Đại Việt Chúa Tể

Chương 171: Đào vong



Nóng hổi máu tươi vẩy ra trên khuôn mặt, vừa mới trong nháy mắt đó đến cùng là chuyện gì đã xảy ra? Oa Khắc Hợp cúi đầu sững sờ, chỉ nhìn thấy đạo vết thương một mực theo bên đầu vai trái của hắn kéo dài đến phía bên phải bụng, xé rách một mảng lớn áo giáp của hắn.

Giờ khắc này, hắn mới nghĩ tới một chuyện, tại ngay khi trường kiếm của hắn rơi trên vai đối phương thì công kích của đối phương cũng nhanh như cắt rơi vào trên người hắn. Hắn lúc này mới biết được hắn đã bỏ ra thê thảm đau đớn như thế nào.

Lấy thương đổi thương, lấy máu đổi máu! Khua trong tay mình chiến đao, Đại Man càng đánh càng điên cuồng, trên thân thể hắn, khắp nơi vết thương không ngừng truyền đến những đợt đau đớn không ngừng, lại càng thêm kích thích thần kinh của hắn, khiến cho thế công của hắn càng thêm cuồng bạo hung hăng.

“A…!”, giờ khắc này, Đại Man không khác gì một chiến quỷ đang điên cuồng gào thét tàn phá bưa bãi, khiến cho Oa Khắc Hợp cũng không thể khống chế nỗi mà bắt đầu cảm thấy run sợ trong lòng.

Vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, đem cả người hắn đều nhuộm thành một thân máu huyết. Bởi vì mất máu quá nhiều, khiến cho ý thức của hắn lúc này cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Sau đó, hắn chỉ cảm thấy trời đất bỗng nhiên quay cuồng, toàn thân nhuộm đỏ bởi máu huyết của hắn trùng điệp ngã sầm sầm trên mặt đất. Hắn bại, hắn bị tên chiến quỷ mặt người thân thú trước mắt này triệt để gặm nhấm hầu như không còn sót lại bất kỳ một thứ gì.

Oa Khắc Hợp bị chém giết trong tay Đại Man, hoàn toàn là họa vô đơn chí đối với bọn người tên đầu lĩnh. Bọn hắn hiển nhiên không nghĩ tới, một tay mãnh tướng dưới tay hắn mà triệt để bại thảm hại như vậy.

Bọn hắn lúc này càng điên cuồng chống cự, điên cuồng phá vây. Tên chỉ huy bọn Hung nô lúc này thâm hãm giữa đám binh sĩ, không ngừng chỉ huy binh lính nhằm tìm kiếm cơ hội đột phá vòng vây. Mà Trần Giang lúc này đứng ở bên ngoài cũng hồn nhiên không một chút sợ hãi, gặp chiêu hắn liền phá chiêu, căn bản không hề lo lắng.

Tên đầu lĩnh lúc này cũng cắn răng điên cuồng cả lên, hắn bằng mọi giá phải thoát thân được, bởi hắn biết rằng, chỉ cần kéo dài trận chiến thêm nữa, binh lính dưới trướng của hắn chắc chắn sẽ không đủ để chịu nổi tiêu hao thần tốc này. Hắn tức tốc hét lớn, “Càn lên cho ta”.

Đám binh tàn còn lại Hung nô nghe được mệnh lệnh từ thủ lĩnh của mình thì ngay lập tức kết trận, khiên chắn trước ngực, trường kiếm trong tay, nhắm thẳng một phương hướng mà lao thẳng tới.

Thấy tình thế chuyển biến quá gấp gáp, phát hiện được ý đồ của đối phương về sau, đám người Trần Giang và Đại Man cũng nhất thời sợ hãi, cản bản không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo lấy vũ khí trong tay mình tức tốc đuổi theo, đồng thời điên cuồng rống to,

“Lập tức chuyển sang đội hình phòng thủ, cung thủ chiến sĩ, toàn bộ bắn tên. Mục tiêu là tên đầu lĩnh trên ngựa phía trước”

Mỗi cái binh chủng ở giữa, đích thật là tồn tại sự phân chia rõ rệt giữa ưu điểm và khuyết điểm, nhưng cũng không tồn tại cái gì gọi là khắc chết tuyệt đối lẫn nhau.

Chớ nói chi là kỵ binh của bọn hắn vừa bị trùng kích qua một trận xạ tiễn cùng một trận giáp công, tốc độ trùng kích của bọn hắn lúc này cũng chậm lại so với lúc ban đầu rất nhiều, muốn đạt được tốc độ cao nhất vốn có, bọn hắn chắc chắn phải cần một khoảng thời gian nhất định.

Còn chưa kể là bọn hắn phải trùng kích qua một bức tường khiên chắn lớn đang được gắn kết lại với nhau. Trong khoảng thời gian này, có thể nói là cơ hội tốt nhất để xạ thủ phát huy tối đa khả năng của mình.

Trực tiếp chính diện đụng vào nhau tuyệt đối là một quyết định ngu xuẩn, chiến thuật chính xác nhất đó là quanh co hoặc vòng ra sau bức tường chắn kia, nhưng lúc này, bọn người Hung nô kia đã không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.

Phía sau bọn hắn chính là đám quân đội Trần Giang và Đại Man đang điên cuồng đuổi theo, hai bên lại là vô số những hẻm núi nhỏ chắn đường, bọn hắn chỉ còn cách là đột phá vòng vây phía sau này.

Khi chưa có vũ khí nóng tham gia vào chiến trường, kỵ binh đích thật là một thanh đao sắc bén không sai, nhưng đội kỵ binh trước mắt này hiển nhiên vẫn chưa còn đủ tư cách để đối đầu với nhưng suy tính của Trần Nguyên.

Thật sự cho rằng cứ leo lên lưng ngựa liền có thể xem như là một kỵ binh? Coi là ỷ vào chỉ nhiêu đấy ưu thế liền muốn làm gì thì làm? Cái kia cũng không khỏi quá mức ngây thơ một chút hay sao?

“Bắn tên”, Trần Giang ra lệnh một tiếng, Cung tiễn thủ chiến sĩ đồng thời xuất thủ, từng nhánh mũi tên dời dây cung mà lao ra, phút chốc hợp thành một trận mưa tên, hướng về phía bọn kỵ binh Hung nô đang vọt tới kia.

Nhưng không ngờ, thân thủ tên đầu lĩnh kia cũng vô cùng lợi hại, chỉ thấy trong tay hắn trường kiếm vung vẩy mấy cái, cơ hồ mấy cái mũi tên chính diện lao tới phía hắn đều bị hắn dễ dàng quét bay ra.

Một vòng bắn thất bại cũng không để cho đám cung thủ dùng lại thế công của mình, không cần tiết kiệm mũi tên nữa, bọn hắn nếu như để cho đám bốn chân kia chạy thoát thì bọn kỵ binh kia liền muốn vọt tới ngay trước mặt bọn hắn, đến lúc đó mũi tên còn có cái gì công dụng?

Một vòng mưa tên có thể không trực tiếp hạ gục được tên đầu lĩnh kia, nhưng ít nhất cũng bắn giết vô số binh sĩ phía đằng sau hắn. Tại áo giáp không phải là ưu thế của bọn Hung nô kia, vô số những mũi tên với lực đạo cực mạnh cũng có thể dễ dàng xuyên qua lớp giáp mà gặm thẳng vào da thịt của bọn hắn.

Nhắc tới vấn đề này, không thể không nói tới, trong mắt Trần Nguyên, đám Hung nô này tuy rằng vô cùng mạnh mẽ nhưng nhìn những loại áo giáp cùn vũ khí của bọn hắn, Trần Nguyên có thể thấy được kỹ thuật chế tạo vũ khí của bọn hắn hoàn toàn thua xa bọn Khựa kia.

Bọn hắn có thể áp đảo được bọn Khựa ở trên chiến trường có lẽ là nhờ vào ưu thế tốc độ, công kích từ xa, chiến thuật cùng tinh thần chiến tử của bọn hắn. Nếu như bọn người này lại được trang bị thêm những trang thiết bị tốt hơn, có lẽ bọn Khựa kia đã phải gặm đất mà ăn không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhìn thấy qua mấy vòng xạ tiễn vẫn không thể tiêu diệt sạch được đám Hung nô còn lại kia, Trần Giang lúc này cũng có chút lo lắng. Khi thấy kỵ binh của bọn Hung nô kia đã sắp tiếp cận đội hình Cung Thuẫn phía sau kia, Trần Giang tức tốc hét lớn.

“Tất cả tản ra, khiên chắn lên trước bảo vệ cung thủ”

Ngay khi nhận được mệnh lệnh, đám binh sĩ cũng không dám chần chờ một giây phút này mà lập tức tách ra hai bên, cung thủ lùi về phía sau xa, chắn trước là từng hàng khiên chắn bảo vệ bọn hắn.

Nhìn thấy lối thoát ngay trước mắt, tên đầu lĩnh lúc này càng thêm mừng rỡ trong lòng, hắn tuy không muốn chết, nhưng không đến nổi phải sợ chết mà cầu xin kẻ địch tha thứ.

Được chết trên một trận chiến lớn không phải là đau đớn, ngược lại chính là vinh quang của bọn hắn. Nhưng hôm nay, hắn không thể chết được, hắn cần phải trở về để báo tin cho đất nước của hắn, rằng bọn Khựa kia đã trở mặt.

Tuy nhận được lệnh, đội hình Cung thuẩn cũng nhanh chóng tách ra, nhưng vẫn không nhanh bằng đám người ngựa bốn chân kia. Đám tàn binh tông thẳng vào đám lính Đại Việt, khiến cho đội hình trông phút chốc trở nên hoảng loạn.

Khiên chắn ở phía trước, đại đao sau lưng rút ra nhắm thẳng vào bọn Hung nô mà chém giết. Những cung thủ lúc này cũng vứt hết cả cung tên xuống đất, đao từ sau lưng bọn hắn hạ xuống, lăn xả vào đám người ngựa kia điên cuồng tung hoàn.

Tuy nhiên, đội hình phía sau này cũng quá mỏng, hoàn toàn không thể ngăn chặn được bước tiến của bọn Hung nô kia. Bọn Hung nô kia tuy đã thoát ra được vòng vây cuối cùng nhưng lúc này, đám tàn binh của hắn cũng chỉ còn lại chưa đến một trăm tên.

Tên đầu lĩnh thúc ngựa chạy được một khúc xa thì quay đầu ngoảnh lại, hai mắt đỏ bừng điên cuồng nhìn về phía đám người Trần Giang đang không ngừng đuổi theo kia rống lớn, “Lũ súc vật Khựa kia, các ngươi hãy chờ chết đi”

“Không cần chờ, chúng ta đến nhận cái chết đây”

Bỗng từ đâu, một tiếng rống lớn vang lên khiến cho đám người tên đầu lĩnh kia lúc này cũng giật cả mình. Trong mà tờ mờ sương sớm, một cánh quân do Công Đoàn dẫn dầu từ trên sườn núi lao xuống, xọc thẳng vào đội hình của đối phương.

Đám binh lính Hung nô vừa mới thoát ra khỏi vòng vây, chưa kịp định lại tinh thần thì ngay lập tức bị tiếng rống lớn kia của Công Đoàn cho tái mét cả mặt. Phía trên sườn núi cách bọn hắn không xa, không biết từ đâu hơn một trăm chiến sĩ mang theo vũ khí nhanh như cắt xuyên thẳng vào đội hình của bọn hắn.

“Giết”

Tên đầu lĩnh chưa kịp hoàn hồn lại thì đồng loạt những tiếng hét điên cùng của các chiến sĩ phía sau Công Đoàn vang lên. Bọn hắn nãy giờ đã chờ quá lâu rồi, chứng kiến cảnh đồng đội của mình không ngừng thương tổn, không ngừng ngả xuống, bọn hắn hận không thể sớm lao lên chém giết đám súc vật Hung nô này.