Việt ta, các ngươi có thể sẽ không có được một cuộc sống giàu sang phú quý như các ngươi tưởng tượng. Nhưng ít nhất, đất nước Đại Việt của ta sẽ mang đến cho các ngươi một cuộc sống an bình, ấm no và hạnh phúc”