Đại Việt Chúa Tể

Chương 182: Điều kiện chính là thần phục chúng ta!



Gần nữa ngày sau, Trần Tô cuối cùng cũng đã đọc xong quyển sách của mình, mà Dương Cúc và Dương Phong thì vẫn đang không ngừng tâm sự. Trần Tô liếc mắt sang nhìn thấy cảnh này thì cũng không khỏi tự nhủ trong lòng mình; Hai cha con nhà này đúng là hai bà tám thật, thêm vào một con vịt nữa chắc sẽ thành một cái chợ luôn đây!

Đợi một hồi lâu, thấy hai cha con nhà này vẫn không hề có ý định kết thúc câu chuyện, Trần Tô cũng nhăn mặt đưa ngón tay lên ngoáy ngoái cái lỗ tai của mình. Hắn ngồi nghe nãy giờ, hai cha con nhà này nói toàn là chuyện gì đâu đâu không.

Hết hỏi han nhau, bàn chuyện bộ lạc, rồi lại chuyển sang bàn đến chuyện những người xung quanh. Còn chưa dừng lại ở đó, hai cha con nhà này ấy vậy mà còn âm thầm nói xấu một bà gì của Dương Cúc nữa chứ! Trần Tô nghe đến đây thì cũng thực sự cạn lời!

“Trời cũng đã sắp tối rồi, nàng đi vào chuẩn bị cơm đi, đã lâu rồi ta chưa được ăn cơm do chính tay nàng nấu đấy!”, Trần Tô lúc này nhịn không được nữa mà bắt buộc hắn phải lên tiếng để giải tán cái hội bà tám này ra. Chứ hắn nghĩ, nếu hắn cứ để như thế này thì chắc hai cha con nhà này phải ngồi nói đến mùa quýt năm sau vẫn chưa hết chuyện để cho bọn hắn nói!

“Ấy chết! Mãi nói chuyện nên thiếp quên mất! Hi! Chàng với cha ngồi đây chờ con, lâu lắm rồi con cũng chưa tận tay nấu ăn cho cha và chàng. Hôm nay có cha đến thăm, con phải tự tay vào bếp làm món ngon đãi cha mới được!”, nói rồi, Dương Cúc hí hửng rời đi.

Dương Phong nghe nàng nói vậy thì liền muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng đợi khi hắn phản ứng lại thì đã chậm một bước, nàng đã biến đâu mất tăm hơi. Dương Phong lúc này như chợt nhớ đến thứ gì mà không khỏi rùng mình cả lên.

“Nói đi, hôm nay ngọn gió nào đã mang cha vợ đến đây thăm chúng ta như vậy?”, Trần Tô lúc này nhìn sang Dương Phong vẻ mặt hờ hững như không chào đón sự có mặt của Dương Phong ở đây nói.

Dương Phong cũng vì câu hỏi kia của Trần Tô mà kéo suy nghĩ của hắn quay lại với thực tại. Nhìn lại khuôn mặt láo láo lếu lếu của Trần Tô, hắn bỗng nhiên lại nổi lên một cảm xúc muốn giết người.

Nhưng suy nghĩ lại một chút, hắn vẫn quyết nhẫn nhịn nói, “Ta hôm nay đến đây chính là vì muốn hỏi ngươi một chuyện, chuyện ngươi nói lúc trước là như thế nào? Thực lực bộ lạc của các ngươi có thực sự là như những gì mà ngươi đã nói hay không?”

“Lão hỏi ta những thứ này để làm gì? Chẳng phải ngay từ đầu lão đã không tin ta hay sao? Đã không tin thì ta có nói thêm nữa cũng vô dụng!”, Trần Tô cũng không thèm nhìn Dương Phong mà nhìn vào một phương hướng khác nói chuyện.

Dương Phong tuy trong lòng đã vô cùng nổi giận những hắn lúc này vẫn đủ bình tĩnh để tự kiềm chế lại bản thân, “Ta cũng không muốn dài dòng! Không giấu gì ngươi, ta đến hỏi ngươi điều này chính là quyết định từ tất cả các trưởng lão.

Chúng ta quyết định đánh cược một phen vào ngươi. Nếu bộ lạc của các ngươi đủ lớn mạnh, chúng ta muốn nhờ bộ lạc các ngươi chăm sóc đám con dân của bộ lạc Họa Hạ chúng ta. Chúng ta đã quyết định đứng lên chiến đấu, chống lại sự bành trướng không ngừng của bọn Khựa kia.

Chính vì vậy, chúng ta cần đảm bảo rằng tất cả con dân của chúng ta được an toàn thì chúng ta mới có thể toàn tâm toàn lực dồn sức vào cuộc chiến này. Thứ mà chúng ta sợ nhất, đó chính là con dân của chúng ta bị vướng vào cuộc chiến này”, Dương Phong trực tiếp đi vào vấn đề.

Hắn cũng không thèm vòng vo thêm một chút nào nữa, bởi hắn sợ rằng chỉ cần hắn vòng vo chém gió với tên Trần Tô này vài câu thôi, thì chắc chắn hắn sẽ không thể kiềm chế được cơn giận trong lòng mình mà lao lên đấm vào mặt tên khốn kiếp này.

“Nếu bộ lạc của chúng ta không đủ điều kiện thì sao?”, Trần Tô hờ hững hỏi lại.

“Thì chúng ta sẽ tính đến phương án khác”, Dương Phong thẳng thừng nói.

“Các ngươi có hay sao?”, Trần Tô lúc này nhìn thẳng mặt Dương Phong hỏi lại.

Dương Phong nghe Trần Tô hỏi câu này thì hắn cũng cứng cả họng, không biết nên trả lời như thế nào. Phương án khác? Nếu có thì hắn đã không cần suy nghĩ mà quyết định ngay là thực hiện phương án kia rồi chứ việc gì mà phải vác mặt chịu nhục đến đây.

Nhìn thấy Dương Phong im lặng không trả lời được câu hỏi của mình, Trần Tô lại tiếp tục.

“Các ngươi nghĩ các ngươi là những người thông minh hay trong mắt các ngươi, chúng ta chúng là những kẻ ngu? Chúng ta tại sao phải thay các ngươi bảo vệ con dân của chính các ngươi? Để rồi sau đó bọn hắn lại kết bè kết phải âm thầm phá hoại bộ lạc của chúng ta?

Bảo vệ con dân của các ngươi, chúng ta sẽ nhận được những lợi lộc gì? Hay là phải chịu sự phẫn nộ đến tột cùng của bọn Khựa kia khi biết được bộ lạc của chúng ta chứa chấp đám con dân của các ngươi?

Còn nữa, bộ lạc các ngươi chống lại sự bành trướng của bọn Khựa kia có liên quan gì đến chúng ta sao? Nếu bộ lạc của các ngươi đang yên đang lành lại có một kẻ khác mang đến cho các ngươi một kẻ thù lớn, các ngươi sẽ chịu sao?”, ánh mắt Trần Tô lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của Dương Phong lạnh lùng nói.

Liên tiếp những câu hỏi kia của Trần Tô khiến cho Dương Phong lúc này cũng câm cả họng lại. Hắn phải trả lời làm sao đây? Trước khi đến đây, hắn hoàn toàn chưa hề chuẩn bị cho những tình huống như thế này.

Hắn sau một hồi suy nghĩ thì thấy những câu hỏi của tên khốn kiếp Trần Tô kia cũng không phải là không có lý, thậm chí là vô cùng có lý nữa là đằng khác! Đang yên đang lành, ai lại muốn đi dính vào một cục nợ cơ chứ?

Có lẽ bọn hắn đã tính sai một điều rằng; Bởi vì bọn hắn luôn có tinh thần giúp đỡ tất cả những bộ lạc khác mỗi khi bọn họ gặp khó khăn, nên bọn hắn đã nhầm lẫn rằng những bộ lạc khác cũng phải có nghĩa vụ giúp đỡ giống như những gì mà bộ lạc của hắn đã từng làm.

Bọn hắn đã quên rằng, thế giới này thế giới này vốn dĩ tàn khốc, nên bất cứ ai cũng phải tự lo cho bản thân của mình đầu tiên. Bản thân của mình còn chưa lo xong thì ai dám đi lo cho người khác bao giờ? Mà lại là một kẻ không thân không thích chắc chắn là một điều không thể!

“Vậy ý ngươi như thế nào thì mới chịu giúp đỡ tất cả con dân của chúng ta?”, Dương Phong cắn răng nhìn Trần Tô nói.

Thực sự bọn hắn lúc này cũng đã không còn con đường chọn lựa nào khác. Bọn Khựa kia chắc chắn sẽ sớm bành trướng và sẽ thôn tính bộ lạc của bọn hắn, vấn đề chỉ là thời gian bao lâu nữa mà thôi!

Bọn hắn cũng có thể lựa chọn cách dẫn con dân của bọn hắn bỏ trốn đi nơi khác sinh sống xây dựng lại. Nhưng đó chưa chắc đã cách tốt nhất và an toàn cho tất cả con dân của bọn hắn. Bởi vì chỉ cần bọn hắn một khi rời đi nơi này, bọn Khựa kia chắc chắn sẽ biết được.

Hắn đoán rằng, đám tình báo của bọn Khựa kia đã rải khắp khu vực núi rừng xung quanh đây. Chỉ cần bọn hắn có bất kỳ một hành động ở quy mô lớn nào thì bọn Khựa kia chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm đến.

Thành trì bây giờ chính là nơi bảo vệ tốt nhất cho tất cả con dân của bọn hắn. Chỉ cần rời khỏi thành trì này, bọn hắn sẽ càng chết nhanh hơn trước sự mạnh mẽ và tàn bạo của bọn Khựa kia.

Nhưng, giữ lại tất cả con dân của mình cùng chiến đấu với bọn Khựa kia lại càng là điều không thể! Bọn hắn tuy chưa đi vào chiến tranh với bọn Khựa, nhưng bọn hắn đều lường trước được kết quả của cuộc chiến này. Bọn hắn chắc chắn là những kẻ thảm bại, đó là một điều không thể tránh khỏi!

Thực lực bọn Khựa khi chưa dồn binh lực lại đã mạnh mẽ đến mức bọn hắn không thể thở nổi. Bây giờ bọn Khựa kia lại có cơ hội tập hợp binh lực lại một chỗ, thì thử hỏi bộ lạc Họa Hạ lấy cái gì để có thể chiến thắng được bọn chúng? Chiến thắng bằng niềm tin hay sao?

Chính vì vậy, sau bao nhiêu lần đắn đo suy nghĩ, bọn hắn mới quyết định đánh liều một phen, đó chính là phó thác tính mạng tất cả con dân của bọn hắn vào bộ lạc của tên Trần Tô này. Bọn hắn muốn dùng tính mạng của tất cả bọn hắn để cầm chân bọn Khựa kia, có như vậy thì tất cả con dân của bọn hắn may ra mới tìm được một con đường sống.

Trần Tô nghe Dương Phong nói như vậy thì hắn cũng nghiêm túc nhìn Dương Phong một hồi lâu. Hắn lúc này mới lên tiếng, “Ta đã từng nói với các ngươi một lần rồi, có lẽ vì ngươi đã già nên chóng quên, ta cũng có thể thông cảm được.

Giúp đỡ bộ lạc các ngươi cũng không phải là không thể. Điều kiện để chúng ta bảo vệ tính mạng tất cả con dân của các ngươi, đó chính là: Bộ lạc của các ngươi phải tuyệt đối thần phục bộ lạc của chúng ta!”