Trần Vương nghe Trần Nguyên phân phó như vậy thì hắn cũng không có ý kiến gì. Vì hắn cũng ý thực được việc tiếp tục triển khai kế hoạch xây dựng vào lúc này là hoàn toàn không cần thiết, thậm chí là tốn công vô ích.
“Tất cả áo quần chiến lợi phẩm chúng ta thu được kia, chú gấp rút đem phân phát cho tất cả mọi người dân, việc sửa sang lại áo quần cứ từ từ tính sau! Còn đống vải vóc lớn kia thì chia ra một nửa đem gửi tới cho Trần Vi, nữa còn lại thì để cất vào trong kho, sau này dùng may chiến bào, cờ và những thứ quan trọng khác.
Ta nhớ không lầm là trước đây ta từng dặn chú cho triển khai trước việc dạy cho toàn dân cách may dệt. Việc này chú tiến hành đến đâu rồi?”, Trần Nguyên sau một hồi phân phó thì đột nhiên nhớ đến vấn đề này.
“Việc dạy may dệt này, lúc trước chúng ta đã đưa nó vào trong chương trình phổ cập kiến thức cho tất cả mọi người dân. Trong thời gian qua, chúng ta cũng đã tổ chức rất nhiều lớp học may dệt dành cho tất cả các chị em phụ nữ.
Qua một thời gian dài không ngừng tích cực dạy và học, tính đến bây giờ, hầu hết tất cả phụ nữ đất nước chúng ta đều đã thông thạo việc may dệt. Mà nổi bật nhất trong số đó lại chính là mẹ vợ của ngươi, Dương Liên.
Nàng tay nghề vô cùng giỏi, trình độ may dệt của nàng bây giờ thậm chí đã vượt qua những chiến sĩ hậu cần giảng dạy kia. Nàng thậm chí còn tự mình tìm tòi, khám phá ra nhiều phương thức may dệt khác nữa! Đúng là mẹ nào con nấy!”, nói đến đây, Trần Vương cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi không thôi.
Dương Liên, nàng chính là em gái của Dương Thanh, là mẹ ruột của Nguyễn Mai, đồng thời cũng là mẹ vợ của Trần Nguyên. Chồng nàng ra đi từ sớm, để lại hai mẹ con bơ vơ nương tựa lẫn nhau mà sống.
Chính vì vậy, nàng càng quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn nữa, để có thể trở thành bờ vai vững chắc cho con gái của mình tựa vào. Nàng từ nhỏ vốn đã vô cùng thông minh, nay lại được sự chỉ dạy tận tình từ những cô gái chiến sĩ hậu cần kia, nàng càng như cá gặp nước mà không ngừng bộc lộ tài năng và năng khiếu của bản thân.
Là người chứng kiến tất cả những thứ mà em gái vợ của mình đã trải qua, Trần Vương càng yêu thương và bao bọc nàng bao nhiêu thì hắn lại càng khâm phục ý chí, sự quyết tâm cùng tài năng của nàng bấy nhiêu. Hắn còn từng nhiều lần đùa nghịch em gái mình rằng; Cháu hắn có phúc lắm mới gặp được một người mẹ vợ tài giỏi như vậy!
Tài năng của Dương Liên thì Trần Nguyên đã vô cùng hiểu rõ. Vì Nguyễn Mai không lúc nào là không tự hào khi kể về mẹ của mình. Trong mắt nàng, Dương Liên chính là hình tượng một người phụ nữ đảm đang, trung hậu và tài năng mẫu mực để nàng noi gương theo.
Nên khi nghe Trần Vương nói đến đây, Trần Nguyên cũng chỉ biết gật đầu mỉm cười, “Tất cả mọi thứ chú cứ cho tiến hành như cũ, còn những vấn đề khó khăn kia, ta sẽ đích thân đến kiểm tra, chú cứ tập trung vào những việc còn lại cho ta!”
“Ta đã hiểu rồi!”, Trần Vương nghe vậy thì vô cùng vui mừng đáp ứng.
Sau đó, Trần Nguyên lại không ngừng phân phó cho hắn thêm nhiều công việc khác, cũng như hướng dẫn cho Trần Vương cách giải quyết những vấn đề mà hắn đang gặp phải. Phải cho đến tận đêm khuya thì Trần Vương mới thỏa mãn rời đi, mà Trần Nguyên lúc này cũng vì quá mệt mỏi mà thiếp đi ngay trên ghế của mình.
Phía bên kia bộ lạc Họa Hạ lúc này, không khí chuẩn bị cũng vô cùng khẩn trương. Binh lính canh phòng vẫn không có bất kỳ một dấu hiệu lơ là nào. Mà phía khu nhà của Dương Cúc kia, một người đàn ông cao lớn đang bước những bước rất gấp gáp tiến sâu vào bên trong.
Ngồi giữa hoa viên lúc này, Trần Tô thì đang không ngừng lật xem từng trang sách vở, mà Dương Cúc thì ở một bên không ngừng lột vỏ trái cây cho vào miệng hắn, vô cùng tình cảm và ý tứ. Nhìn thấy cảnh sắc khó chịu này, người đàn ông cao lớn kia không khỏi hậm hực trong lòng.
“Ư hừ…”, hắn hắng giọng thì ngay lập tức phá đi cái bầu không khí vô cùng lãng mạn ấy. Mà Dương Cúc cũng vì tiếng hắng giọng trầm đục ấy của hắn giật nảy cả mình nhìn sang, nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của hắn thì nhanh chóng cúi đầu xấu hổ.
“Cha… sao cha lại đến đây mà không báo trước cho con một tiếng?”, Dương Cúc cúi đầu xấu hổ nói.
“Địa bàn này là của ta, ta đi đâu là quyền của ta, ta còn cần phải báo cáo nữa hay sao?”, Dương Phong bực dọc nói.
“Con không phải có ý đó”, Dương Cúc ngượng nghịu bào chữa.
“Nàng đi pha cho ta một ấm trà mới”, Trần Tô bất chợt lên tiếng. Hắn vẫn đang chăm chú đọc sách mà không thèm ngước mặt lên nhìn Dương Phong, khiến cho Dương Phong lúc này cũng muốn sôi máu cả lên.
Ở trên đất của hắn còn chưa nói, thế mà tên Trần Tô khốn kiếp này lại không xem hắn ra gì, hắn thật muốn lao lên tẩn cho tên khốn kiếp này một trận! Nhưng nghĩ đến mục đích hắn đến đây, cùng hình ảnh năm lão già kia cầm con dao trong tay, lăm le muốn cắt đi cái chân giữa của hắn, hắn đành cố gắng mà nén lại cục giận vừa chực trào lên vào trong lòng mình.
Trần Tô cũng không phải là dạng vừa, từ khi Dương Phong vừa đặt chân vào khu nhà của Dương Cúc, bản năng sát thủ của hắn đã nói cho hắn biết được có người lạ xâm nhập vào trong phạm vi an toàn của hắn. Khi tai hắn nghe được tiếng bước chân của Dương Phong, cũng là lúc hắn đoán ra được đối phương là ai. Chỉ có điều hắn không thèm để ý đến mà thôi!
“Vâng, tướng công! Cha ngồi ở đây chơi để con đi pha trà cha nhé!”, Dương Cúc nhanh nhảu vâng lời xong liền quay sang Dương Phong nở một nụ cười, khiến cho hắn như muốn mềm nhũn cả ruột gan ra ngoài.
Khi Dương Cúc vừa rời đi một lúc, bầu không khí lúc này bỗng nhiên im ắng đến lạ thường. Dương Phong thì vẫn đứng đó cố gắng kìm nén lại cơn giận trong lòng mình. Tên Trần Tô kia thì vẫn chẳng thèm để ý đến hắn mà vẫn chăm chăm vào cuốn sách trong tay.
“Ngồi đi! Cứ tự nhiên, nhà ta không thiếu ghế”, một lúc lâu sau, Trần Tô là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ thế cục tĩnh lặng đến đáng sợ giữa hai người.
Nhưng hắn đã không mở miệng nói thì thôi, đã mở miệng ra là khiến cho Dương Phong muốn nhảy tới tặng cho hắn một cú đấm vào mặt. Con bà nó! Nhà của ngươi? Thật là cái đồ mặt dày, cái đồ không biết vô liêm sỉ là gì! Ăn bám ở bộ lạc của ta quá lâu nên tưởng mình là chủ rồi à?
Trong lòng Dương Phong lúc này không khỏi phỉ nhổ mười tám đời tổ tông của Trần Tô không thôi. Hắn ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy cảnh hắn túm lấy cổ của tên khốn kiếp này mà vả cho đến khi sưng vù thành đầu heo. Đây có lẽ là khao khát lớn nhất trong lòng của hắn bây giờ!
Hắn cắn răng bước tới ngồi một cái “Bịch” mạnh bạo lên ghế đá. Hắn lúc này vì cố gắng nén giận mà thở phì phò cả lên, sắc mặt hắn càng lúc càng đỏ. Nhưng Trần Tô cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn mà vẫn tiếp tục đọc sách, lâu lâu hắn lại còn vô cùng hồn nhiên đưa tay bắt lấy một trái cây nhỏ trên dĩa cho vào miệng nhai ngấu nghiến như không hề có chuyện gì xảy ra.
Dương Phong thấy Trần Tô xem hắn như là người vô hình thì cơn giận trong lòng hắn cũng càng trở nên cao trào. Hắn là một tộc trưởng bộ lạc Họa Hạ, đường đường cũng là một người lớn tuổi, chẳng lẽ bây giờ hắn lại mở miệng lên tiếng trước? Đây chẳng phải là hắn tự mình rước lấy nhục hay sao?
Ấy vậy mà tên Trần Tô kia lại cứ như hiểu rõ được suy nghĩ của hắn mà chẳng thèm mở lời hỏi han trước, khiến cho hắn càng không thể chấp nhận được. Hắn lúc này đột nhiên nổi lên một ý nghĩ buông xuôi tất cả, dù có bị cắt mất cái chân giữa của mình thì hắn hôm nay cũng phải đấm tên này một trận mới có thể hả được cơn giận trong lòng hắn bây giờ.
Nhưng chưa đợi hắn kịp hành động thì Dương Cúc đã nhanh chóng bước vào với nụ cười vô cùng hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cha nàng và Trần Tô có được cơ hội ngồi chung một bàn, nàng rất hy vọng có thể nhân cơ hội lần này khiến cho hai người làm lành với nhau.
Dương Phong khi nhìn thấy gương mặt đáng yêu cùng nụ cười hạnh phúc của đứa con gái bé bỏng của mình thì cơn giận trong lòng hắn nãy giờ cũng như được xoa dịu lại. Hắn liếc lấy Trần Tô âm thầm tự nhủ: Hên cho tên khốn kiếp nhà ngươi, hôm nay vì con gái ta, ta nhịn!
Dương Cúc lúc này như một đứa trẻ nhỏ vô cùng hạnh phúc, miệng nàng vừa nhanh nhảu không ngừng hỏi thăm sức khỏe cha, đôi bàn tay nhỏ xinh xắn của nàng lại không ngừng rót trà cho cả hai người.
Hai người cứ như đã lâu chưa từng được có cơ hội nói chuyện, cha con nhà này cứ luyên thuyên đủ thứ trên đời vô cùng vui vẻ. Mà Trần Tô ngồi kế bên thì vẫn cứ ung dung đọc sách, ung dung uống trà như chẳng thèm quan tâm đến những câu chuyện phiếm kia của hai người.