Vương Bân quay trở lại bàn nhậu thì đã không thấy Trần Tô đâu, gọi người đến hỏi thì mới biết là sau khi hắn rời đi không lâu thì tên Trần Tô kia đột nhiên tỉnh lại gọi người của hắn đỡ hắn quay trở về.
Vương Bân nghe báo cáo xong thì cũng không một chút nghi ngờ gì mằ quay người lạnh lùng rời đi. Trong mắt hắn, Trần Tô chẳng qua cũng chỉ là một tên dễ tin người để cho hắn lợi dụng moi móc tin tức mà thôi! Hết giá trị lợi dụng thì hắn cũng chẳng quan tâm đến sự sống chết của tên Trần Tô kia làm gì cho mệt.
Mà bên này, xe ngựa chở Trần Tô vừa mới vừa ra khỏi cổng doanh trại của Vương Bân thì liền nhanh chóng đi vào một hẽm nhỏ, vừa tiến vào một chỗ khuất người qua lại thì xe ngựa của hắn liền cứ như vậy đựng im lặng ở đó như chờ đợi thứ gì.
Người phu xe của Trần Tô lúc này vị chờ đợi quá lâu nên cũng đâm ra lo lắng. Hắn không ngừng đi lui đi tới nhìn khắp bốn phía như muốn tìm kiếm thứ gì. “Vù” một cơn gió bỗng từ đâu ập tới khiến cho hắn giật nảy cả mình quay người lại.
Khi nhận ra được người đứng trước mắt mình là ai thì hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không sai, người mà hắn chờ đợi nãy giờ chính là Trần Tô. Khi vừa mới dịu Trần Tô ra khỏi phòng tiệc rượu kia chuẩn bị lên xe rời đi thì Trần Tô bất ngờ ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Sau đó mới dẫn đến việc hắn dừng xe ở chỗ ít người qua lại này để chờ đợi Trần Tô quay trở về. Hắn chính là người được Dương Cúc nàng cưu mang nên Trần Tô cũng vô cùng tin tưởng hắn, đi đâu Trần Tô cũng dẫn hắn đi theo.
“Chủ nhân, người mà chậm trở về một chút nữa e rằng tiểu nhân đã phải quay trở lại doanh trại của Bân tướng quân để tìm chủ nhân rồi”, tên phu xe không giấu nổi lo lắng lên tiếng nói.
“Đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi! Đừng có một câu chủ nhân hai câu chủ nhân nữa có được hay không? Tô phu nhân cũng đã nhiều lần nói với ngươi rồi mà ngươi vẫn không thể đổi được cách xưng hô hay sao? Người ngoài nghe thấy còn tưởng ta thu từ đâu ra một tên nô lệ nữa”, Trần Tô nhìn hắn vẻ mặt trách móc nói.
“Chủ nhân, Tô phu nhân đã cứu tiểu nhân một mạng, cả đời này tiểu nhân chỉ biết phục vụ phu nhân cùng tướng công của phu nhân mà thôi! Chủ nhân, chính là chủ nhân! Điều này không ai có thể thay đổi được!”, tên phu xe kia nhìn Trần Tô với ánh mắt kiên định nói.
Hắn lúc trước là người của một bộ lạc nhỏ, cuộc sống bộ lạc của bọn hắn vô cùng êm đềm. Nhưng ngày tháng êm đềm của bọn hắn kéo dài không được bao lâu thì một điều kinh khủng ập đến.
Cả bộ lạc của bọn hắn xui xẻo bị cả một đàn lớn sói hoang tấn công. Tất cả mọi người trong bộ lạc của hắn cũng bị đàn sói hoang kia tàn sát không chừa một ai. Khi hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận một cú táp như trời giáng của một con sói lớn, thì trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, một người đã xuất hiện và cứu lấy tính mạng bé nhỏ của hắn. Người đấy không ai khác chính là Dương Cúc.
Cũng từ đó mà để cảm tạ ơn cứu mạng của Dương Cúc, hắn đã âm thầm thề rằng, suốt cả cuộc đời này, hắn chỉ trung thành với mỗi Dương Cúc mà thôi! Dương Cúc chính là chủ nhân của hắn! Mạng của hắn là thuộc về Dương Cúc! Nếu chủ nhân của hắn bảo hắn chết, hắn cũng quyết không nháy một cái.
“Thôi thôi! Cái tên đầu đất nhà ngươi thích làm gì thì làm! Xưng hô chủ nhân cũng có thể, nhưng sau này đừng có suốt ngày tiểu nhân này tiểu nhân kia nữa! Nghe thật muốn buồn tiểu chết đi được!”, Trần Tô bất lực vì sự cứng đầu của tên phu xe kia mà khoát khoát tay áo rồi chui vào xe ngựa.
Tên phu xe nghe Trần Tô nói vậy thì liền nở một nụ cười hớn hở, hắn mau nhanh chân lên xe nhanh chóng thúc ngựa rời đi. Mà Trần Tô vừa lên xe liền nhanh chóng rơi vào trầm tư suy nghĩ. Hắn lúc nãy bảo phu xe đợi ở nơi này, chính là để hắn tự mình lẻn đi dò la tin tức.
Nhưng những gì mà hắn chứng kiến được khiến cho hắn cứ đau đáu trong lòng mãi không thôi. Sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định và lạnh lùng hơn. Hắn lúc này đã hoàn toàn dẹp bỏ đi những suy nghĩ làm một người lương thiện trong đầu mình, mà thay vào đó, hắn lại vừa đưa ra một quyết định vô cùng tàn nhẫn.
Bởi vì hắn vừa chợt nhận ra, mục đích thật sự khiến hắn đến bộ lạc Họa Hạ là gì? Trong trái tim hắn không có chỗ nhân từ cho kẻ thù, mà chỉ có lợi ích tối cao của đất nước và tất cả con dân Đại Việt mà thôi! Trần Tô tựa người ra phía sau, trên môi hắn dần nở rộ một nụ cười vô cùng nham hiểm, kèm theo đó chính là một tia xem thường, khinh rẻ.
Ở phía bên kia đất nước Đại Việt, tất cả mọi người dân đều tập trung vây quanh bến tàu chào mừng đoàn quân chiến thắng trở về. Tất cả già trẻ lớn bé bồng bế nhau vui mừng reo hò, không khí Đại Việt lúc này không khác gì đang diễn ra một đại tiệc lớn hoành tráng.
Trần Nguyên lúc này cũng đứng trên cao vẫy tay chào tất cả con dân Đại Việt của hắn. Đây chính là trận chiến thắng đầu tiên của đất nước Đại Việt, cũng là biểu tượng và niềm tự hào của tất cả mọi người, không riêng gì ai ở trong đất nước Đại Việt này.
Chỉ với gần hai ngàn chiến sĩ, bọn hắn đã thành công đánh đuổi những kẻ ngoại xâm ra khỏi lãnh địa của bọn hắn. Bọn hắn đã chứng minh được một điều rằng: thực lực, trí tuệ cùng tinh thần dân tộc của mỗi người dân Đại Việt là thứ tuyệt đối không thể xem thường, và không bất kỳ kẻ nào được phép xem thường điều đó. Tất cả những kẻ nào dám xem thường thì đều phải chịu một kết cục thảm khốc.
Quay trở lại đại điện, Trần Nguyên không kịp nghỉ ngơi mà cấp tốc cho truyền Trần Vương đến báo cáo tiến độ những hạng mục mà hắn đã giao phó cho Trần Vương trước khi rời đi.
Chuyến đi này của hắn kéo dài hơn một tháng, trong hơn một tháng này, có biết bao nhiêu sự việc đã và đang xảy ra trong đất nước Đại Việt của hắn, hắn không tài nào có thể không quan tâm cho được.
Một đất nước muốn phát triển càng ngày càng hưng thịnh, càng ngày càng giàu đẹp thì không thể thiếu một người đứng đầu, một bậc Quân vương tân tâm tận lực với công việc, với con dân trăm họ được!
Người đứng đầu một đất nước chính là người chèo lái con thuyền đất nước, là người dẫn hướng cho tất cả con dân của đất nước đó đi đến đỉnh cao của vinh quang, hoặc là đi xuống hố sâu của sự suy tàn!
Nhưng không phải bất cứ một người đứng đầu đất nước nào cũng được xem là một Bậc Quân vương! Một người lãnh đạo có thể khiến cho tất cả con dân của đất nước đó có được sự ấm no và hạnh phúc, khiến cho đất nước của bọn hắn không có bất kỳ một sự sợ hãi nào khi đứng trước sự đe dọa từ những thế lực ngoại xâm, đấy mới chính là một Bậc Quân vương!
Trần Nguyên chẳng dám tự nhận mình là một bậc Quân vương! Bởi trong suy nghĩ của hắn, hắn còn kém xa rất nhiều! Con dân của hắn vẫn còn ăn chưa đủ no, áo chưa đủ mặc. Đất nước của bọn hắn vẫn đang lo sợ khi đứng trước nguy cơ bị những thế lực bên ngoài kia xâm lược, thôn tính. Hắn làm sao có thể tự ngạo mà nhận mình là một bậc Quân vương?
Quân vương hay không Quân vương? Trần Nguyên cũng chẳng biết! Mà thực ra hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến! Thứ hắn quan tâm nhất lúc này, là đời sống con dân của hắn ra làm sao? Tình hình khắc phục mưa lũ như thế nào? Quân đội của hắn vẫn đang còn hăng say rèn luyện hay là chây ỳ lười biếng?
Sau khi nghe Trần Vương báo cáo xong, Trần Nguyên cũng vội chau mày, rơi vào trầm tư. Tất cả những hạng mục quan trọng đều đã được Trần Vương cấp tốc cho tiến hành thực hiện, và cũng đã có một số hạng mục được hoàn thành. Nhưng vấn đề chính là, hơn một nữa trong số những hạng mục quan trọng đó vẫn đang còn gặp phải những khó khăn trong quá trình triển khai.
“Tường thành được xây đến giai đoạn nào rồi?”, sau một hồi lâu suy nghĩ, Trần Nguyên lên tiếng hỏi.
“Tường thành phía dãy Bạch Mã đang được đám người Đại Bảo gấp rút hoàn thiện những công đoạn cuối cùng. Theo dự tính của bọn hắn, chậm nhất khoảng mười ngày nữa tháng là có thể hoàn thành.
Bọn hắn dự kiến sau khi hoàn thành xong việc xây dựng bức tường thành phía dãy Bạch Mã này, bọn hắn sẽ trình đơn xin chỉ thị từ Ngươi để gấp rút tiến hành công tác chuẩn bị cho việc thực hiện giai đoạn ba của dự án”, Trần Vương ngồi ở phía dưới vừa nhấp xong chén trà liền nói.
“Giai đoạn ba à?”, Trần Nguyên nghe nói đến đây thì thoáng một chút suy nghĩ, rất nhanh sau đó hắn liền đưa ra quyết định, “Tạm thời bảo bọn hắn gấp rút hoàn thiện nốt những công đoạn cuối bức tường thành phía dãy Bạch mã kia. Sau đó chú bảo bọn hắn tạm ngưng dự án này lại.
Thời điểm sắp tới đây là vô cùng quan trọng! Việc tiếp tục xây dựng là không cần thiết, mà cũng không hề khả quan một chút nào. Chú cho rút hết nhân lực của bọn hắn, ưu tiên tập trung vào những hạng mục còn lại kia cho ta. Càng nhanh càng tốt!”