Đại Việt Chúa Tể

Chương 172: Họ chính là những anh hùng của đất nước!



Nay có được cơ hội trút cơn giận của mình, bọn hắn nào có thể buông tha dễ dàng như vậy được. Chiến trường bắt đầu xoay chuyển, thế cục bây giờ lại hoàn toàn nghiêng hẳn sang một bên.

Tên đầu lĩnh vừa đắc ý thoát khỏi chiến trường thì giờ phút này sắc mặt như cắt không còn một giọt máu, mặc kệ những binh sĩ đang còn ở lại chiến đấu với kẻ địch sau lưng kia, hắn cùng với hai tên lính khác liên tục thúc ngựa bỏ chạy, mục tiêu của hắn chính là những con thuyền của bọn hắn neo đậu ở phía xa đằng sau dãy núi trước mắt kia.

Đám tàn quân Hung nô bị chặn đường, khiến cho bọn hắn hoàn toàn không thể tiến thêm một bước nào nữa. Phía sau kia, đám người Trần Giang và Đại Man cũng nhanh chóng đuổi tới nhập cuộc chiến.

Đám người Trần Giang tả xung hữu đột, đám tàn quân khi nãy đã tuyệt vọng nay càng thêm tuyệt vọng. Ngựa từng là ưu thế tuyệt đối trên chiến trường của bọn hắn, nhưng trong tình trạng bị vô số binh sĩ giáp công như thế này, nó lại chính là điểm yếu chí tử của bọn hắn.

Trên lưng ngựa, bọn hắn hoàn toàn không thể dễ dàng di chuyển để né tránh vô số đòn tấn công đang lao tới của đối phương, chưa kể, đối phương không chỉ tấn công hắn mà còn tấn công cả ngựa phía dưới của bọn hắn, khiến cho bọn hắn không tài nào có thể phân thân ra mà chống đỡ hết được.

Chẳng qua bao nhiêu lâu thời gian, đám tàn binh Hung nô cuối cùng cũng bị đám người Trần Giang diệt sạch không còn một mống. Ánh mắt bọn hắn lúc này lại hướng về phía ba tên Hung nô cuối cùng vừa chạy thoát kia, Trần Giang rống lớn lên,

“Tất cả mọi người, đuổi theo giết sạch chúng, quyết không để cho bọn chúng chạy thoát”

Tiếng thét của Trần Giang từ xa vọng lại, khiến cho tên đầu lĩnh hoảng sợ sém một chút nữa thì té ngựa. Không dám suy nghĩ thêm một chút nào nữa, hắn thúc ngựa lao thẳng về bến thuyền, hắn muốn càng nhanh leo lên được trên thuyền càng tốt, có như vậy, hắn mới có thể yên tâm được, càng ở trên đất liền một phút giây nào nữa càng khiến cho hắn thêm bất an hơn.

Hắn đoán rằng, đám Khựa súc sinh này chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt, bằng mọi giá bọn chúng phải giết được hắn để ngăn chặn hắn truyền tin về cho đất nước của mình. “Bọn Khựa súc vật này thật quá thâm độc”, hắn không khỏi chửi tục một câu.

Đám người Trần Giang phía sau kia vẫn không ngừng la hét, không ngừng đuổi theo, máu nóng trong người đám chiến sĩ cũng đã sôi trào cả lên, bọn hắn muốn bằng mọi giá phải bắt được tên đầu lĩnh kia, để cho hắn chạy thoát được, không khác nào chính bọn hắn lại tự thả hổ về rừng.

Chiến thuyền trước mắt, tên đầu lĩnh thúc ngựa vọt thẳng lên chiến thuyền, hai tên lính phía sau cũng không dám chần chờ mà mọt thẳng lên theo. Ngay vừa mới lên thuyền, tên đầu lĩnh ngay lập tức sai người chèo thuyền rời đi.

Mấy tên lái thuyền đang say trong giấc nồng nãy giờ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị đánh thức dậy. Nhìn thấy trên người ba tên tướng sĩ của bọn hắn thân thể loang lỗ những vết thương trí mạng, máu tươi tuôn xối xả, khiến chọn hắn hắn vô cùng hoảng sợ.

Không dám suy nghĩ gì thêm, mấy tên lái thuyền cấp tốc vận hết sức lực của mình, chèo lái thuyền chiến của bọn hắn rời đi, cả mấy chục tên lái thuyền cùng gắng sức, một chiến thuyền của bọn hắn cuối cùng cũng thành công rời khỏi cái nơi quái quỷ này.

Không bao lâu sau, đám người của Trần Giang cuối cùng cũng đã đuổi tới nơi, nhưng đã muộn. Trên bến thuyền của bọn Hung nô lúc này chỉ còn nằm yên ở đấy năm chiếc thuyền chiến không một bóng người.

Nhìn chiếc chiến thuyền của bọn Hung nô kia đang không ngừng lướt đi trên mặt nước, mà đứng trên trên mũi thuyền lúc này, vẫn là khuôn mặt trắng bạch của tên đầu lĩnh kia hai mắt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm hắn như có ý muốn khiêu khích, Trần Giang cũng điên cuồng mà rống lớn lên.

“A….!”

Chờ đến khi chiếc chiến thuyền chở tên đầu lĩnh Hung nô kia rời khuất khỏi màn sương, đám người Trần Giang lúc này mới chấp nhận, hậm hực mà rời đi. Đám người bọn hắn bắt đầu thu dọn chiến trường, một bộ phận thì thu gom chiến lợi phẩm, một bộ phận thì hỗ trợ cứu thương, còn một bộ phận khác thì lại thu gom xác chết.

Bọn hắn hoàn toàn không để ý đến, vừa ngay lúc bọn hắn quay lưng rời đi, một chiến thuyền vô cùng to lớn từ từ đi ra khỏi dãy núi che khuất gần đó. Đứng trên chiến thuyền đấy lúc này, Trần Nguyên chắp tay sau lưng nhìn về phía chiếc thuyền chiến chở tên đầu lĩnh kia vừa rời đi.

Ánh mắt hắn lúc này không ngừng đăm chiêu suy nghĩ, nhìn về phía binh minh đang chuẩn bị ló rạng từ đằng xa kia, trên khuôn mặt của Trần Nguyên bất chợt hiện lên một nụ cười bí hiểm, hắn quay lưng đi vào lại phòng làm việc của mình, chiếc thuyền chiến số một lúc này cũng không tiếp tục tiến lên nữa mà chầm chậm quay đầu, biến mất sau những dãy núi lớn kia.

“Công Đoàn, Đại Man, các ngươi nhanh chóng đi thống kê một chút thương vong, nhân số của chúng ta, đồng người gọi người nhanh chóng thu thập chiến trường”, Trần Giang gọi hai người Công Đoàn và Đại Man tới phân phó.

“Vâng”

Binh sĩ hậu cần chưa trị trên thuyền chiến lúc này cũng nhanh chóng lao xuống, tham gia chữa trị cho những binh sĩ đang bị thương. Trần Giang và Đại Man cũng được bọn hắn cấp tốc xác nhận lại thương thế rồi lập tức băng bó.

Tất cả mọi việc đều được đám người Trần Giang triển khai vô cùng nhanh chóng. Từng tia nắng sớm mai cũng dần dần chiếu tỏ khắp hết mọi vật trên thế gian, như muốn xua tan đi màn đêm hắc ám vừa qua.

Ngồi trong phòng làm việc lúc này, Trần Nguyên đăm chiêu nhìn vô số vết băng bó trên người Trần Giang và Đại Man, cuối cùng hắn thở ra một hơi nhẹ nhàng, sau đó hướng về phía hai người nói,

“Trong một tháng, trước khi vết thương trên người của các ngươi chưa hoàn toàn khỏi hẳn, các ngươi an phận ở một chỗ tĩnh dưỡng cho ta, chuyện sau đó không cần các ngươi phải để ý đến”

Vừa nghe thấy những lời nói ấy, Trần Giang đang ngồi đàng hoàng lắng nghe vụt chốc gấp gáp, hắn muốn lao vào tập luyện thêm nữa vì hắn còn muốn báo thù rửa hận đâu.

“Không, không phải, Đại đế! Một chút nhỏ vết thương nhỏ mà thôi, mấy ngày liên có thể khép lại, căn bản không cần tốn thời gian lâu như vậy…”

“Vết thương nhỏ?”, Trần Nguyên liếc mắt qua vết thương trên đầu vài của Trần Giang, vết chém không biết hắn lãnh trọn từ lúc nào, cơ hồ Trần Nguyên muốn nhìn thấy cả một cái động lớn ở trên bả vai của hắn. Vết thương xem thấy mà giật mình, cái này có thể gọi là một vết thương nhỏ?

“Ngươi đàng hoàng lại cho ta, lo nằm yên một chỗ mà dưỡng thương! Ta sẽ để Công Đoàn chú ý đến ngươi, khôn hồn thì đừng có mà làm ra chuyện gì ngu xuẩn”

Trần Nguyên trong giọng nói mang theo một quyết định không thể chối cãi, cả khuôn mặt của Trần Giang lúc này cũng xụ cả xuống dưới, mà phụ trách trông chừng hắn lại là cái tên Công Đoàn chết bầm kia.

Phải biết rằng, trong mắt của tên Công Đoàn kia, Trần Nguyên chính là người sùng kính duy nhất trong lòng hắn, kẻ nào dám vi phạm mệnh lệnh của Trần Nguyên, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình một chút nào, cho dù Trần Giang có là cấp trên của hắn.

Sau này một tháng tĩnh dưỡng, nghĩ đến cảnh tên Công Đoàn kia suốt ngày cứ dán mắt nhìn chằm chằm hắn, ít nhiều hắn có thể tượng tượng được cảnh thời gian này hắn sẽ không thể sống được yên ổn.

“Chiến trường thu thập thế nào rồi? quân số của chúng ta thương vong là bao nhiêu”, Trần Nguyên cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ của khổ sở của Trần Giang mà ngay lập tức lên tiếng hỏi.

“Báo cáo Đại đế, trận chiến vừa qua, chúng ta tuy đã cố gắng hết sức những cũng không thể tránh khỏi thương tổn, hiện tại, chúng ta có gần ba trăm binh sĩ bị thương, ngoài ra, mười ba chiến sĩ đã anh dũng hy sinh trong trận chiến lần này”, Trần Giang cúi gầm mắt xuống cả dưới đáp.

Trần Nguyên nghe Trần Giang báo cáo như vậy thì cũng lập tức rơi vào trầm ngâm, trận chiến này, hắn đã tính toán nát óc rồi, sử dụng lợi thế tập kích bất ngờ cũng vũ khí hạng nặng những hoàn toàn không thể triệt để áp chế kỵ binh của đám Hung nô kia.

Chính xác là những chiến sĩ của hắn chết vì kẻ địch thì ít mà chết vì bị vô số móng sắt của những con ngựa kia giẫm đạp lên là nhiều. Trần Nguyên lúc này cũng không khỏi vuốt lấy trán của mình, nếu hắn không thể sớm tìm ra được cách để khác chế đám kỵ binh này, sợ rằng trong những lần đối địch sau này, bọn hắn sẽ càng nhận lấy vô số thương vong hơn nữa.

“Ưu tiên tập trung cứu chữa cho tất cả các binh sĩ bị thương. Về phần dọn dẹp chiến trường, các ngươi ưu tiên cho chuyển lên những hàng hóa nặng trước, còn những thứ khác thì không gấp.

Sau này, vùng đồng bằng sông Nhị Hà này sẽ là địa bàn của chúng ta, chúng ta đến thu thập sau cũng không muộn. Về phần những thi thể của bọn Hồng Giang và bọn Hung nô kia, chất lên, thiêu hủy sạch cho ta.

Về phần… thi thể của mười ba chiến sĩ đã anh dũng hi sinh, chúng ta cần phải mang họ trở lại Đại Việt chôn cất họ một cách đàng hoàng tử tế. Họ chính là những anh hùng của đất nước ta, chúng ta phải sống làm sao để cho bọn họ ở bên kia thế giới có thể tự hào về chúng ta”, Trần Nguyên ngước mắt nhìn bầu trời xa xăm.

“Vâng, thưa Đại đế”, đám người Trần Giang lúc này cũng tràn đầy muộn phiền đáp.