Giờ phút này đang ngồi trên bàn trà, một người đàn ông trung niên, đầu tóc đã có lấm tấm mấy sợi điểm bạc đang không ngừng xoay xoay trong tay lấy ly trà của mình như có điều suy nghĩ. Xung quanh hắn còn ngồi lấy 5 lão đầu cũng đang trầm tư suy nghĩ.
“Các ngươi nghĩ thế nào?”, người đàn ông trung niên kia đột nhiên lên tiếng hỏi năm vị lão đầu kia.
“Theo ta nghĩ là không nên, chúng ta đã theo chân tổ tiên an cư lập nghiệp yên ổn ở đây bao nhiêu đời rồi, cũng không nên vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến bộ lạc của chúng ta, chúng ta cứ theo lời của bọn chúng, mở ra cho chúng một con đường đi qua lãnh địa của chúng ta là được”, một vị lão đầu lên tiếng nói.
“Ta sợ là không có dễ dàng như vậy, bọn chúng đã không ngừng đến tìm chúng ta đưa ra vô số dụ dỗ cùng đe dọa, ta sợ ý định của bọn cũng cũng không chỉ là mở một con đường không thôi đâu. Nhưng nếu lần này chúng ta vẫn cứng rắn như mấy lần trước thì sợ rằng bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, dù sao địa bàn của chúng ta cũng chắn ngay đường đi về phía đông của bọn hắn”, một vị lão đầu khác nói.
“Nếu xét về thực lực, chúng ta cũng không hề thua kèm gì bọn chúng, dù sao bọn chúng cũng chỉ là bọn đến sau mà thôi. Nhưng vẫn đề lớn là bọn chúng có bọn Khựa kia hỗ trợ, bọn Khựa kia thật sự là quá mạnh, nếu xảy ra chiến tranh ta sợ rằng chúng ta sẽ thua xa bọn chúng, thậm chí chúng ta cũng có thể bị diệt tộc”, một vị lão đầu khác buồn rầu nói.
“Haiz… nếu ngày xưa tổ tiên của chúng ta đưa quân sang hỗ trợ lấy bộ lạc kia thì chúng ta bây giờ cũng đâu có đến nỗi tiến thoái lưỡng nan như thế này à”, một vị lão đầu thì thở dài nói.
“Ta quyết định chúng ta sẽ tử chiến với bọn chúng, bà cụ chúng nó tưởng rằng chúng ta sợ chúng nó chắc. Chỉ trách các ngươi nhu nhược sợ chết mà thôi, nếu lúc trước các ngươi nghe ta đem quân sang đập nát bọn chúng thì giờ đâu có rảnh mà ngồi đây run rẩy như thế này”, một vị lão đầu cuối cùng thì hùng hổ mà tức giận vỗ lấy bàn trà quát lớn cả lên.
“Ngươi cũng không thể nói như thế, dù sao chúng ta cũng lo lắng lấy tính mạng của các con dân mà thôi, có chiến tranh nào là không có đổ máu. Ngươi quên những lời của tổ huấn hay sao mà lại đưa con dân của mình vào chiến tranh giết chóc”, một vị lão đầu giải thích lấy.
“Dù sao tổ huấn cũng là thứ chết, muốn không có chiến tranh, muố kẻ khác không dám đụng đến các ngươi thì trừ khi các ngươi là kẻ mạnh nhất. Giờ thì đi mà nói với bọn kia là các ngươi không muốn chiến tranh đi thử xem chúng sẽ phản ứng như thế nào. Bà cụ nó bọn chúng không cười vào mặt của các ngươi đã là may cho các ngươi rồi”, lão đầu kia vẫn tức giận mà quát lên.
“Thôi thôi mấy vị lão đầu bớt tranh cãi, ta thấy mỗi người ai cũng có ý kiến đúng của mình cả nên mỗi người cũng nhường nhịn nhau lấy một chút. Suốt ngày nghe mấy vị tranh cãi nhau thôi cũng đủ khiến ta đau đầu rồi.
Bọn kia chẳng phải là kẻ tốt lành gì mà bọn Khựa kia cũng chẳng phải là kẻ tốt, thậm chí phải nói bọn Khựa kia chính là những con sói đội lốt cừu thì đúng hơn. Dã tâm của bọn chúng bao đời tộc trưởng của chúng ta thừa sức hiểu rõ.
Theo ta nghĩ lần này chúng ta không chiến cũng không được, nhưng ta nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta đứng dậy rồi, chúng ta đã an bình quá lâu rồi. Sợ rằng mọi con dân của chúng ta đều chưa từng biết đến chém giết là gì. Haiz… chỉ tiếc ta không sinh ra được một đứa con trai nào để nối nghiệp được ta”, người trung niên kia cũng lắc đầu than thở.
“Phải nói là ngươi quá bất tài thì mới đúng, ngươi nhìn xem cha của ngươi kia bắt biết bao nhiêu người làm vợ. Còn ngươi? Bà cụ nó chứ ta thật muốn nhổ cho ngươi một bãi nước miếng vào mặt”, vị lão đầu nóng tính kia chẳng kiêng dè gì mà chửi lấy người trung niên kia.
Người trung niên kia nghe vậy thì cũng chỉ biết cười khổ, hắn cũng chẳng dám cãi, mà có cãi cũng cãi không có lại. Vị lão đầu nóng tính kia tuổi tác cũng bằng lấy ông nội của hắn, còn hơn cả cha hắn một bậc, hắn đâu có dám cãi lại được.
Hắn cả đời cũng chỉ có một người vợ, không như cha hắn có lấy tám chính bà vợ, cả mấy chục đứa con, nhắm mắt chọn đại một đứa thôi cũng kiếm ra được một người con trai rồi. Hắn thì không có lấy một người con trai nào, chỉ có lấy duy nhất một đứa con gái, nàng năm nay cũng mới 18 tuổi.
“Bọn Bạch Hổ bên kia thế nào rồi?”, người trung niên lên tiếng hỏi làm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng của hắn.
“Theo người báo cáo lại thì vẫn chưa có dấu hiệu tiếp tục chiến tranh gì cả, bọn kia cũng cờ hó vãi lúa ra. Nếu bọn hắn không ngừng ta cường chiến tranh thì chúng ta cũng phải mệt đấy, để bọn kia rảnh tay thì sẽ càng mệt cho chúng ta”, một vị lão đầu lên tiếng.
“Có cách nào khơi lại cuộc chiến không?”, người trung niên lại hỏi.
“Sợ không được, chỗ này chúng ta không nhúng tay vào được, hai bọn chúng đều có lấy sau lưng một thế lực trợ giúp quá mạnh. Thực lực của chúng ta lúc này không có ý nghĩa đối với bọn chúng”, một vị lão đầu khác nhìn ngươi trung niên nói.
Nghe vị lão đầu kia nói vậy, mấy người cũng bắt đầu trâm ngâm suy nghĩ. Bọn người kia sau lưng đều có lấy một thế lực lớn hỗ trợ. Vốn dĩ lúc trước bọn chúng còn đánh chém lẫn nhau thì bọn họ vẫn còn an bình lấy, nhưng khoảng thời gian gần đây không hiểu vì sao chúng lại không chiến tranh với nhau nữa. Vì vậy mới khiến cho bọn kia cùng lũ Khựa mới để ý đến bọn họ, điều này càng khiến cho bọn họ ai nấy cũng đau đầu mà suy nghĩ phương án giải quyết.
…………………………….
Trong một Đại điện lớn xa hoa lộng lẫy, xung quanh sảnh điện đều được gia công tỉ mỉ từ thân của những cây gỗ quý. Giữa đại điện còn đặt lấy một cái Lư đồng to lớn đang không ngừng bốc khói nghi ngút tỏa ra mùi hương trầm lan khắp sảnh điện, khiến cho ai nấy hít vào cũng cảm thấy khoan khoái lấy.
Ngồi ấy trên bảo tọa được khảm nạm từ các chi tiết bằng vàng là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tuấn tú. Trên người của hắn lúc này khoác lấy một bộ y phục có thêu các hoa văn hình rông màu vàng trông rất tinh xảo. Đứng lấy hai bên hắn là hai tì nữ đang không ngừng cầm quạt ve vẩy lấy.
Ở dưới sảnh điện thì giờ phút này cả một đám người cung kính quỳ bái hắn, trên thân bọn họ cũng mang lấy những tran phục hết sức cao quý được làm từ vải lụa. Trên áo bọn họ còn được thêu lấy từng hoa văn của từng con vật khác nhau nhưng không phải là màu vàng.
“Tất cả bình thân”, vị trung niên đang ngồi trên bảo tọa kia phất tay nói.
“Tạ ơn Hoàng thượng”, tất cả đám người ở dưới cung kính khấu bại cảm tạ sau đó mới dám đứng lên. Sau khi đứng lên, bọn họ liền tách ra thành hai hàng đứng ở hai bên.
“Chuyện xây đập nước tiến hành thế nào rồi?”, vị trung niên được mọi người xưng là Hoàng thượng kia nói.
“Bẩm tâu Hoàng thượng, được sự giúp đỡ của Tần đại nhân cùng Lý đại nhân, đập nước đã xây dựng gần xong thưa Hoàng thượng, dự kiến sẽ hoàn thành sớm trước mùa mưa thưa Hoàng thượng”, một vị tiến ra giữa hàng cùng kính chắp tay bẩm báo.
“Tốt, làm càng nhanh càng tốt cho ta, mở tiệc khoản đã Trần đại nhân, Lý đại nhân cùng đám người dưới trướng bọn họ. Nếu không có được sự giúp đỡ từ đất nước của bọn họ thì không có được đất nước chúng ta như này hôm nay.
Nhớ ngày xưa tổ tiên Trẫm bộ lạc bị bên kia xua đuổi đến đây, cũng may là nhờ có sự giúp đỡ của bọn họ mà tổ tiên của Trẫm mới đứng vững được ở nơi đây, vậy nên Trẩm trả ơn họ là điều nên làm.
Trẫm đã chấp nhận làm một nước chư hầu của bọn họ, hàng năm chúng ta sẽ phải tiến cống khoáng sản cùng các sản vật cho họ. Nhưng đổi lại, bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta khỏi các kẻ thù mạnh hơn. Minh chứng rõ rất chính là bọn Bạch Hổ kia.”
“Hoàng thượng anh minh”, đám hạ thần ở dưới nghe nói vậy thì cùng quỳ xuống cung kính nói.
“Trẫm cũng đã nhận được chiếu từ bên Thiên tử sai người đưa tới, Thiên tử bảo chúng ta phải nhanh chóng thống trị hết khu vực này, tăng cường cho người khai thác khoáng sản, đặc biệt là vàng, dâng lên cho Thiên tử. Là một chư hầu, đó cũng là điều chúng ta cũng nên làm để lấy lòng Thiên tử.
Vì vậy tạm thời đình chiến với bọn Bạch Hổ. Bọn hắn cũng có mục đích như chúng ta, chỉ là xem ai nhanh hơn mà thôi. Cho người chuẩn bị, có thể trước mùa thu năm sau chúng ta sẽ bắt đầu tiến công về phía đông”
“Chúng Thần tuân mệnh”, đám hạ thần ở dưới khấu đầu cung kính đáp.
“Lui ra đi, Trẫm cần nghỉ ngơi”, vị Hoàng thượng kia khoát khoát tay.
“Chúng thần xin cáo lui thưa Hoàng thượng”, đám hạ thần khấu đầu chào rồi từ từ đi lùi ra ngoài.
Sau khi đám hạ thần đã lui ra khỏi, vị hoàng thượng kia cũng bắt đầu rời đi, hắn di chuyến đến một nơi có tên là Sủng Phi cung. Nơi đây xung quanh bốn phía đều là hoa cỏ thơm ngát, còn có cả lấy một hòn non bộ nằm ngay giữa một hồ cá lớn được trồng toàn là sen.
Những kiến trúc này đều là được người thợ xây dựng tay ba được vị Thiên tử nước kia cử đến xây giúp hắn. Mà Sủng phi cung nơi đây cũng chính là nơi ở của người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất. Ngoài thời gian lâm triều thì hắn đều đến đây để vui đùa với vị ái phi của mình. Ngay cả bị hoàng hậu của hắn cũng đã bị hắn bỏ quên đi đâu từ lâu.
“Ái phi của ta, ta đến rồi đây”, vị hoàng thượng kia vừa đến Sủng phi cùng thì lập tức ra hiệu cho tất cả mọi người lui hể cả ra.
“Hoàng thượng, hoàng thượng của thiếp, thiếp nhớ Hoàng thượng quá, cả sáng hôm nay vì nhớ hoàng thượng mà thiếp ăn thứ gì cũng không thấy ngon cả”