Đại Việt Chúa Tể

Chương 166: Đã là kẻ thù, đều phải chết!



Những lời nói kia của Trần Nguyên không biết là tất cả con dân Hồng Giang có nghe được hay không? Nhưng những lời nói kia đúng là xuất phát từ tận đáy lòng của hắn nói ra.

Cũng như lời lúc trước hắn vừa nói: Nếu có kiếp sau, ta mong các vị sẽ có được một cuộc sống ấm no, hạnh phúc hơn, không còn cảnh phải sớm tối nơm nớp lo sợ về tính mạng của mình như thế này nữa.

Từng làn gió lạnh lẽo không biết từ đâu cũng ào ào kéo đến, chúng như muốn mang đi hết những đau thương, những tủi hờn, những ấm ức mà trong lòng tất cả con dân Hồng Giang bấy lâu nay phải chịu đựng.

Đám người Trần Giang lúc này vẫn đang còn bận rộn thanh lý hết thảy chiến trường. Nhưng số lượng xác chết quá nhiều, trong thời gian ngắn bọn hắn không thể thanh lý hết được. Lo sợ làm ảnh hưởng đến kế hoạch, Trần Giang liền cấp tốc chạy đến gặp Trần Nguyên.

“Báo cáo Đại đế, xác chết quá nhiều, để thanh lý hết chúng ta phải tốn rất nhiều thời gian. Thần e rằng để thanh lý hết số lượng thi thể này cần phải tốn từ một đến hai ngày mới xong được”

Trần Nguyên đang rơi vào trầm tư thì cũng vì tiếng báo cáo của Trần Giang mà tỉnh thức. Trần Nguyên nghe vậy cũng rơi vào trầm ngâm, hắn nhìn sang Trần Giang hỏi,

“Theo ý ngươi thì nên làm như thế nào?”

“Cái này…”, Trần Giang đang muốn hỏi thăm ý kiến nhưng Trần Nguyên bất chợt hỏi ngược lại cũng khiến cho hắn có chút lớ ngớ không biết làm thế nào, sau một chút suy nghĩ, hắn chắp tay nói,

“Theo ý kiến của thần, thần nghĩ nên trước xử lý thi thể của bọn hắn đàng hoàng rồi sau đó chúng ta làm gì thì làm. Bọn chúng dù sao cũng chỉ là người dân thường vô tội vướng vào cuộc chiến này, an táng cho bọn hắn cũng là điều chúng ta nên làm thưa Đại đế”

Trần Nguyên nghe Trần Giang nói như vậy thì cũng nghiêm túc nhìn lại Trần Giang một lần nữa. Trần Giang vì ánh mắt của Trần Nguyên cứ nhìn chằm chằm khiến cho lòng hắn cũng vô cùng nôn nao lo lắng.

Hắn không biết là hắn sai ở chỗ nào. Trần Nguyên bảo hắn nói ý kiến thì hắn nói thật lòng thôi. Tuy trong suy nghĩ của hắn, chiến tranh là tàn khốc, đối diện với kẻ địch của mình, hắn không một chút do dự hay là thương tiếc mà thẳng tay chém giết.

Nhưng đối với những người dân thường như thế này, từ sâu trong trái tim của hắn, vẫn có một chút nào đó không nỡ, cần còn một chút thương cảm. Dù là bọn hắn đã chết đi rồi, nhưng hắn thấy hắn cũng nên làm một điều gì đó cho những người vô tội kia, để cho bọn người kia có thể ra đi một cách thanh thản.

“Ngươi…”, Trần Nguyên vừa tính nói điều gì nhưng hắn liền vội ngưng lại, sau một hồi đắn đo, hắn nói, “Ngươi quá nhân từ với kẻ thù của mình. Những người trong mắt ngươi là những người dân vô tội kia, trong ánh mắt của ta, bọn hắn lại chính là những người có tội nặng nhất. Ngươi biết bọn hắn có tội gì không?”

Trần Giang nghe Trần Nguyên hỏi thì hắn cũng nhíu mày suy nghĩ. Hắn sau một hồi lâu trầm tư thì vẫn không thể suy nghĩ ra được những người dân kia có tội tình gì mà Trần Nguyên lại nói như vậy.

Trần Nguyên chờ đợi một hồi vẫn không thấy Trần Giang lên tiếng, lúc này hắn mới nói, “Tội bọn hắn đó chính là; Không giáo dục con cháu tôn kính tổ tiên của mình; Không dạy dỗ con cháu biết chọn lấy con đường đúng đắn để mà đi; Không sáng suốt trong việc chọn lựa ra một người tộc trưởng tài năng, yêu thương dân chúng lên làm lãnh đạo;

Không quyết tâm can ngăn con cháu khi thấy con cháu của mình bước chân vào con đường sai lầm; Tiếp tay, cổ vũ cho con cháu của mình chạy theo những tham lam tầm thường mà đánh mất bản tâm vốn có của mình…

Còn rất nhiều tội khác mà ta không muốn nhắc tới. Trong những tội kể trên, ta có thể tha thứ cho bọn hắn khỏi chết, nhưng… bọn hắn lại phạm vào phải một tội lớn khác mà ta không thể tha thứ cho bọn hắn được. Ngươi có hiểu không?”

Trần Giang nhìn thấy ánh mắt của Trần Nguyên từ từ chuyển sang lạnh lùng khi nhắc đến chuyện này, hắn cũng bất chợt rùng mình ớn lạnh. Hắn nghe Trần Nguyên nhắc đến đây thì cũng chợt hiểu ra những lỗi lầm không thể thứ mà trong miệng Trần Nguyên vừa nói kia là gì.

Hắn lúc này cũng cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ. Trần Nguyên thấy vậy thì tiến tới vỗ vai hắn nói, “Trần Giang, thứ ta muốn ở các ngươi đó chính sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn đối với kẻ thù. Bất kể là ai, đã là kẻ thù thì đều phải chết.

Lương thiện vẫn cần phải có, nhưng hãy giấu kỹ nó trong trái tim của các ngươi và dành sự lương thiện đó cho những kẻ xứng đáng. Đó chính là người thân và con dân phía sau lưng các ngươi”

Trần Giang nghe những lời nói kia của Trần Nguyên thì ngay lập tức sáng tỏ. Hắn quỳ sụp xuống cung kính, “Tạ ơn Đại đế đã chỉ dạy”

“Hahaha… ngươi nói những lời khách sáo này với ta làm cái gì? Ta nói là một vấn đề, cái cốt lõi là nằm ở sự suy nghĩ và cảm nhận của ngươi. Ta cũng không thể áp đặt suy nghĩ của ta lên ngươi, bởi mỗi người có một quan điểm cá nhân khác nhau.

Ta cũng không cần biết các ngươi suy nghĩ những vấn đề này như thế nào. Nhưng cái sau cùng ta muốn ở các ngươi, đó chính là phải đặt sự thịnh vượng, sự an toàn của tất cả con dân Đại Việt lên hàng đầu. Bất kể kẻ nào dám phá bỏ điều này, đều phải chết”, ánh mắt Trần Nguyên hướng phía trời cao lạnh lùng nói.

Trần Giang ngước nhìn bóng lưng như đang chống đỡ cả một bầu trời kia của Trần Nguyên. Trong tâm trí của hắn lúc này đây như càng kiên định hơn với một quyết định quan trọng nào đó trong cuộc đời của hắn.

Sau một hồi lâu, Trần Nguyên cất tiếng, “Những xác chết kia cứ tạm thời để như vậy đi. Ngươi cấp tốc cho tất cả binh sĩ sắp xếp lại mọi thứ, chuẩn bị cho trận chiến vào ngày mai”

“Vâng, thưa Đại đế”, Trần Giang không dám nhiều lời cung kính tuân mệnh rồi rời đi.

Trần Giang sau khi rời đi liền nhanh chóng tụ họp lại với hai người Công Đoàn cùng Đại Man. Công Đoàn cùng Đại Man giờ phút này thì cũng đang vô cùng tất bất cho người dọn dẹp thi thể.

Thấy Trần Giang đến, Công Đoàn ngước lên nhìn hắn nở một nụ cười nói, “Thế nào? Ta nói không sai chứ?”

Đại Man lúc này cũng nhìn sang phía Trần Giang, chỉ thấy Trần Giang gãi đầu cười gượng như trẻ con. Thấy cảnh này, Đại Man hắn cũng lắc lắc đầu mình cười bất lực. Công Đoàn thấy Trần Giang như vậy thì ngay lập tức lên tiếng.

“Ta đã nói rồi mà ngươi cứ không nghe. Đã sống với Đại đế lâu như vậy rồi còn không hiểu tính của Đại đế, Đại đế ghét ác như cừu, ấy vậy mà ngươi còn dám mở miệng nói ra những lời như vậy. Haiz… ta cũng bất chợt nghi ngờ trí thông minh của ngươi đấy”, Công Đoàn lắc đầu cười mỉa mai.

“Mẹ nó chứ, cút! Ngươi ở gần ta lâu ngày, tính tình của ta cao cao tái thượng không học, mà ngươi lại chui từ đâu đi học lỏm cái tính chết tiệt của tên khốn kiếp Trần Vương kia vậy?”, Trần Giang thấy Công Đoàn cười mỉa mai, hắn lập tức lớn tiếng đáp trả.

Nói nhanh quá khiến cho hắn nói nhầm từ “cao cao tại thượng” thành ra “cao cao tái thượng” khiến cho Công Đoàn và Đại Man được một trận cười nghiêng ngả. Cũng tại cái tội lười học hành của hắn mà ra cả, suốt ngày chỉ biết đánh đấm với hành hạ binh sĩ của mình.

“Thôi thôi, nói với ngươi thêm mắc mệt, lần sau đừng có ngu mà hỏi Đại đế thêm một lần nữa là được rồi. Còn chuyện mấy cái xác chết kia, cứ để đấy từ từ đi, kiểu gì Đại đế cũng sẽ bảo các ngươi thu dọn sau mà thôi”, Công Đoàn sau một hồi ôm bụng cười thì cũng chuyển đề tài.

“Để ta dẫn người đi canh phòng phía phòng tuyến bên kia, hai người các ngươi dẫn người đi kiểm tra kho vũ khí của bọn chúng xem sao, ta nghĩ là sẽ có thứ cần cho chúng ta trong trận chiến sắp tới đấy”, Đại Man lúc này cũng giải vây cho Trần Giang.

“Vậy nhanh chóng tiến hành đi, làm sao phải kịp trước khi trời sáng xong xuôi hết tất cả. Thuyền chiến bên kia thế nào rồi, cho treo hết cờ của bọn Khựa lên, thấy thứ gì không giống tàu của bọn Khựa thì tháo xuống hết đi cho ta”, Trần Giang nghiêm mặt nói.

“Tuân mệnh Đại tướng”, Công Đoàn và Đại Man cũng lập tức thu hồi nụ cười vừa rồi mà lập tức cung kính đáp.

Mấy người bọn hắn ngoài công việc thì vẫn cười nói vô tư, nhưng khi vào công việc thì ai nấy đều nghiêm chỉnh cả lên. Cùng ăn cùng ở, cùng kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau khiến cho tình cảm của bọn hắn càng ngày càng khắng khít.

Tuy mỗi người mỗi cảnh, nay tụ họp lại với nhau về dưới trướng của Trần Nguyên, nhưng cũng không vì vậy mà khiến cho bọn hắn xa cách nhau. Từ sâu trong những câu chuyện riêng của mỗi người, bọn hắn lại càng tôn trọng nhau hơn.

Như chuyện của Đại Man vừa qua, hai người Trần Giang và Công Đoàn cũng không nói gì nhiều mà chỉ đơn giản là vỗ vai an ủi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để cho bọn hắn cảm nhận được tấm lòng của nhau.

Cũng vì vậy, khi ngoài công việc thì bọn hắn cũng chẳng cả nể gì vấn đề vai vế, mà thoái mái gọi thẳng tên nhau. Trong mắt bọn hắn, đối phương chẳng những là cấp trên của mình hay là cấp dưới của mình, mà tất cả đều là anh em cùng vào sinh ra tử với nhau.